Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 254: Bán Cho Lâm Diệu Một Cái Nhân Tình




Nửa giờ sau.

Trong rừng cây nhỏ bên trong khuôn viên học phủ, Hạ Hổ Vưu nhìn thấy Tô Vũ liền hiếu kỳ hỏi: "Tô Vũ, đêm hôm khuya khoắt ngươi tìm ta làm gì?"

"Bán cho ngươi một cái tin mật cực kỳ thú vị!"

"Cái gì?"

"100 điểm công huân nhé!"

"Tư liệu gì mà đáng giá nhiêu đó?" Hạ Hổ Vưu kích động hỏi: "Lẽ nào là tư liệu nghiên cứu của Sở nghiên cứu Văn Đàm các ngươi?"

"Cút!" Tô Vũ vỗ cái bốp vào đầu đối phương, tiểu gia hỏa này nghĩ thật đẹp.

"Có người muốn mưu hại Lâm Diệu..." Tô Vũ nhỏ giọng thì thầm.

"A?" Hạ Hổ Vưu thất vọng thở dài, "Nếu ngươi định nói là chính ngươi thì thôi quên đi, vốn dĩ ngay từ ban đầu là ngươi hố gã..."

"Không phải ta!"

Tô Vũ nổi nóng, ta hại người lúc nào?

"Có mua hay không, nếu ngươi bán lại cho Lâm Diệu, ngươi nhận được một cái nhân tình không nói, còn có thể kiếm hời được một đống điểm, tên kia có tiền, khẳng định sẽ trả không ít điểm công huân cho ngươi..."

"Vậy phải xem kẻ hại gã là ai..." Hạ Hổ Vưu im lặng hồi lâu mới đáp: "Nếu ngươi định bảo là Vạn Tộc giáo, hoặc là lão sư của ngươi, vậy thì khỏi nói, ta có biết cũng vô ích, trừ phi là kẻ mà gã hoàn toàn không nghĩ tới, vả lại nhất định phải là sự thật, bằng không... Tin tức này không đáng tiền!"

"Yên tâm, chắc chắn là gia hỏa mà Lâm Diệu không ngờ tới!"

Trần Khải và gã chính là người một hệ, Lâm Diệu sẽ nghĩ tới việc Trần Khải hại gã sao?

Tô Vũ không biết được, nhưng dù sao thì tin tức như vậy chắc chắn sẽ đáng tiền.

"Ngươi nói trước đi, ta nghe thử xem xem đó là ai, yên tâm, ta già trẻ không gạt, nếu thật sự đáng tiền, ta lập tức chuyển điểm công huân qua cho ngươi, còn nếu không đáng tiền thì ta cũng sẽ giữ bí mật, tuyệt đối không tiết lộ tin này ra ngoài!" Hạ Hổ Vưu nhỏ giọng thì thào.

"Là Trần Khải!"

"..."

Hạ Hổ Vưu cảm giác mình nghe nhầm rồi, lắp bắp hỏi lại: "Người nào?"

"Trần Khải!"

"Má nó, người cùng một hệ lại hố nhau?"

Hạ Hổ Vưu choáng váng, sau một khắc, cậu liền phỏng đoán: "Vì tinh huyết sao?"

"Đúng vậy!"

"Ta thao, chuyện này mà Trần Khải cũng dám làm thì xem ra lá gan của y cũng quá lớn, chẳng lẽ y không sợ... Đúng rồi, đúng là không cần sợ thật, dù sao thì Trần Khải cũng không phải giết Lâm Diệu, trăm giọt tinh huyết Phá Sơn Ngưu kia vốn là của y, nếu y có bản lĩnh cướp về thật thì hẳn là Lưu Hồng cũng sẽ không nói lời nào..."

Nói tới đây, Hạ Hổ Vưu bèn nhịn không được nhìn về phía Tô Vũ, tặc lưỡi bảo: "Tô Vũ, ngươi thật là xấu xa a! Đã hố Lâm Diệu một phen rồi mà còn muốn dựa vào tin tức của gã để kiếm chác chút điểm nữa sao? Không sợ chết no chính mình à? Này, nói ta nghe, có phải ngươi đã đạt thành thỏa thuận gì đó với Trần Khải rồi hay không?"

