Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 267: Món Quà Ra Mắt Của Sư Bá




"Chúng ta cũng không phải sư bá..." Bạch Phong nhắc tới Liễu Văn Ngạn thì không khỏi thở dài: "Sư bá bọn hắn thế hệ này đều phế đi, đó là bởi vì thứ bọn họ truy cầu quá cao, nếu như chỉ nhìn tới Lăng Vân Sơn Hải thì rõ ràng chúng ta mạnh hơn hẳn, cũng hoàn toàn đủ năng lực để có thể bước vào cảnh giới này..."

Liễu Văn Ngạn một đời phế bỏ, kỳ thật cũng không phải là bởi vì tu luyện thần văn quá nhiều mà ra.

"Chỉ cần chúng ta không đi theo vết xe đổ của mấy người sư bá, đơn thuần đi trên con đường của Đa thần văn nhất hệ, như vậy không có gì khác biệt so với thời của sư tổ, thế thì làm sao lại chậm trễ học viên?"

Bạch Phong vẫn như cũ không cam lòng, "Đa thần văn nhất hệ xuống dốc, đó là ngoài ý muốn, không phải chuyện hiển nhiên. Chỉ cần cánh cửa nhập môn cao một chút, những học viên bình thường kia cũng không nhất định phải tu luyện đa thần văn, không thể bởi vì chúng ta cùng giai mạnh mẽ, liền không cho người ta đi tìm hiểu a?"

Bạch Phong cảm thấy rất hài hước!

Hiện tại Đơn thần văn nhất hệ chèn ép bọn họ chính là lấy cái cớ sứt sẹo này.

Sợ các ngươi quá mạnh, sẽ khiến cho học viên trong học phủ dao động tâm tư.

Vô nghĩa!

Bạch Phong vẫn cảm thấy cái cớ ngớ ngẩn ấy thật là vô nghĩa!

Đương nhiên, Đơn thần văn nhất hệ có lý do để cắn chặt không buông cái cớ đó. Sự tình năm mươi năm trước chính là chứng cứ rõ ràng nhất, trên thực tế rõ ràng chuyện của mấy người sư bá năm xưa chỉ là trường hợp đặc biệt, thời đại ấy, những người như sư bá đều quá nổi bật… Cho nên việc bọn họ thất bại mới khiến cao tầng học phủ cảm thấy đáng tiếc không thôi, luôn lấy họ ra làm dẫn chứng để chèn ép Đa thần văn nhất hệ.

Trần Vĩnh lần nữa đè lên tay Bạch Phong, ngăn anh nổi giận: "Đừng kích động! Có nhiều thứ, ngươi kích động cũng vô dụng, chờ sư phụ tiến vào Sơn Hải đỉnh phong, hoặc là ta tiến gia Sơn Hải, có một số việc tự nhiên sẽ có biến hóa."

"Cái kia phải đợi tới khi nào?" Bạch Phong buồn bực nói: "Sư phụ mấy năm này cơ hồ không có gì tiến triển, ngươi cũng giống vậy!"

Trần Vĩnh thở dài, không tiếp tục nói chuyện này mà là lảng sang chuyện khác: "Không nghĩ tới Tô Vũ nhanh như vậy đã sắp sửa đi vào dưỡng tính, coi như đã vượt qua dự đoán khi trước của ta. Giai đoạn dưỡng tính rất quan trọng, nhất mạch này của chúng ta cần nhất là ý chí lực mạnh mẽ, hùng hậu, như vậy mới có thể uẩn dưỡng càng nhiều thần văn, sẽ không tạo thành gánh nặng cho biển ý chí."

Trầm ngâm một lát, trong tay Trần Vĩnh đột ngột xuất hiện một viên ngọc cốt óng ánh sáng long lanh, "Cái này ngươi thay ta đưa cho hắn đi, coi như quà ra mắt của sư bá."

"Xương đầu của yên diệt thần thú?"

