Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 273: Đúng Là Quá Ấu Trĩ




Không ít người dồn dập vây quanh Tô Vũ, có kẻ phẫn nộ, có kẻ tiếc hận thay Tô Vũ.

Không đáng. Thật sự không đáng!

Hà tất phải liều mạng như vậy?

Lưu Nguyệt cũng đi lên phía trước, có chút bất đắc dĩ, có chút đau lòng, mở miệng nói: "Tô Vũ, coi như ngươi thua, mất đi tinh huyết Phá Sơn ngưu thì cũng không sao, về sau còn có cơ hội khác, đâu cần phải tra tấn chính mình tới thế?"

"Đúng đó, Tô Vũ." Lưu Võ - người có quan hệ không tệ lắm với Tô Vũ cũng có chút ảo não nói: "Ngươi liều mạng quá sẽ xảy ra chuyện a!"

Vốn dĩ đầu óc Tô Vũ còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, giờ phút này nghe nhiều lời quan tâm như vậy thì liền tỉnh táo trở lại, thậm chí còn thấy có chút dở khóc dở cười.

Ai nói là vì Lâm Diệu mà ta lại tra tấn chính mình vậy?

Ta bị bệnh chắc?

Ta căn bản không đặt Lâm Diệu vào mắt, chẳng qua là hồi đêm hao tổn quá nhiều ý chí lực để bắt thần văn đến nỗi vượt quá giới hạn mà thôi.

Nhớ đến thì thần văn chữ "Sát" quả thật quá mạnh!

So với hai tên tiểu đệ lúc trước của hắn thì tên tân binh này mạnh mẽ hơn nhiều. Hắn đấu với nó suốt một đêm, tới tận khi trời sáng thì mới kết thúc.

Nếu không phải sức bền ý chí lực của hắn cực cao thì tối hôm qua chỉ sợ hắn căn bản không thu phục nổi thần văn chữ "Sát" ấy.

"Không có chuyện gì đâu." Tô Vũ miễn cưỡng gặng ra nụ cười, "Chỉ là ý chí lực của ta tiêu hao quá nhiều, nhưng không sao, chẳng mấy chốc sẽ phục hồi, không có quan hệ gì với Lâm Diệu!"

Tô Vũ ngập ngừng một chút, cuối cùng dứt khoát nói thẳng: "Mọi người không nên nhắc về Lâm Diệu nữa. Dù sao thì Lâm Diệu cũng là... Khụ khụ... học sinh của… Khụ khụ. Nói chung mọi người đừng vì ta mà khiến đôi bên mất vui."

"..."

Trong lòng mọi người tức khắc phản ứng lại.

Đúng vậy, Lâm Diệu là học sinh của Lưu Hồng.

Trợ giáo thiên tài.

Một mực mắng Lâm Diệu, có thể đắc tội với Lưu Hồng hay không?

Nguyên bản Lưu Hồng để lại ấn tượng không tồi trong lòng các học viên ban trung cấp. Nhưng cả tháng qua cũng chưa từng gặp lại gã lần nào khiến hầu hết mọi người bất giác quên mất đối phương.

Giờ phút này mới nhớ tới, Lưu Hồng chính là lão sư tổng chỉ đạo của bọn họ.

Cứ việc Tô Vũ đã nói như vậy, vẫn có người thấp giọng mắng: "Sợ cái gì? Vốn dĩ làm người buồn nôn như thế, đắc tội thì đắc tội, có gì phải sợ!"

"Đúng đấy, lớp trưởng, lão sư của ngươi cũng là trợ giáo thiên tài, bài danh còn cao hơn Lưu Hồng. Thế nhưng ngươi cũng đâu có dựa thế Bạch Phong lão sư mà dễ người khác! Việc này không phải chúng ta cũng không biết, bấy lâu học phủ vẫn luôn để mặc Đơn thần văn hệ ức hiếp Đa thần văn hệ..."

Phần lớn học viên của ban trung cấp đều không bái sư. Cho nên bọn họ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều đối với việc phe phái đấu tranh.

