Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 277: Hào Phú Hàn Môn Chi Tranh




"Lợi hại!"

Tô Vũ chỉ muốn âm thầm giơ ngón tay cái cho Ngô Lam.

Uy phong!

Bá đạo!

Ta thật thoải mái... Ta đã sớm biết, tuyệt đối không nên trêu chọc vào cô gái ngốc nghếch này. Vốn dĩ ta còn chưa làm gì nàng, thế mà nàng ta còn âm thầm ghim thù.

Các ngươi thì hay rồi, ngày ngày nói Văn Minh Chí bị hỏng, đây không phải là trực tiếp đắc tội với Ngô nhị tiểu thư rồi sao?

Ta không hảo hảo thu thập các ngươi, hiện tại đã có người thay ta làm việc đó, thật là tốt.

"Ta đã sớm nói rồi, chỉ cần khẽ giật dây nha đầu ngốc đó một cái, bảo đảm nàng liền dám gây sự một lượt với trên dưới học phủ. Quả nhiên, ta không nhìn lầm người."

Tô Vũ trong lòng thầm vui!

Ngô Lam nếu là nhằm vào chính mình, cái kia thật đặc biệt khó chịu, hết sức ủy khuất, lão tử không chọc giận ngươi, ngươi tìm ta gây phiền toái làm gì?

Nhưng hiện tại Ngô Lam không nhằm vào hắn, mà là gây hấn với những người khác, thế thì Tô Vũ cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Tiểu tử Hồ Tông Kỳ kia lần trước cứ mở miệng là mỉa mai Tô Vũ, mỉa mai người Nam Nguyên, bây giờ thì hay rồi, bị nữ nhân trực tiếp vả mặt.

Ngươi dám tìm Ngô Lam đơn đấu sao?

Tỷ tỷ của người ta là trợ giáo thiên tài, tu vi Đằng Không cửu trọng.

Cô nãi nãi của người ta là cường giả Sơn Hải cảnh, là đại lão của Thần đan học viện.

Đồ đệ của tỷ tỷ người ta hiện tại cũng góp mặt trong Bách Cường bảng.

Kẻ nằm trong Bách Cường bảng đều là học viên ở giai đoạn dưỡng tính, ngươi đắc tội Ngô Lam, tỷ tỷ nàng cùng cô nãi nãi nàng không nhất định sẽ ra mặt thu thập ngươi, nhưng Bách Cường bảng bên trên tự nhiên sẽ có người thu thập ngươi.

Bầu không khí ngưng trệ!

Ở đằng xa, chứng kiến tình huống này, có người buồn bã thốt lên: "Ta chỉ tới Nam Nguyên làm quan chủ khảo một lần, vì sao bị bêu danh mãi vì sai lầm ngày đó rồi?"

"Văn Minh Chí hỏng, cho nên kết quả sát hạch không chuẩn, này chẳng phải là đang mắng Hoàng Thắng ta làm việc không minh bạch, rối loạn kỷ cương hay sao?"

Hoàng giám khảo.

Nam Nguyên quan chủ khảo.

Hoàng Thắng cũng là nghẹn cả một bầu khẩu khí.

Má nó, các ngươi đủ chưa?

Các ngươi thì biết cái gì?

Ta bị phạt điểm công huân thì coi như xong, nhưng ngày ngày một đám tiểu vương bát đản cứ âm thầm nói sau lưng ta, bảo “Văn Minh Chí bị hỏng, Nam Nguyên sát hạch không chuẩn, không nhìn thấy Hoàng trợ giáo cũng bị trừng phạt sao” là cái rắm gì?

Hoàng Thắng thật sự nghẹn khuất, sắp bùng nổ tới nơi rồi.

Các ngươi đây chính là nghi ngờ nhân phẩm của ta!

Hoàng Thắng bị phạt không ít điểm công huân, vốn đã vô cùng khó chịu, thế mà mấy tên khốn kiếp kia còn ngày ngày nói cái gì mà không công bằng, như vậy thì anh có thể không tức giận được chắc?

