"..."
Bạch Phong không lên tiếng.
Giờ phút này anh đang tự hỏi.
Phòng Mảnh vỡ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?
Nửa tiếng đồng hồ...
Không đúng, hôm qua tiểu tử này đã vào đó mấy lần?
Bạch Phong chấn động!
Lần thứ nhất chỉ có 20 phút, mấy lần sau... mấy lần sau!
Sau đó còn vào mấy lần nữa!
Độ chứa đầy 30%, một lần hao hết ý chí lực, muốn khôi phục cũng cần ít nhất một ngày chứ?
Lại còn mấy lần sau nữa là sao?
Nửa giờ!
Lần cuối cùng kiên trì khoảng nửa giờ!
Ánh mắt Bạch Phong biến ảo chập chờn, tình huống này là thế nào?
Không khoa học chút nào!
Bạch Phong nghiêm túc hỏi: "Sau đó ngươi tổng cộng tiến vào mấy lần?"
Tô Vũ thấy anh nghiêm mặt như vậy còn tưởng rằng hắn vào quá nhiều, tiêu hao nhiều ý chí lực làm vị này bất mãn, nên thận trọng đáp: "Tổng cộng... 6 lần!"
"Hả?” Vẻ mặt Bạch Phong triệt để nghiêm túc, trầm giọng hỏi: "6 lần? Biển ý có chí rung chuyển không?"
"Không có."
"Ta nói là rung chuyển kịch liệt!" Bạch Phong gằn từng tiếng: "Ngươi đi vào hơi nhiều, đừng làm loạn! Nếu biển ý chí sụp đổ, không ai có thể cứu ngươi!"
"Không hề lay động chút nào...” Tô Vũ thấy thái độ của anh có vẻ đáng sợ liền vội vàng đáp: "Không dao động gì cả, một lần cũng không..."
"..."
Bạch Phong nhìn hắn như đang nhìn quái vật.
Giờ khắc này, Bạch Phong rất muốn đè Tô Vũ ra giải phẫu hắn!
Còn hứng thú hơn cả việc giải phẫu vạn tộc trong phòng giam!
"Ý chí lực của ngươi không tiêu hao sao?"
"Có chứ, nhưng ta vào phòng Loại bỏ thì có thể khôi phục rất nhanh..."
Bạch Phong triệt để lâm vào trầm tư, hồi lâu sau anh mới mở miệng: "Ngươi có hai thần văn đúng không?"
"Vâng."
"Đặc tính của thần văn là gì?"
"Hút máu, huyễn cảnh, lôi kích... Có lẽ còn kèm cả tê liệt."
Tô Vũ không giấu diếm khai hết, đây là lão sư của hắn, hiện tại hắn nói thật thì mới xây dựng được kế hoạch bồi dưỡng tốt nhất.
"Không có gì khác nữa sao?"
"Chắc là không. Ta cũng không rõ." Tô Vũ không chắc chắn, có một vài đặc tính của thần văn nếu không dùng đến thì sẽ không phát hiện ra, hắn thật sự không biết còn có chức năng gì khác hay không.
"Sau khi thần văn chữ "Máu" của ngươi hút máu thì có động tĩnh gì không?"
"Hình như... không.” Tô Vũ cũng không biết, chắc là không nhỉ?
"Có lực lượng phản hồi cho ngươi không?"
Bạch Phong hoài nghi sau khi thần văn này hút máu xong sẽ chuyển đổi thành ý chí lực, nếu không thì không thể giải thích được nguyên nhân Tô Vũ một ngày có thể vào phòng Mảnh vỡ 6 lần!
Nếu thật vậy thì thần văn của đối phương quá kinh khủng!
Đây quả thực là thần văn mà các thần văn sư đều ước mơ tha thiết muốn có!
Thậm chí có thể so với những thần văn lưu truyền vĩnh cửu kia!
Bạch Phong miệng đắng lưỡi khô, sẽ không phải vậy chứ?
Nếu là như vậy, thần văn chữ “Máu” của Tô Vũ là học từ Khai Nguyên quyết do mình viết, vậy mình có nên viết mấy trăm bản, nghĩ biện pháp bắt lấy thần văn chữ “Máu” kia hay không?
