Ở trong một góc hẻo lánh.
Ngô Lam há to miệng, trợn mắt há hốc mồm, không còn tiếp tục giữ nổi vẻ kiêu ngạo nữa mà là kinh ngạc lẩm bẩm: "Hắn... đánh bại Trần Khải rồi ư?"
Dù cho xem thường Trần Khải thì nàng cũng biết, mình không thể nào là đối thủ của y.
Thế nhưng hiện tại đối phương lại bại dưới một chiêu của Tô Vũ.
Lâm Thanh đi theo nàng xem náo nhiệt, đứng cạnh bên chứng kiến cảnh này, sắc mặt cũng cực kỳ nặng nề, "Lúc trước hắn bùng nổ thực lực đạt đến Vạn Thạch, hình như là thôn phệ tinh huyết gì đó... Bản thân hắn không có thực lực Vạn Thạch, bất quá... Thiên Quân tam trọng! Lam Lam, lần trước hắn ở Nam Nguyên là thực lực gì?"
"Khi ấy hắn mới vừa vào Khai Nguyên cửu trọng..."
"Nhanh như vậy sao?" Lâm Thanh kinh ngạc, "Trước sau mới chỉ hai tháng, hắn đã mở ra 36 khiếu huyệt!"
Ngày 25 tháng 6, Tô Vũ mới vừa vào Khai Nguyên cửu trọng.
Điều này có nghĩa là trong vòng hai tháng, Tô Vũ đã khai khiếu 36 cái, trung bình không đến hai ngày mở một khiếu.
Mà Lâm Thanh trên thực tế chỉ là Thiên Quân thất trọng, dĩ nhiên, dưỡng tính thì đã đạt đến đỉnh phong, cũng chính là độ chứa đầy đạt đến 90% trở lên.
Về mặt Chiến giả thì nàng mở ra nhiều hơn Tô Vũ 48 khiếu huyệt.
Dựa theo tốc độ của Tô Vũ, chỉ cần ba tháng thì hắn sẽ có khả năng đuổi kịp nàng.
Còn về dưỡng tính, tốc độ tu luyện ý chí lực của Tô Vũ thậm chí còn kinh khủng hơn cả Chiến giả!
...
"Hạ Thiền, cái tên này ta cảm giác có chút mạnh đến đáng sợ!"
Ở một góc khác gần lôi đài, có vài vị yêu nghiệt của năm nay cũng đang trong cơn chấn động.
Vạn Minh Trạch nói một câu rồi lại tiếp tục hỏi: "Hạ Thiền, ngươi có nắm chắc không?"
Hạ Thiền nhíu mày, một lát sau mới thản nhiên đáp: "Nếu chỉ có dạng này thì thắng bại phải chờ giao thủ mới biết được."
Dứt lời, nàng lại bình tĩnh hỏi: "Ngươi thì sao?"
Vạn Minh Trạch cười đáp: "Hắn sử dụng tinh huyết mới chợt bộc phát ra thực lực Vạn Thạch, hẳn là có liên quan đến nghiên cứu của đa thần văn nhất hệ, không dùng tinh huyết thì tự nhiên không phải là đối thủ của ta, nhưng dưới tình huống sử dụng thì... phải xem hắn kéo dài được bao lâu đi, nếu mà tấn cường mãnh thì ta chưa hẳn có thể chống đỡ quá lâu."
Nói một cách khác, nếu Tô Vũ kéo dài thời gian không lâu thì cậu có thể chống đỡ được, sau đó giết ngược lại Tô Vũ!
Đó là sự tự tin đến từ yêu nghiệt!
Dù cho Tô Vũ đánh bại Trần Khải, vậy cũng không tính là gì.
Dứt lời, Vạn Minh Trạch nhìn về phía Lâm Diệu bên kia, cười khẽ: "Tên ngớ ngẩn này cũng tính là đã làm chuyện tốt, không có gã thì Tô Vũ chưa chắc sẽ bại lộ toàn bộ thực lực."
