Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 272: Hỗn Chiến Kịch Liệt




Bạch Phong chạy rồi, Tô Vũ liền không nhịn nổi nữa.

Bạch Phong vừa khuất bóng, hắn vội vàng lấy thứ kia từ trong túi áo ra. Lật tấm vải bọc bên ngoài lên, nhìn thoáng qua tấm da bên dưới, phía trên lít nha lít nhít chữ viết, chính là ngôn ngữ Nhân tộc.

Tô Vũ không sử dụng ý chí lực, đầu tiên là đơn giản nhìn một lần, quả nhiên cái này chính là《 Chiến Thần quyết 》nguyên bộ công pháp!

"Chỉ có ghi chép về hai cảnh giới Thiên Quân, Vạn Thạch?"

Tô Vũ nhíu mày, quá ít đi!

Hắn còn tưởng rằng có cả võ kỹ về Đằng Không hoặc là phía trên Đằng Không chứ.

"Thôi vậy, trước cứ luyện thành tới Vạn Thạch hẵng tính."

"Xem ra đây là một môn Địa giai võ kỹ, cũng đúng, phối hợp với Chiến Thần quyết bản tiến giai thì cái này là Địa giai võ kỹ cũng hợp lý..."

"Tổng cộng có 6 chiêu, đối ứng với Thiên Quân cùng Vạn Thạch sơ trung hậu kỳ, vận dụng 96 cái khiếu huyệt..."

Tô Vũ đọc tới đây liền líu lưỡi.

《 Lôi Nguyên Đao 》của hắn tổng cộng chỉ vận dụng 40 cái khiếu huyệt, đó còn là trong tình huống sử dụng nhiều nhất.

Mà《 Phá Thiên Sát 》vận dụng nhiều gấp đôi số khiếu huyệt so với 《 Lôi Nguyên Đao 》.

Dùng 16 cái khiếu huyệt làm thành một chiêu!

Chiêu thứ nhất phải vận dụng lực lượng của 16 khiếu huyệt, so với đao thứ hai của《 Lôi Nguyên Đao 》thì còn cường đại hơn.

Vả lại 16 cái khiếu huyệt ấy còn không bao gồm Khai Nguyên khiếu huyệt.

"Ta hiện tại đã khai khiếu 36 cái, hắn là có thể dùng chiêu thứ nhất..."

Tô Vũ nhìn lại bản võ kỹ trong tay, tự ngẫm so sánh một thoáng với bản thân, cuối cùng cho ra kết luận, hắn đã mở ra hết 16 khiếu huyệt cần thiết để vận dụng chiêu thứ nhất trong bản 《 Phá Thiên Sát 》kia.

Mặc dù hắn đã khai khiếu 36 cái, nhưng có những khiếu huyệt mà chiêu thứ hai cần dùng đến thì hắn lại chưa mở ra.

Đối ứng với tình hình hiện tại thì hẳn là Tô Vũ đang đạt đến cảnh giới Thiên Quân trung kỳ.

"Nói như vậy, ta hoàn toàn có khả năng cấp tốc nắm giữ chiêu thứ nhất..."

《 Phá Thiên Sát 》 cũng không phải là một môn đao pháp, hoặc là kiếm pháp, đây là một phương thức thuần túy bùng nổ lực lượng, bởi vì dù cho Chiến giả đều tu luyện《 Chiến Thần quyết 》, sử dụng vũ khí hệt như nhau thì hiệu quả khi chiến đấu cũng chưa chắc đã giống nhau.

Vũ kỹ này chủ yếu là phương thức bùng nổ lực lượng, không phải là loại hình chiêu thức đao pháp.

"16 cái khiếu huyệt, phương thức bùng nổ khác biệt, mà phương thức mở ra cũng khác biệt..."

Tô Vũ xem như si như say, bất tri bất giác, ý chí lực của hắn đã đắm chìm vào trong đó.

Sau một khắc, xuất hiện trước mặt hắn là một vị tráng hán trung niên bắt đầu tu luyện《 Phá Thiên Sát 》.

"Phá Thiên Sát, chiêu pháp cương mãnh..."