Tô Vũ bình tĩnh đáp: "Chẳng phải khi trước ngươi từng khuyên ta, đã ở học phủ này rồi thì cần phải tàn nhẫn lên, bọn họ chọc vào ta trước, vì cái gì ta không thể phản kích?"

"Ngươi đúng là ngưu bức!"

Hạ Hổ Vưu giơ ngón tay cái lên, thật lòng bội phục!

Tô Vũ thật đủ hung ác, bên này bày hố cho Lâm Diệu nhảy vào, bên kia lại cùng Trần Khải cấu kết, sau đó quay đầu liền bán đứng Trần Khải!

Mặc dù cuối cùng khẳng định hắn sẽ đắc tội với cả hai bên, nhưng... hắn sợ sao?

Vả lại lập trường đôi bên khác nhau, vốn dĩ hệ của Tô Vũ cũng chẳng hợp với hệ của Lâm Diệu và Trần Khải rồi, cần gì phải sợ đắc tội hay không đắc tội với đối phương?

Hơn nữa, quan trọng là dù biết bị hắn bẫy hay không, thì xem như từ nay về sau, họ Lâm và họ Khải kia chắc chắn sẽ trở mặt thành thù!

Phiên vân phúc vũ a!

Lợi hại!

Hạ Hổ Vưu chậc chậc một tiếng, rất nhanh liền dứt khoát cười nói: "Được thôi, cứ quyết định vậy đi. 100 điểm thì 100 điểm, ta mang tin này tới chỗ Lâm Diệu chưa hẳn đã lấy được nổi số điểm bằng với thù lao ta đưa ngươi, nhưng cũng có thể bán được cái nhân tình cho Lâm Diệu, dù sao gã cũng là học viên tối thượng đẳng, đáng giá!"

"Đa tạ, đừng nói là ta nói, bằng không Lâm Diệu khẳng định không tin!" Tô Vũ dặn dò.

"Đó là đương nhiên, ta cũng không ngốc!" Hạ Hổ Vưu phất tay, "Yên tâm đi, dù cho là chính Trần Khải biết thì cũng không nghĩ ra là ngươi nói, trừ phi ngươi hố y một phen. Tô lớp trưởng, phỏng vấn một chút, ngươi có định làm gì Lâm Diệu không?"

"Không thể nói, đến tháng sau liền biết!"

"Tháng sau..."

Hạ Hổ Vưu không có hỏi lại, nhưng trong lòng thì suy nghĩ, tháng sau liền biết sao?

Trần Khải muốn hố Lâm Diệu... Chẳng lẽ là muốn Lâm Diệu bại dưới tay Tô Vũ?

Vậy thì y sẽ được lợi gì trong vụ này?

Hết thảy cũng là vì tinh huyết!

Má nó, đừng bảo tiểu tử Tô Vũ sẽ chơi lại cùng một cái bẫy khiêu chiến Trần Khải như cách hắn đang đối phó Lâm Diệu nhé?

Ta thao, cái tên này lấy ở đâu ra tự tin như thế? Thật sự nghĩ rằng mình có thể đối phó với gia hỏa Thiên Quân thất trọng?

Giờ khắc này, Hạ Hổ Vưu cảm giác mình phải nhìn lại Tô Vũ bằng con mắt khác, hơn nữa xem ra phải bõ công đi sâu tìm hiểu về đối phương nhiều hơn mới được. Cậu ta tin chắc Tô Vũ nhất định còn giữ lại một con át chủ bài nào đấy, bởi vì thái độ của Tô Vũ luôn hết sức tự tin, căn bản không để Lâm Diệu vào mắt, bằng không đêm nay hắn cũng đã chẳng kêu cậu ra giữa rừng vắng bán tin tức như này!

...

Tô Vũ mới mặc kệ Hạ Hổ Vưu nghĩ như thế nào, trên đường trở về, hắn nhịn không được cười ra tiếng.

100 điểm, 300 điểm, 1000 điểm,...

Đậu má nó, học phủ có quá nhiều người có tiền đi!

1400 điểm công huân a, không biết bao giờ cái này mới tới tay?

Hắn điên mất!

Lão sư còn không có tiền!