Hoàng Thắng đạp không mà tới, thanh âm u lãnh nói: "Đợi lát nữa tới lúc khảo hạch, ta cũng muốn nhìn một chút, mấy người hay thích đâm chọt nghi vấn người khác như các ngươi thì có thể kiểm tra ra thành tích như thế nào. Kiểm tra tốt, cái kia không cần phải nói, kiểm tra kém, một đám rác rưởi, có tư cách gì ở sau lưng đối phương nói này nói kia?"

Hoàng Thắng cảm thấy đúng là tức chết anh.

Nam Nguyên sát hạch không công bằng ư?

Vô nghĩa!

Anh cảm thấy không có trường thi nơi nào sát hạch càng công bằng và chân thật hơn so với Nam Nguyên.

Anh chính là quan chủ khảo do Đại Hạ Văn Minh học phủ phái tới, anh không quen không biết không có thân thích gì với Tô Vũ, hơn nữa anh còn nhận lời Lưu Hồng chèn ép Tô Vũ một phen, cho nên thành tích của Tô Vũ chính là hoàn toàn minh bạch.

Vậy mà mấy tên khốn kiếp đó hết lần này tới lần khác nói Tô Vũ không xứng đáng, đây không phải là đang nghi ngờ chính anh hay sao?

"Hoàng trợ giáo bớt giận!"

Có người cười nói: "Một đám hài tử không biết giữ mồm giữ miệng mà thôi, đừng so đo với bọn chúng làm gì."

Lại có người tới.

Là một vị lão sư của ban cao cấp, tu vi cũng là Đằng Không.

Hoàng Thắng quay đầu nhìn thoáng qua, hừ lạnh một tiếng, anh còn tưởng rằng là người nào, nhìn thấy đối phương, anh lập tức không khách khí đáp trả: "Hài tử? Đã tới Văn Minh học phủ thì chính là chiến sĩ dự bị, ai sẽ coi bọn họ là hài tử? Dám can đảm loạn nói một câu, nghi vấn Nam Nguyên sát hạch bất công, thế thì chính là đang chửi bới thanh danh của Hoàng Thắng ta, đến lúc đó... Đừng trách ta không khách khí!"

Dứt lời, Hoàng Thắng bỗng nhìn về phía Tô Vũ bên kia, cất cao giọng nói: "Tô Vũ, thời điểm nào nên ra mặt thì nhất định phải ra mặt. Cho những tên kia nhìn một chút, cái gì là thiên tài! Không nên che giấu thực lực của bản thân, cứ điệu thấp chỉ tổ khiến phế vật càng thêm coi thường ngươi. Phải hung hăng giẫm lên bọn hắn, mới có thể để cho bọn hắn hiểu rõ, bọn hắn mới chính là phế vật!"

"Hoàng Thắng..."

Vị lão sư Đằng Không mới tới kia có chút ngoài ý muốn nhìn anh.

Hoàng Thắng trong dĩ vãng chính là người rất khiêm tốn, sao hôm nay hỏa khí lại lớn như vậy? Nói thẳng mặt với một đám thiên tài như thế, không sợ những người này về sau trưởng thành rồi sẽ tìm anh để gây sự?

Hoàng Thắng phảng phất như biết hắn muốn nói gì, anh thản nhiên đáp: "Hôm nay là lần cuối cùng ta chủ trì kỳ nguyệt khảo ở đây, tháng sau ta sẽ tới Dục Cường thự nhậm chức! Thật có lỗi, quên nói cho ngươi, mà hết thảy điều này là bởi vì ta có công làm chủ khảo ở Nam Nguyên, Văn Minh Chí hỏng, nhưng ta lại lập công. Ha ha, thật là ý tứ, có đúng không?"

Giọng điệu của Hoàng Thắng mang theo mấy phần chê cười, mấy phần ý vị trào phúng.

Đúng vậy, lão tử sắp thăng chức!

Lão tử sẽ đến Dục Cường thự!

Tôn trưởng phòng mặc dù ngoài miệng mắng anh vô dụng, nhưng dù sao lần kia anh cũng tính là bị tai bay vạ gió, sau khi thấy anh bị phạt trăm điểm công huân, trở về ông lại có chút băn khoăn, cuối cùng quyết định đền bù, giúp anh tiến nhập Dục Cường thự.