Tối thiểu không có người nào chủ động đi dẫn dắt bọn họ, làm ảnh hưởng tới mạch suy nghĩ đơn thuần của mọi người.

Không giống với ban cao cấp, tất cả các học viên đều có lão sư, mà lão sư của bọn họ đều là người của Đơn thần văn nhất hệ.

Cứ vậy mọi người trong lớp, ta một câu ngươi một lời, oang oang mắng chửi Đơn thần văn nhất hệ và sư đồ Lưu Hồng.

Sau một khắc, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng ho nhẹ.

Người đến là Vương Minh - tổng chấp giáo của ban trung cấp Thần văn học viện.

Mà bên cạnh Vương Minh còn có một người nữa, chính là kẻ mà nãy giờ các học viên vừa nhắc tới: Lưu Hồng.

Lưu Hồng nhìn lướt qua Tô Vũ, hơi có chút kinh ngạc.

Tiểu tử này làm sao vậy? Coi như tối hôm qua hắn đã xem ý chí chi văn thì cũng không nên có bộ dáng này, chẳng lẽ là ý chí chi văn của Sơn Hải cảnh viết khiến hắn gặp phải áp lực quá lớn?

Hai vị lão sư vừa đến, lớp học liền yên tĩnh trở lại.

Tô Vũ cũng lẳng lặng về lại chỗ ngồi của mình.

Lớp học có gần 600 người, kỳ kiểm tra hằng tháng này là bắt buộc, mỗi học viên đều phải tham gia.

Vương Minh đi tới phía trên, mở miệng nói: "Hôm nay là ngày học phủ tổ chức khảo hạch. Ta và Lưu Hồng trợ giáo sẽ cùng nhau làm quan chủ khảo. Đây là bài kiểm tra đầu tiên của các ngươi kể từ khi nhập học, thế nên ta hi vọng mọi người có thể phát huy thật tốt trình độ của chính mình!"

"Có một vài quy tắc, mọi người nên nắm rõ."

"Mười người xếp vị trí đầu trong kỳ thi này sẽ được thưởng, tương ứng, mười người xếp chót bảng thì sẽ bị phạt..."

"Bài kiểm tra sẽ bao gồm ba phần: Văn hóa, ý chí lực và thần văn."

Vương Minh dứt lời liền nhìn về phía Lưu Hồng, đoạn hỏi: "Lưu trợ giáo, ngươi muốn nói vài lời không?"

Lưu Hồng mỉm cười ôn hòa, nhìn về phía mọi người bên dưới, chậm rãi dặn dò: "Mọi người cứ phát huy như bình thường là được, lần đầu sát hạch sẽ không quá khó, mọi người không cần khẩn trương. Ngoài ra ta muốn bổ sung một câu, ba vị trí đầu trong kỳ thi tháng sẽ có tư cách khiêu chiến học viên lớp cao cấp. Chỉ cần thắng thì người đó có thể trực tiếp tiến vào lớp cao cấp học tập, không cần phải xét tới việc ý chí lực đã đi đến dưỡng tính hay chưa."

"Dĩ nhiên không bắt buộc, các ngươi có quyền khiêu chiến, cũng có thể từ bỏ! Nếu khiêu chiến mười kẻ xếp cuối trong kỳ thi tháng ở ban cao cấp thì bọn họ không được phép cự tuyệt, còn những học viên xếp ở các thứ hạng trên thì có quyền cự tuyệt!"

Lời này vừa nói ra, không ít người liền nhìn về phía Tô Vũ.

Bỗng nhiên, có một cậu bạn lên tiếng: "Lão sư, nếu hôm nay thi mà không xếp trong ba vị trí đầu thì không thể khiêu chiến ban cao cấp được, có phải không?"

"Đúng vậy." Lưu Hồng giải thích: "Đây cũng là vì học phủ muốn bảo hộ cho các học viên yếu, để bọn họ có không gian cùng cơ hội trưởng thành tốt hơn."

Mọi người lần nữa dồn dập nhìn về phía Tô Vũ.