"Chiêu thứ nhất, phá vách tường, phá vách tường ngăn cản, phá vách tường trong cơ thể người, vận dụng 16 khiếu huyệt..."

Tráng hán tự thuật từng cái một, nương theo mỗi một câu, mỗi một lần vận dụng một khiếu huyệt, trong cơ thể đều hiện lên khiếu huyệt tương ứng. Mở ra như thế nào, vận chuyển lực lượng như thế nào, cấu kết nguyên khí ra sao đều được giải thích rất rõ ràng, cực kỳ trực quan!

Tô Vũ xem đến ngây người.

Mơ hồ trong đó một chữ viết dần dần bắt đầu vặn vẹo.

"Sát!"

Lúc bấy giờ, Tô Vũ cũng không chú ý tới điều này, sự chú ý của hắn hoàn toàn đặt ở trên người tráng hán lực lưỡng, theo dõi võ kỹ huyền bí.

Sau một khắc, Tô Vũ chợt bừng tỉnh!

Trong biển ý chí của hắn, hai cái thần văn đang chấn động!

Trong chớp mắt, hai thần văn thế mà tự mình hiện lên.

Hai huynh đệ chữ "Máu" và chữ "Lôi" bỗng nhiên hợp lại công sát tới.

Tô Vũ hoảng hốt, bởi vì hắn thấy được bên trong biển ý chí có thêm một chữ viết khác đang hiển hiện.

"Sát?"

"Là thần văn sao?"

Tô Vũ ngốc trệ đến ngây người, ta không định bắt nó, cũng không nghĩ tới việc phác họa, thế mà đã trực tiếp phác họa ra thần văn? Đây là tình huống gì?

Thôi, bây giờ không lo được nhiều như vậy.

Nếu đã gặp thì phải động thủ thu phục nó đã!

Sau một khắc, Tô Vũ liền mặc kệ võ kỹ, bên trong biển ý chí xuất hiện thêm thân ảnh của hắn. Tiểu đệ chữ "Máu" đã hóa thân thành trường đao, mà tên nhóc chữ "Lôi" thì đang trực tiếp bám vào ngay phía trên thanh đao, Lôi Đình nổi lên bốn phía!

Oanh!

Tô Vũ một đao bổ tới, thần văn mới sản sinh lần này cực kỳ cường đại.

Sát khí tràn trề.

Bỗng nhiên Tô Vũ cảm nhận được tim mình đập nhanh dữ dội, vô số sát cơ bùng nổ, vạn kiếm xuyên tim mà tới!

"Giết!"

Trong đầu hắn cứ quanh quẩn âm thanh thét gào ấy, tiếng hô giết vang động lay trời!

"Giết!"

"Giết!"

Sắc bén, cương mãnh, sát khí ngộp thở, thẳng tiến không lùi...

Thần văn mới hóa hiện kia cường đại đến bất ngờ, trong chớp mắt đã phá vỡ trường đao của Tô Vũ, đánh thẳng về phía hắn.

Đây chính là ý chí chi văn do đích thân cường giả Sơn Hải cảnh viết, cho nên thần văn mà hắn vô tình phác họa ra mạnh mẽ hơn nhiều lần so với hai thần văn được sinh ra từ bản ý chí chi văn do Bạch Phong cùng Liễu Văn Ngạn viết.

Nếu không phải đây là thành phẩm do vị nghiên cứu viên kia chuẩn bị cho Thiên Quân Vạn Thạch, ý chí lực vốn dĩ đã thu liễm lại, thế thì Tô Vũ ngay cả nhìn cũng không nhìn nổi, đừng nói tới việc phác họa ra thần văn.

Mặc dù là thế, nhưng thần văn lần này cũng cường đại vượt quá tưởng tượng.

Ầm ầm một tiếng, trường đao trực tiếp phá toái.

Đại ca chữ "Máu" đã hóa lại thành hình dáng ban đầu, sắc màu trên thân vô cùng ảm đạm, tiểu đệ chữ "Lôi" thì không ngừng chấn động, hai cái thần văn đó hợp lại, cộng thêm Tô Vũ, thế mà đều không phải là đối thủ của tên tiểu quỷ vừa tới.