Trước đó anh ta còn kêu mình ra ngoài vay tiền, đợi khi nào hắn lấy được 1400 điểm công huân, hừm, có thể dụ dỗ anh ta vay tiền của hắn! Dù sao ta trong thời gian ngắn, hơn một ngàn điểm hắn cũng dùng không hết được.

Tô Vũ rơi vào trầm tư, suy nghĩ xem xem nên làm những gì khi có được 1400 điểm công huân.

Ngày lại ngày trôi qua, đoạn thời gian kế tiếp không còn ai lại đến quấy rầy Tô Vũ.

Dù sao thì trong lòng mọi người, ai nấy đều tin chắc tinh huyết Phá Sơn Ngưu coi như đã sắp sửa đổi chủ rồi, người sẽ sở hữu nó đổi từ Tô Vũ thành Lâm Diệu, đây là nhận thức chung của rất nhiều người.

Đã như vậy, hà tất phải tìm Tô Vũ gây phiền toái làm gì.

Ngay cả Lưu Hồng trong khoảng thời gian này cũng chưa từng lộ diện, không biết là đã đóng cửa tu luyện hay đi đâu khác.

...

Ngày 28 tháng 8.

Đã gần 1 tháng kể từ ngày Tô Vũ tới học phủ.

Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.

Phòng Loại bỏ.

Nguyên khí trên thân Tô Vũ gợn sóng đến lợi hại, sau một khắc, một cái khiếu huyệt ầm ầm rung động, chính thức mở ra.

Khiếu huyệt thứ 12!

Khiếu huyệt quan trọng nhất trong bản Chiến Thần quyết tiến giai cuối cùng cũng mở ra!

"Xong rồi!"

Tô Vũ mừng rỡ tột cùng!

28 ngày, trước khi tới học phủ, hắn chỉ mới mở ra 5 cái khiếu huyệt, 28 ngày ở đây, hắn lại mở ra thêm 7 cái khiếu huyệt, xem như trung bình cứ 4 ngày lại mở ra một cái.

Không ngừng sử dụng tinh huyết Vạn Thạch để hấp thu nguyên khí nồng đậm cũng như liên tục mở ra sách họa, khiến cho Tô Vũ cơ hồ hao hết toàn bộ gia sản, hắn mới mở ra hoàn chỉnh toàn bộ khiếu huyệt của đệ nhất trọng.

Giờ khắc này, Tô Vũ đã có thể được gọi là Thiên Quân cảnh.

Bất quá còn kém một bước cuối cùng!

12 khiếu huyệt cộng thêm 9 huyệt then chốt của Khai Nguyên, khiến cả 21 khiếu huyệt lưu thông nguyên khí thì hắn mới chân chính là Thiên Quân.

"Nhìn thì có vẻ rất nhanh, trên thực tế vẫn có chút chậm..."

Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, muốn đạt tới Thiên Quân cửu trọng tổng cộng cần khai mở 108 cái khiếu huyệt, hắn chỉ mới mở được 12 cái, vẫn còn có 96 cái chưa mở ra, dựa theo tốc độ trung bình cứ 4 ngày mở ra một cái thì ít nhất vẫn phải một năm nữa, hắn mới có thể tiến nhập Thiên Quân cửu trọng.

Đương nhiên, cái tốc độ này đối với người khác mà nói, đã nhanh đến dọa người.

Nhưng Tô Vũ đã từng nghe nói, tại Chiến Tranh học phủ, có những học viên thiên tài chỉ trong một năm đã có khả năng tấn cấp Vạn Thạch.

Điều này nói rõ hắn cũng không phải là nổi bật gì hơn ai.

"Tuy ta có sách họa phụ trợ, nhưng những tên kia lại có hàng loạt Nguyên Khí dịch, cộng thêm ban đầu vốn đã mạnh hơn ta, cho nên khó nói ai sẽ tấn cấp Vạn Thạch nhanh hơn ai."

Có điều tự Tô Vũ thấy, bản thân mình vẫn là có chút chậm!

Tô Vũ lắc mạnh đầu, không tiếp tục suy nghĩ về chuyện này nữa, mà là vội vàng chạy xuống phòng khách ở dưới lầu một, cẩn thận ấn vào một cái nút.

Một lát sau, Bạch Phong đi lên.