Ngày mùng 5 tháng 8, học phủ chính thức khai giảng.
Các học viên thiên tài đều đã lựa chọn xong học viện và lão sư.
Giờ phút này nếu còn học viên nào chưa chọn được... Vậy thì xin lỗi, điều đó chứng tỏ không có lão sư nào coi trọng ngươi, tự mình tu luyện đi!
...
Tối hôm qua, tổ gác cổng đã phát thời khóa biểu cho Tô Vũ.
Tiết thứ nhất của ba ban rất khác nhau, Tô Vũ phải đến lớp trung cấp.
...
Lớp trung cấp Thần văn học viện.
Lúc Tô Vũ đến nơi, trong phòng học đã tới rất nhiều người.
Thần văn học viện là học phủ lớn nhất học viện, luôn nhiều người hơn ý chí học viện, dù sao thần văn rất thần bí, mặc dù tu ý chí lực rất nhanh, nhưng không khiến người ta có cảm giác chờ mong như thần văn.
Tổng cộng 2000 học viên, thần văn học viện có tối thiểu tới 1000 người, trong đó lớp trung cấp có khoảng 600 người.
Tiết thứ nhất, 600 người đều cùng học trong một căn phòng lớn.
Giảng đường rất lớn, người cũng rất nhiều.
Tô Vũ khá là khiêm tốn, hắn tới nơi rồi ngồi xuống tại một nơi hẻo lánh.
Hắn nhìn bốn phía, sau đó Tô Vũ nhìn thấy người quen, đó là Lưu Nguyệt.
Lưu Nguyệt cũng là thiên tài Nam Nguyên, ý chí lực cao hơn 20%, tới lớp trung cấp cũng không ngoài ý muốn, nhưng những người Nam Nguyên khác lại không thấy, hẳn là học ở lớp sơ cấp, những người kia còn không bằng Tô Vũ, mà lần đầu tiên Bạch Phong đến Nam Nguyên, độ chứa đầy ý chí lực của Tô Vũ mới chỉ đến khoảng 10%.
Ngoại trừ Lưu Nguyệt, Tô Vũ cũng thấy một người không tính là quen thuộc.
Đó là Khổng Thịnh!
Trí nhớ Tô Vũ khá tốt, Chu Thiên Kỳ nằm trong 8 thiên tài Nam Nguyên lúc trước.
Thêm Ngô Lam nữa là 9 người, mà đợt đó Tôn trưởng phòng chỉ tuyển chọn 3 người.
Ngô Lam, Chu Thiên Kỳ chắc chắn sẽ được trúng tuyển, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người cuối cùng sẽ là Khổng Thịnh này!
Tô Vũ còn nhớ, ngày đó cái tên này sát hạch khóa văn hóa đạt 150 điểm.
Tại Nam Nguyên số điểm đó đã được xem như ưu tú.
Tô Vũ nhìn về phía y, giờ phút này, Khổng Thịnh cũng đang nhìn chung quanh, tầm mắt bỗng nhiên đối diện với Tô Vũ, ngay sau đó Khổng Thịnh biến sắc!
Tô Vũ!
Y sợ nhất là gặp phải Tô Vũ trong học phủ, ngày đó Tô Vũ đã buông lời thách thức, đến học phủ rồi sẽ chơi chết bọn y.
Chu Thiên Kỳ sợ chết, cậu ta đã sớm chạy trốn qua bên Cửu Thiên học phủ.
Nhưng y lại không nỡ từ bỏ Đại Hạ Văn Minh học phủ, cuối cùng vẫn lựa chọn dự thi vào bên này.
Mà y cũng lựa chọn thần văn học viện!
Giờ phút này, y vừa nhìn thấy Tô Vũ liền cảm thấy hoảng loạn, nhưng y nhanh chóng trấn định lại, đây là học phủ, mình sợ Tô Vũ làm gì!
Nghe nói Tô Vũ đã bái Bạch Phong làm lão sư, vậy thì sao?