Đến lúc đó, nếu Hoàng Thắng quay về học phủ có việc, thì nghiên cứu viên chính thức nhìn thấy anh, vậy cũng phải khách khí ba phần.

Mà anh có thể được tiến cử vào Dục Cường thự, chính là bắt nguồn từ chuyến đi tới Nam Nguyên kia.

Hoàng Thắng khi trước bị người khác nhiều lần nghi vấn khiến anh kiềm nén cả một bụng lửa giận, hiện tại anh đã sắp rời khỏi học phủ, nếu lại không đứng ra nói chuyện, người khác dám sẽ tưởng rằng anh là bùn nhão mất.

"Chúc mừng!"

Lúc này lại có vài người xuất hiện, Lưu Hồng mang theo mấy vị chấp giáo cùng nhau đi tới.

Lưu Hồng cười tươi rói, đoạn nói: "Hoàng trợ giáo được thăng chức tăng lương, thật là việc đáng mừng. Còn mấy chuyện linh tinh mới rồi chỉ là chuyện vặt, sẽ sớm đi qua, nên lấy việc sát hạch làm trọng!"

Hoàng Thắng trông thấy Lưu Hồng thì trong lòng cũng có mấy phần kiêng kị, nghe vậy liền gật đầu, mở miệng đáp: "Ta cũng không muốn cùng những người này so đo, nhưng cứ một mực im lặng chịu đựng thì bọn hắn sẽ thật sự cho rằng Hoàng Thắng ta là kẻ dễ bị khinh khi. Ỷ vào chính mình có vài vị trưởng bối tại học phủ, không coi ai ra gì, không kiêng nể gì cả... Chờ ta vào Dục Cường thự, lần sát hạch cao đẳng tiếp theo, ta sẽ kiến nghị chỉnh đốn một phen."

Hoàng Nghiêu cất cao giọng nói: "Đến lúc đó chúng ta lại xem, ta sẽ kiến nghị học viên xuất thân từ đại gia tộc, đã sớm sử dụng ý chí chi văn cùng Nguyên Khí dịch, toàn diện sát hạch giảm 50 điểm!"

Oanh!

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt cả ba quảng trường liền sôi trào!

Con ngươi Lưu Hồng co rút lại.

Vị nghiên cứu viên kia cũng biến sắc, lập tức quát: "Hoàng Thắng, ăn nói cẩn thận!"

Hoàng Thắng hôm nay giống như đã nhận phải kích thích gì đấy, anh nghe vậy liền lớn tiếng đáp: "Ta không nói năng cẩn thận chỗ nào? Ta vào Dục

Cường thự, tất nhiên sẽ kiến nghị lên trên như thế, thượng thư Dục Cường thự thự trưởng, thượng thư Hạ Hầu gia, thượng thư Phủ chủ! Đánh vỡ hào phú lũng đoạn, nhường con cháu hàn môn có cơ hội trở nên nổi bật hơn."

"Hào phú lũng đoạn, hàn môn suy thoái, một đám rác rưởi hào phú còn dám nói năng lỗ mãng, nghi vấn hàn môn thiên tài, đúng là đáng chê cười!"

Thiên biến!

Giờ khắc này, Lưu Hồng hoàn toàn chấn động.

Xem ra không phải Hoàng Thắng nói năng không lựa lời, trong cơn tức giận vô tình nói ra những câu khó nghe như thế.

Anh ta đang cố ý.

Rõ ràng anh ta có mục đích.

Đánh vỡ hào phú lũng đoạn ư?

Xem ra hôm nay Hoàng Thắng dám phát biểu những lời này, chắc chắn là vì có người làm chỗ dựa cho anh ta, thậm chí đối phương còn cố ý tại đây thăm dò!

Mượn chuyện của Tô Vũ để bọn họ chuẩn bị phát lực!

Có lẽ sắp xảy ra đại sự thật rồi.

Thời buổi rối loạn a!

Hào phú hàn môn chi tranh, mấy trăm năm qua chưa từng đứt đoạn.