Hạ gục Lâm Diệu đối với Tô Vũ mà nói là việc quá đơn giản.
Không có Lâm Diệu bày ra sự tình hài hước kia thì Tô Vũ thật đúng là chưa chắc sẽ bại lộ.
Dựa theo suy nghĩ của Tô Vũ, đánh Lâm Diệu mặc dù không thể lộ ra vẻ khiếp sợ, thế nhưng cũng không thể quá mạnh, bằng không cái tên Trần Khải kia bị hù chạy mất thì phải làm sao.
Kết quả Trần Khải lên trước, Tô Vũ nghẹn cơn giận, tự nhiên là toàn lực ứng phó, không giữ lại chút nào cả.
...
Phía sau lôi đài, mấy vị lão thiên tài như Giả Danh Chấn cũng đang quan sát cuộc chiến.
Giờ phút này, điều bọn họ quan tâm không phải thắng bại, mà là giọt tinh huyết Tô Vũ đã nuốt vào kia!
Tiểu mập mạp Giả Danh Chấn cau mày nói: "Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm đã có thể chế tạo tinh huyết Vạn Thạch thiên phú ổn định rồi sao? Nếu như vậy, học phủ tốt nhất là có thể tham dự vào!"
"Hồng Đàm không cho!" Có người phủ định: "Tinh huyết Vạn Thạch thiên phú ổn định kỳ thật chỉ có thể coi là bình thường, nếu là có tinh huyết Đằng Không thiên phú vậy thì sẽ thật sự muốn tham dự vào! Ở Chư Thiên chiến trường, Vạn Thạch là chủ lưu, Đằng Không là cường lực, nếu có thể bùng nổ chiến lực Đằng Không thì mới đáng giá đầu tư vào!"
Vạn Thạch cảnh ở Chư Thiên chiến trường có nhiều lắm, bùng nổ thực lực Vạn Thạch kỳ thật không tính là gì.
Nhưng nếu có thể làm cho Vạn Thạch cảnh bùng nổ chiến lực của Đằng Không thì sẽ cực kỳ khủng khiếp!
Một vị Đằng Không đánh giết hàng chục vị Vạn Thạch là chuyện quá đơn giản.
"Không biết giá vốn có cao hay không..." Có một vị Các lão nói khẽ: "Nếu giá vốn không cao, tinh huyết Vạn Thạch thiên phú cũng có thể nhân rộng, dù sao trong quân còn có lượng Thiên Quân cảnh rất lớn!"
"Chỉ sợ không rẻ đâu, không nói chi phí nghiên cứu phát minh, riêng chi phí nguyên liệu thôi thì tinh huyết Vạn Thạch thiên phú chỉ sợ là sẽ đắt gấp 10 lần tinh huyết thông thường, nếu tốn 50 điểm công huân một giọt mà chỉ bùng nổ một kích Vạn Thạch thì chẳng hề có lời, không thích hợp nhân rộng!"
Chi phí quá cao!
Trên Chư Thiên chiến trường ngươi giết một Vạn Thạch sơ kỳ cũng mới chỉ có 10 điểm công huân, kết quả bùng nổ cần dùng tới 50 điểm công huân, vậy thì không đáng mở rộng!
Không nói tiếp vấn đề này, Giả Danh Chấn vừa nhìn về phía Tô Vũ vừa cười tủm tỉm: "Tiểu tử kia tiến bộ rất nhanh... Hiện tại khí thế như cầu vồng, có cần ta đi chèn ép hắn một chút không, mượn cơ hội này một quyền đánh ngã hắn?"
"..."
Mấy người khác dồn dập nhìn về phía y, làm người mà vô sỉ như thế thì có được hay không?
Người ta vừa đi đến đỉnh cao của nhân sinh, ngươi lại đánh cho ngươi ta rớt xuống địa ngục, sẽ chết người đấy.