Tuy nói thần văn mỗi người lấy được dù có cùng một chữ nhưng chưa chắc đặc tính đã giống nhau, nhưng chỉ cần có cơ hội một phần vạn, vậy cũng đáng thử một chút!
"Lực lượng phản hồi?" Tô Vũ suy tư một chút, không chắc chắn đáp: "Ta không rõ, không chú ý tới việc này."
"Vậy thời điểm ngươi khôi phục ý chí lực, có cảm thấy rất nhanh không?"
Tô Vũ gật đầu, "Đúng là rất nhanh."
Bạch Phong không nói tiếp nữa.
Anh ngồi phịch xuống ghế sa lon, rơi vào trầm tư.
Nửa giờ, vào 6 lần, ý chí lực khôi phục nhanh...
Mẹ nó!
Anh thầm mắng một câu!
Tại sao chuyện gì tốt cũng bị tiểu tử này gặp được hết vậy?
Nguyên nhân là do thần văn hay là còn có nguyên nhân nào khác?
Làm sao có thể?
Độ chứa đầy ý chí lực không quá 30%... A, hiện tại là 35% rồi!
Đây cũng là nguyên nhân khiến anh ban nãy kinh ngạc ngây người!
Hôm qua anh thấy rõ ràng độ chứa đầy ý chí lực của Tô Vũ mới đến 30%, một ngày không gặp đã tăng ào ào lên 35%, anh không kinh ngạc há hốc mồm là đã tốt lắm rồi.
Một ngày tăng 5%, thật đáng sợ.
Cho dù sau này sẽ dần dần yếu bớt, nhưng tốc độ này cũng quá kinh khủng.
Tô Vũ đã làm cách nào?
Cho dù khôi phục nhanh, nhưng hắn có thể kiên trì lâu như vậy cũng không bình thường!
Dưỡng tính cũng khó mà kiên trì được nửa giờ.
"Có lẽ thần văn chữ “Máu” đã khôi phục ý chí lực của hắn, kiên trì thời gian dài chứng tỏ độ mạnh yếu của biển ý chí, chẳng lẽ biển ý chí của hắn vững chắc hơn người bình thường?"
"Có lẽ là như thế!"
"Nếu không phải nguyên nhân ấy, dù hắn nắm giữ hai thần văn cũng sẽ không dễ dàng như vậy mới đúng."
"Có lẽ biển ý chí của hắn mạnh mẽ trời sinh!"
Anh nhớ tới lần đầu tiên anh gặp Tô Vũ, khi ấy độ chứa đầy ý chí lực mới chỉ 10% mà Tô Vũ đã có thể thuận lợi nắm giữ một thần văn, đây gần như là chuyện bất khả thi.
Khi đó anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Tô Vũ có thiên phú thần văn mạnh mẽ.
Nhưng hôm nay suy nghĩ kỹ lại, có lẽ... Là biển ý chí của hắn trời sinh đã mạnh mẽ vững chắc hơn người khác, vậy nên hắn mới nắm giữ thần văn ở giai đoạn kia.
Nghĩ xong, Bạch Phong khôi phục như thường, anh nhìn về phía Tô Vũ, thận trọng hỏi: "Tổ tiên nhà ngươi có Văn Minh sư mạnh mẽ nào không?"
Tô Vũ mờ mịt lắc đầu, "Chưa từng nghe nói."
"Không có sao?" Bạch Phong thì thào một tiếng, lại tiếp tục hỏi: "Ta biết phụ thân ngươi, còn mẫu thân của ngươi thì sao?"
Tô Vũ vò đầu, thấp giọng đáp: "Khi sinh ra ta, mẫu thân đã qua đời vì khó sinh, mẫu thân không có thân nhân, cho nên ta không rõ."
"Vậy ư?” Bạch Phong chần chờ hỏi tiếp: "Có khi nào dòng dõi mẫu thân ngươi từng có Văn Minh sư cường đại hay không?"
Nếu có tổ tông là Văn Minh sư cường đại, thế thì biển ý chí mạnh mẽ bẩm sinh là một loại truyền thừa.