Nhìn cái ngọc cốt nho nhỏ kia, Bạch Phong giật mình, "Sư huynh, ngươi nghĩ gì vậy? Thứ này đưa cho Tô Vũ? Ngươi điên rồi đi! Đây là món quà mà lúc trước sư phụ đã tặng cho ngươi, chúc mừng ngươi tiến vào Lăng Vân cảnh..."

"Ta giữ lại cũng không có nhiều tác dụng." Trần Vĩnh ngắt lời Bạch Phong, khẽ cười nói: "Vốn là muốn lưu cho Gia Gia, bất quá... Ta cảm giác nàng không dùng được."

Trần Vĩnh thở dài: "Gia Gia thiên phú không tồi, phác họa được 10 thần văn trước khi tiến vào Đằng Không, nhưng ta cảm thấy, khó mà nhiều hơn nữa. Như thế thì đối với thức hải không phải chịu áp lực quá lớn, nàng có khả năng tiếp nhận."

"Tô Vũ nhanh như vậy đã đi đến giai đoạn dưỡng tính, vả lại trước đó ngươi có nói hắn một ngày vẽ ra thần văn. Dưỡng tính sau này ắt hẳn Tô Vũ còn có thể phác họa ra được nhiều thần văn hơn nữa, có ngọc cốt hỗ trợ hắn, biển ý chí của Tô Vũ sẽ đỡ áp lực hơn, tu luyện cũng sẽ an toàn hơn một chút."

"Sư huynh!"

Bạch Phong hít sâu một hơi, nhưng lại nghĩ tới đồ đệ nhà mình, kia quả thật là vô cùng có thiên phú, tiền đồ chắc chắn còn dài. Anh khẽ cắn môi, nhận lấy cái viên ngọc cốt hình tròn nho nhỏ đó.

"Ta đây thay hắn cảm tạ ngươi. Đúng là tiểu hỗn đản, cũng không biết chúng ta đã hao tốn bao nhiêu ở trên người hắn..."

Mắng Tô Vũ một câu xong, Bạch Phong liền thở hắt ra, "Ta sẽ đốc thúc hắn mau bước tới giai đoạn dưỡng tính, sau đó... Cuối năm nhìn xem thử có hy vọng tiến vào Bách Cường bảng hay không, tốt nhất là quét sạch cái đám học viên của nhất hệ khốn nạn kia đi, giúp Gia Gia lần nữa đoạt lại vị trí của nàng. Có như thế thì sư huynh mới không phải đối mặt với hai lần khảo sát..."

Trần Vĩnh mỉm cười hiền hậu, "Chớ ép hắn quá, tu luyện cũng không phải là sự tình một sớm một chiều mà thành. Làm quá mức lại đả thương căn cốt thì hại nhiều hơn lợi. Vả lại thật sự mất chức thì cũng không sao, dù gì mấy năm tới đây, chúng ta cũng không có ý định lại thu người mới, đã không thu thêm đồ đệ thì ảnh hưởng của Tàng Thư các đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là hữu hạn, không đáng kể."

"Ta biết rồi!" Bạch Phong không phản bác. Anh đứng lên, nói: "Ta đi trước đây, à phải rồi, việc nghiên cứu của ta đã đi vào quỹ đạo, sư huynh nếu như không có việc gì thì có thể di dời ngọc bước qua đó xem một chút, đừng suốt ngày ngây người tại đây nữa, địa phương quỷ quái này, ta càng nhìn lại càng thấy phiền!"

Tàng Thư các tuy tốt, nhưng dù sao cũng không phải là đồ của nhà mình, suốt ngày nhìn thấy những vạn tộc nguyên bản kia nhưng lại không dùng được thì chỉ tổ ngứa ngáy thêm.

"Ta đã biết, chính ngươi chú ý, nhớ đừng chậm trễ tu luyện."

"Nhớ rồi!" Bạch Phong nói xong liền quay đầu rời đi.

Chờ hắn rời khỏi, Trần Vĩnh mới nặng nề thở dài một tiếng, có đôi khi, y cũng nghĩ tới việc sư phụ nên đóng sở nghiên cứu!