"Má nó, đang nằm trong biển ý chí của ta, thế mà ngươi còn dám càn rỡ như vậy?"

Tô Vũ nhịn không được, muốn nắm đầu tên tiểu quỷ kia mà mắng.

Sát khí?

Sát khí thì tính là gì?

Lão tử đã từng “chết” rất nhiều lần, còn có thể sợ ngươi sao?

Sau một khắc, Tô Vũ trực tiếp xông tới, Lôi Nguyên đao lần nữa bùng nổ, hắn dùng chưởng làm đao, mặt đối mặt chiến đầu cùng thần văn chữ "Sát" ấy.

Không bao lâu sau, thân ảnh của Tô Vũ đã bị thần văn chữ “Sát” xử đẹp ngay tại chỗ.

Hắn chết…



..

Bất quá đây là thức hải của Tô Vũ, chỉ trong chớp mắt, Tô Vũ với vẻ mặt trắng bệch đã lần nữa xuất hiện ngay trong biển ý chí.

"Hung hăng càn quấy! Ta muốn nhìn thử xem, rốt cuộc ngươi có thể giết ta bao nhiêu lần, dù có hao tổn hết tinh lực thì ta cũng phải mài chết ngươi!"

Tử vong thì tính là gì?

Tập quen một chút liền tốt!

Không phải chỉ là đau đầu thôi sao?

Ngươi có thể giết ta bao nhiêu lần?

Hôm nay ta nhất định phải thu phục ngươi!

...

Một lần, hai lần, ba lần...

Không biết Tô Vũ đã chết bao nhiêu lần.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Ầm ầm một tiếng, cuối cùng thần văn chữ "Sát" cũng phá toái, phiêu tán ở bên trong biển ý chí của Tô Vũ, tuy rằng chủ thể vẫn còn, bất quá nó đã bị tàn phá trông thảm không thể tả, nhưng dù là như thế thì ý chí chiến đấu của tiểu quỷ này vẫn sục sôi hệt như cũ!

Đáng tiếc nó đã vô phương tạo thành kiểu chữ hoàn chỉnh, chữ "Sát" tàn phá kịch liệt chấn động thêm một lát, cuối cùng xụi lơ nằm yên lặng trong thức hải của Tô Vũ.

Tô Vũ đột ngột mở mắt ra, kịch liệt thở dốc.

Hắn thành công thu phục tên kia rồi!

Ý chí lực tiêu hao quá nhiều, nhiều đến đáng sợ, thậm chí có thể so với việc tiến vào phòng Mảnh vỡ liên tục năm sáu lần.

Tô Vũ lơ đãng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ... Trời đã sáng.

Tô Vũ giật mình!

Trời đã sáng, có nghĩa là đã sắp đến giờ học phủ tổ chức cuộc thi tháng. Xong rồi, xong thật rồi, trạng thái rã rời của hắn hiện giờ thì làm sao mà khảo thí?

Ý chí lực thật sự tiêu hao quá lớn!

...

Thần văn học viện.

Trung cấp ban.

Tô Vũ đến muộn, đây là lần đầu tiên hắn đến muộn kể từ khi hắn làm lớp trưởng đến nay.

Đặc biệt hôm nay còn là ngày kiểm tra hằng tháng!

Một ngày quan trọng như vậy mà Tô Vũ lại đến trễ.

Trong nháy mắt trông thấy Tô Vũ xuất hiện, toàn bộ giảng đường đều lâm vào yên tĩnh, mọi người triệt để ngây người.

"Lớp trưởng... Ngươi làm sao vậy?"

Sắc mặt Tô Vũ hiện tại trắng bệch, hai mắt vô thần, một bộ dáng hệt như vừa tẩu hỏa nhập ma...

Có học viên tựa như nghĩ tới điều gì đó, chợt cả giận quát: "Còn không phải tại Lâm Diệu sao?"

"Khinh người quá đáng!"

"Lớp trưởng nhất định là vì không muốn để cho trung cấp ban mất mặt, cho nên đã tu luyện vượt quá giới hạn, đả thương biển ý chí!"

"Tên Lâm Diệu chết tiệt!"

"Lớp trưởng, ngươi không sao chứ?"

"..."