Đương nhiên, vị Văn Minh sư này phải trên Sơn Hải cảnh!
Trên Sơn Hải, thần văn vĩnh viễn lưu truyền, ý chí lực mới có thể truyền thừa tiếp.
"Ta không biết."
Tô Vũ lắc đầu, hắn thật sự chưa từng nghe nói tới.
Bạch Phong thấy không hỏi được gì thì thôi không hỏi nữa, liếc qua Tô Vũ, anh ho nhẹ một tiếng, đoạn dặn dò: "Ngươi ăn cơm đi, ta đi lên xem một chút, lát nữa theo ta ra ngoài một chuyến!"
"Vâng!"
Tô Vũ không hỏi chuyện gì, hắn cắm đầu ăn như hổ đói, thật sự là đói bụng quá mức rồi.
...
Lầu ba.
Phòng tài liệu.
Bạch Phong đóng chặt cửa lại, sau đó đột nhiên hét lên.
"Mẹ nó!"
"Đệt mợ!"
"Nguyên nhân là do thần văn kia sao?"
"Chuyện này không khoa học!"
"Thần văn ta viết ra trâu bò vậy ư?"
"Không có khả năng!"
"Đáng tiếc hắn chưa cụ hiện ra được, ta muốn nghiên cứu, ta muốn nghiên cứu a!"
"Không được, ta muốn viết Khai Nguyên quyết, viết 100 bản, một vạn bản, ta muốn nắm giữ thần văn kia!"
Bạch Phong điên cuồng đấm tường đến mức mu bàn tay sắp sưng lên!
Thật sự là cực kỳ không khoa học!
Làm sao có thể khôi phục ý chí lực chỉ sau hai giờ?
Làm sao có thể kiên trì nửa giờ trong phòng Mảnh vỡ tại giai đoạn này?
Phải biết rằng, trước đây khi anh tiến vào học phủ, lần đầu tiên chỉ kiên trì được tối đa 10 phút, mà khi đó anh đã gần đến Dưỡng Tính!
"Chẳng lẽ... ý chí lực trong phòng Mảnh vỡ bị hao hụt, cho nên không còn cường đại như trước ư?"
Mang suy nghĩ hoài nghi, Bạch Phong vội vã vọt tới lầu hai.
Anh nhanh chóng tiến vào căn phòng “tự ngược” kia!
Một lát sau, anh thất hồn lạc phách đi ra, lẩm bẩm: "Không, theo thời gian trôi qua, phòng Mảnh vỡ đã tăng thêm, ý chí lực thậm chí còn mạnh hơn khi trước!"
Suy nghĩ một chút, Bạch Phong bỗng nghĩ tới một người, anh vội lấy máy truyền tin ra, gọi một cú điện thoại.
"Sư huynh!"
"Làm sao vậy?"
Bạch Phong lẩm bẩm hỏi: "Sư huynh, nếu ta nói... ý chí lực của ta một ngày tăng 5%, ngươi có tin không?"
"..."
Bên kia, sư huynh của Bạch Phong lo lắng nói: "Ngươi đã dùng cấm dược gì? Hay là quá mệt mỏi nên xuất hiện ảo giác? Hay là... Ngươi... Bạch Phong, hay ngươi đi nghỉ ngơi đi, đừng đến phòng giam nữa, chẳng lẽ ngươi bị yêu vật mê hoặc rồi?"
"Sư huynh, ngươi không tin đúng không?"
"Bạch Phong..."
"Ta cũng không tin!"
Bạch Phong khóc không ra nước mắt, tự nhủ: "Ta cũng không tin! Nhưng... Không tin không được!"
Nói xong, Bạch Phong vuốt mặt, hít sâu một hơi nói: "Sư huynh, ta phát hiện một thần văn bí mật! Rất mạnh mẽ! Cực kì đặc thù! Ta muốn phác hoạ ra, một khi phác hoạ ra được, nó có thể sẽ trở thành Vĩnh Hằng thần văn! Sư huynh, ta không có tiền, cho ta mượn 5000 điểm công huân, ta đi phác hoạ thần văn..."
"..."