Trong học phủ có rất nhiều trợ giáo!
Chẳng lẽ Bạch Phong sẽ tới làm khó một học viên như y hay sao?
Khổng Thịnh vốn là hơi bối rối, nhưng sau đó dần dần bình tâm, y nhìn Tô Vũ một chút, rồi nhanh chóng quay đầu không nhìn hắn nữa.
Các học viên lần lượt đến lớp, trong phòng học dần dần sôi động hơn.
Người quen hay không quen thì giờ phút này cũng bắt đầu quay sang nói chuyện phiếm, kí túc xá bình thường đều là một phòng 8 người, bọn họ đã ở cùng nhau mấy ngày, thế nên quan hệ cũng trở nên quen thuộc hơn, chỉ có Tô Vũ ngồi một mình ở một góc, trông có vẻ hơi cô đơn.
Lúc trước hắn ở phòng đơn, sau này thì vẫn luôn nhốt mình trong phòng thí nghiệm, giảng đường lớn như vậy, ngoại trừ hai người quen cũ ra, hắn không biết ai cả.
Lưu Nguyệt đang nói chuyện với nữ sinh khác, đương nhiên Tô Vũ sẽ không đi tìm nàng, dù Lưu Nguyệt tới tìm hắn, Tô Vũ cũng sẽ không trò chuyện nhiều, dù sao hai người cũng không quá quen thuộc.
Hắn đang ngó vòng quanh khắp một lượt lớp học, thì bỗng ngoài cửa có một tiếng ho nhẹ truyền đến.
Trong nháy mắt, các học viên liền yên tĩnh trở lại, sau đó, một thanh niên đi đến.
Gã nở nụ cười, cánh tay kẹp một quyển sách.
Thanh niên đi đến trước bục giảng, lộ ra nụ cười xán lạn, "Chào mọi người, xin tự giới thiệu, ta là tổng chỉ đạo tân sinh Thần văn học viện năm 350 lịch An Bình, nói thẳng ra là tân sinh lần này dù là học viên ban nào thì đều thuộc quyền quản lý của ta!"
"Ta là Lưu Hồng!"
"Oanh!"
Trong phòng học bắt đầu nổi lên ồn ào khắp tứ phía.
"Lưu Hồng trợ giáo? Trợ giáo xếp thứ 14 trong bảng xếp hạng sao?"
"Hẳn là thế, anh ta còn trẻ như vậy ư, không ngờ đã là tổng chỉ đạo của chúng ta!"
"Nghe nói những thiên tài trợ giáo này rất ít khi dạy thay, tổng chỉ đạo... Trước kia thường là sơ cấp nghiên cứu viên có tuổi đảm nhiệm đúng không?"
"..."
Rõ ràng mấy ngày nay học viên Thần văn học viện không hề nhàn rỗi, bọn họ đã tìm hiểu sơ sơ tình huống học phủ, giờ phút này nghe thấy tên Lưu Hồng, phần lớn mọi người đều biết gã là ai.
Mà vẻ mặt Tô Vũ dưới đài lại thay đổi một thoáng.
Lưu Hồng!
Hắn đã từng nghe thấy cái tên này, thậm chí trước đó đệ đệ của Lưu Hồng là Lưu Hạ còn từng gây chuyện với hắn, dù chỉ là vài câu nói nhưng Tô Vũ vẫn ghim trong lòng.
Hiện tại chính chủ đến rồi!
Đây là kẻ đối đầu với Bạch Phong, rõ ràng, hiện tại cũng là kẻ đối đầu với mình, bởi vì Tô Vũ đã bái Bạch Phong làm thầy.
Lưu Hồng cười híp mắt nhìn mọi người, mặc kệ bọn họ nghị luận, đợi mọi người nghị luận một lúc sau, gã mới mỉm cười nói: "Mọi người nói chuyện phiếm xong thì an tĩnh đi nào!"
Dưới đài an tĩnh trong nháy mắt.