"Khụ khụ, chờ một chút, hiện tại vẫn còn ở giai đoạn tăng nhanh như gió, đám Hạ Thiền cũng còn chưa ra tay, hắn vẫn chưa vào Bách Cường bảng, bây giờ mà đả kích tàn nhẫn cũng không phải chuyện tốt, qua một thời gian ngắn nữa xem sao!"
Mấy vị Các lão khác khuyên can một thoáng, kích thích thiên tài vậy thì cũng phải tiến hành theo chất lượng.
Hiện tại mà ra tay thì quá xấu bụng.
Đó không phải là chuyện mà con người bình thường sẽ làm!
...
Trên lôi đài.
Tô Vũ không nhìn Lâm Diệu nữa mà là nhìn về phía Lưu Hồng, đoạn hỏi: "Lão sư, ta đã thắng chưa?"
Lưu Hồng gật đầu, không nói gì.
Tô Vũ thấy thế thì cũng không hỏi nhiều, đi về phía Trần Khải còn đang đờ đẫn ở bên kia, ngồi xổm người xuống, tiểu đao màu đen trong nháy mắt tan biến khỏi bả vai Trần Khải, huyết dịch chảy ra.
Tô Vũ không nói gì, lấy ra một giọt Nguyên Khí dịch đổ vào trong vết thương.
Vết thương chậm rãi khôi phục.
Trần Khải ngẩng đầu nhìn hắn, đến tận bây giờ vẫn khó nén được vẻ thất hồn lạc phách.
Tô Vũ bình tĩnh nói: "Ta không phải muốn lấy ngươi để trút giận, ngươi và ta ước chiến là chuyện đã sớm định ra! Tô Vũ này không ngốc, không nắm chắc mà ước chiến, sao lại có thể tùy tiện đáp ứng! Chỉ có thể nói, là do ngươi đã xem thường ta."
"Ngươi xem thường ta, vậy cũng đừng trách trên lôi đài ta hạ gục ngươi."
"Tinh huyết Phá Sơn ngưu là do lão sư ta thắng được chứ không phải Tô Vũ ta cướp đoạt, ngày đó nếu lão sư của ngươi không đáp ứng coi đây là tiền đặt cược thì tự nhiên sẽ không có chuyện này. Có chơi có chịu, thua chính là thua, hà tất phải nhất định muốn dây dưa, tâm tính như vậy làm sao có thể thành cường giả?"
Trần Khải miệng đắng lưỡi khô, sắc mặt biến xanh, rất lâu sau yết hầu của y mới giật giật, y khàn giọng nói: "Tô Vũ... Cho nên ngay từ đầu, ngươi đã có niềm tin sẽ thắng ta? Là bởi vì cái kia giọt tinh huyết kia..."
Tô Vũ trả lời: "Phải mà cũng không phải! Ta đã là Thiên Quân tam trọng, ý chí lực đã vào dưỡng tính, uẩn dưỡng ba thần văn, văn binh trong tay, hôm nay ta làm vậy chỉ là vì để chứng minh bản thân, ta khinh thường tranh luận với tên phế vật như Lâm Diệu. Nếu chân chính giao thủ cùng ngươi, dù cho không cần tinh huyết... ngươi coi thường ta tất nhiên sẽ chủ quan, ta đột nhiên bùng nổ, ngươi thật sự có thể thắng ta sao?"
Tô Vũ thản nhiên nói: "Hôm nay giúp cho ngươi bớt đi lòng khinh thường, dù cho thực lực ta không bằng ngươi thì ta cũng có hi vọng thắng ngươi. Trần Khải, ngươi cảm thấy ngươi sẽ bảo trì lòng cảnh giác với ta ngay từ đầu à?"
Trần Khải lộ vẻ ảm đạm!
Đúng, Tô Vũ nói không sai.
Dù cho hôm nay Tô Vũ không dùng tinh huyết, mà chỉ bền bỉ giao thủ với mình thì Tô Vũ trước cứ giữ vẻ yếu thế, sau đó đột nhiên bùng nổ văn binh, dưới sự chủ quan khinh thường thì Trần Khải cũng chưa chắc có thể chắc thắng.