Lần trước học phủ quyết định đóng cửa sở nghiên cứu... Y đã tán thành.

Bởi vì chuyện ở sở nghiên cứu mà Bạch Phong đã hết sức chậm trễ trong việc tu luyện, hiện tại sư phụ không ở đây, anh lại càng tập trung toàn bộ tinh thần ở phòng thí nghiệm. Cứ tiếp tục như thế, chỉ e nhóm người Lưu Hồng đều tiến nhập Lăng Vân, trong khi Bạch Phong vẫn chỉ là Đằng Không.

"Cứ không phân phải trái như vậy, người chậm trễ nhất sẽ là chính ngươi a!"

Trần Vĩnh thở dài rồi lại lắc đầu, hi vọng rằng Bạch Phong sẽ không giống như Gia Gia.

Nghiên cứu mặc dù trọng yếu, phần lớn Văn Minh sư cũng đều đang nghiên cứu, nhưng đã nhiều năm không thấy kết quả, cứ cắm đầu làm mãi một việc như vậy thì cũng quá lãng phí tài hoa của sư đệ.

...

Ngày 29 tháng 8.

Một ngày trước khi học phủ tổ chức kiểm tra sát hạch hằng tháng.

Ý chí lực của Tô Vũ lại tiến bộ thêm một chút, đạt đến 49% độ chứa đầy, khoảng cách tới dưỡng tính chỉ còn thiếu đúng một bước.

Tuy rằng hắn vẫn không thể nào bước vào dưỡng tính trước khi học phủ sát hạch, nhưng mà cái tốc độ tiến bộ này đã đủ kinh thế hãi tục!

Nhập học một tháng, Tô Vũ từ độ chứa đầy chỉ vẻn vẹn 30%, trong chớp mắt đã đến rìa giai đoạn dưỡng tính, tốc độ như thế thật sự là dọa người!

Thân thể của hắn cũng đã đi tới Thiên Quân tam trọng, dù rằng Tô Vũ có là học viên của Chiến Tranh học phủ thì với thực lực này, hắn cũng thừa sức xếp ở top trên trong số các tân sinh.

Trong ngày hôm đó, Tô Vũ gặp được một người đã lâu không thấy mặt: Lưu Hồng.

"Chào Lưu lão sư!"

Mặc dù trong lòng hắn đối với Lưu Hồng chính là hận đến nghiến răng, thế nhưng đã xui xẻo gặp mặt, Tô Vũ tự hiểu hắn không thể trêu chọc nổi người nọ, cho nên đành phải cung kính chào hỏi.

Lưu Hồng nhìn thấy Tô Vũ thì mỉm cười gật đầu lại, nụ cười vẫn sáng lạn hệt như trước đây.

Liếc qua Tô Vũ, trông thấy nguyên khí xung quanh hắn gợn sóng thì Lưu Hồng không khỏi giật mình một thoáng, xem ra đối phương đã bước vào Thiên Quân.

Rất nhanh a!

Khó trách Bạch Phong coi trọng, tiểu tử này đúng thật là một thiên tài.

Bất quá càng thiên tài thì lại càng tốt!

Nếu Tô Vũ không thể hiện ra được giá trị của mình, không phô bày được sự yêu nghiệt của mình trước đó, vậy thì gã có chèn ép Tô Vũ cũng vô dụng. Bởi vì những người khác chẳng một ai biết Tô Vũ có bao nhiêu lợi hại.

Mấy hôm trước, Lưu Hồng còn đang muốn âm thầm hỗ trợ Tô Vũ mạnh hơn một chút, nào ngờ Tô Vũ lại tự mình tiến bộ nhanh chóng, như thế vừa khéo đúng với mong muốn của gã.

Lưu Hồng ngừng bước, Tô Vũ cũng chỉ đành dừng bước theo.

Lưu Hồng liếc mắt nhìn Tô Vũ, khẽ cười nói: "Không tệ, nghe nói ngươi cùng Lâm Diệu ước hẹn chiến ý một phen, là thật sao?"