Có người nói thẳng: "Lớp trưởng, trạng thái của ngươi hôm nay không tốt, chỉ sợ khó mà đạt nổi ba vị trí đầu, vậy chúng ta... Liền không khách khí!"

Những người này cảm thấy có lẽ Tô Vũ đã thụ thương, biển ý chí xảy ra vấn đề.

Cho nên mới nghĩ tới việc loại hắn ra khỏi ba vị trí đầu tiên, như thế thì lớp trưởng cũng không cần phải khiêu chiến tên Lâm Diệu kia nữa.

Tô Vũ nghe vậy thì trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, ngươi là nghĩ cho ta hay là đang hố ta?

Có biết xếp hạng nhất sẽ được 10 điểm công huân không?

Lại nói, nếu ta mà không xếp trong ba vị trí đầu thì coi như xong đời, hai tên ngốc họ Lâm và họ Trần kia còn đang ôm 1300 điểm công huân đợi ta đây.

Tô Vũ lộ ra nụ cười gượng, tận lực khuyên nhủ: "Đừng có nghĩ cho ta! Mọi người cứ cố gắng kiểm tra hết mình đi, nên làm như thế nào thì làm thế đó. Học phủ sẽ ghi lại thành tích sát hạch của từng người. Ta biết trước đó còn có các vị đồng học bảo là sẽ không khảo thí, nhường cho ta vào ba vị trí đầu..."

Tô Vũ nghiêm mặt nói: "Đừng như vậy! Ta không muốn bởi vì ta mà làm trễ nải tương lai của mọi người. Bằng không... Ta thật sự là không còn mặt mũi nào ở lại ban trung cấp."

"Nếu ta thi không tốt, không lọt vào ba vị trí đầu tiên, vậy thì đó là vấn đề của chính ta. Cùng lắm thì tháng sau tiếp tục phấn đấu thôi!"

Tô Vũ cười nói: "Cho nên các ngươi tuyệt đối đừng nhường ta, nếu nhường thì đó mới chính là không tôn trọng ta. Ta nói thế nào cũng là thiên tài a? Ta là tối thượng đẳng duy nhất trong lớp chúng ta, nếu ta vào không được ba vị trí đầu thì thôi, nhưng nếu ta còn muốn dựa vào mọi người để cho ta có thành tích tốt, thế thì ta trực tiếp nghỉ học là được rồi, quá mất mặt, ta cũng tự ái!"

Tô Vũ mang theo ngữ điệu đùa giỡn nói ra mấy lời này, mọi người nghe xong, nguyên bản có học viên còn tính từ bỏ khảo thí, giờ phút này cũng không khỏi nghiêm túc hẳn lên.

Đúng vậy, phải kiểm tra hết sức mình thì đó mới là dành sự tôn trọng lớn nhất cho lớp trưởng.

Tô Vũ như nghĩ tới điều gì, lại dặn dò thêm: "Vả lại mọi người nhất định phải kiểm tra thật tốt, nếu trong lớp có học viên kiểm tra không đạt thành tích cao, thế thì chẳng phải là ta làm lớp trưởng không tận chức rồi sao? Nhỡ mà Lưu trợ giáo thấy vậy lại trừ điểm công huân của ta, khi đó các ngươi phải bồi thường cho ta đấy!"

"Ai nói lớp trưởng không tận chức?" Lưu Võ lớn tiếng bênh vực: "Lớp trưởng luôn luôn là người tới giảng đường sớm nhất, cũng là người cuối cùng rời khỏi đây. Nếu ai có ý định khấu trừ điểm công huân của lớp trưởng, thế thì phải hỏi xem hơn sáu trăm người ở ban chúng ta có đáp ứng hay không!"

"Đúng rồi."

"..."

Ở bên trên bàn chấp giáo, Lưu Hồng nghe vậy liền phì cười, không chút nào tỏ ra khó chịu.

Tiểu gia hỏa, còn định kích động quần chúng đứng về phía mình ư?

Đúng là quá ấu trĩ!