"Thật ra tân sinh tổng chỉ đạo cũng không có việc gì, nhiệm vụ chủ yếu là phụ trách sát hạch thường ngày, kiểm tra tháng, kiểm tra quý, mấy loại công tác như vậy."
Lưu Hồng cười nói: "Dĩ nhiên là còn một vài việc nhỏ nữa, tỉ như học viên tấn cấp."
"Các ngươi là học viên lớp trung cấp, muốn vào lớp cao cấp, đến tìm ta sát hạch là được."
Dứt lời, Lưu Hồng tiếp tục nói: "Hôm nay là tiết thứ nhất, cho nên chương trình học chủ yếu là giảng giải nhiệm vụ và quy định cho các ngươi, tránh sau này các ngươi lại phạm lỗi."
"Dĩ nhiên cũng có tìm hiểu một chút tình huống của học viên năm nay!"
Lưu Hồng vẫn luôn giữ nụ cười, thoạt nhìn rất thân thiện.
Điều này khác hoàn toàn với sự tưởng tượng của Tô Vũ!
Hắn nghĩ Lưu Hồng là một người âm trầm, gương mặt sẽ thường xuyên cau có như thể toàn thế giới đều nợ gã, giả dối, sâu lắng, âm hiểm...
Nhưng giờ khắc này Lưu Hồng đã phá vỡ ảo tưởng của hắn.
Gã ta thoạt nhìn rất ôn hòa, cũng rất đẹp trai, thậm chí có nữ sinh đã bắt đầu hoa mắt ngây dại, nam nhân vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi như vậy rất dễ khiến nữ sinh si mê, câu được Lưu Hồng rồi các nàng có thể không cần cố gắng nữa.
Lưu Hồng không thèm để ý những ánh mắt kia, gã lẳng lặng lật sổ trong tay, cười nói: "Thật thú vị, năm nay lớp trung cấp hơi khác biệt so với những năm trước, lớp chúng ta có một học viên xếp loại tối thượng đẳng, những năm trước không có đâu, gần nhất cũng đã là ba năm trước mới có một vị học viên xếp loại thượng hạ vào lớp trung cấp."
"Tô Vũ đồng học có ở đây không?"
Lưu Hồng nhìn xuống, lớp học cũng xôn xao tiếng nghị luận.
Sắc mặt Tô Vũ thoáng biến ảo, hắn đứng lên, mở miệng đáp: "Lão sư, ta là Tô Vũ."
"Không tồi, rất tốt!"
Lưu Hồng vẻ mặt tươi cười, gật đầu nói: "Hi vọng ngươi sớm tiến vào lớp cao cấp, lớp trung cấp không thích hợp với ngươi, dù sao cũng là tối thượng đẳng... Đương nhiên ta không có ý xem thường các học viên khác, ta chỉ lo rằng mọi người cùng học với một vị tối thượng đẳng sẽ tự tạo áp lực cho chính mình."
Dứt lời, Lưu Hồng liền phất phất tay, đoạn bảo: "Ngồi xuống đi, đừng khẩn trương."
Tô Vũ ngồi xuống rồi, Lưu Hồng lại nói tiếp: "Tô Vũ đồng học, ngươi là thành viên trong lớp này, vậy ngươi làm lớp trưởng lớp trung cấp đi! Ngươi phải chịu trách nhiệm dẫn dắt mọi người cùng nỗ lực tiến bộ!"
Tô Vũ khẽ nhíu mày, nhấc tay, đứng lên nói: "Lão sư, ta không thích hợp đâu, ta không hiểu rõ về học phủ, nếu người khác..."
"Không sao, ngươi làm đi!” Lưu Hồng mỉm cười, "Tô Vũ đồng học, đừng trốn tránh trách nhiệm! Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn! Làm lớp trưởng sẽ được thưởng, một tháng 3 điểm công huân, rất nhiều người muốn làm mà không được đâu, nhưng ai bảo ngươi là tối thượng đẳng, ngươi đảm nhiệm chức vụ này thì mọi người đỡ phải tranh nhau!"