Cùng một thời gian ấy.
Đám Chu Tuệ dồn dập nhìn về phía Tô Vũ, đầy mặt tỏ vẻ kinh ngạc.
Nam Nguyên Tô Vũ!
Là hắn sao?
Chu Tuệ và Lưu Khả cũng đã đoán được, mấy học viên khác thì vẫn không nghĩ tới.
Nhưng mà hiện tại nghe Lưu Hạ nói thế, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Vũ đều trở nên khác thường.
Lưu Khả lo lắng hỏi: "Tô Vũ, ngươi là Tô Vũ mà y nói đến à?"
Tô Vũ mỉm cười, thẳng thắn gật đầu chứ không phủ nhận.
"Vậy ngươi... Ngươi..."
Lưu Khả không biết nên nói cái gì, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi đắc tội y thì thảm rồi."
Tô Vũ cười đáp: "Ta cũng đâu biết y là ai, làm sao lại đắc tội thảm rồi?"
Lưu Khả thấp giọng nói: "Lời y vừa mới nói, nếu những thiên tài yêu nghiệt nghe thấy thì chẳng phải sẽ tìm ngươi gây phiền toái sao..."
Tô Vũ bật cười: "Chỉ bởi vì một câu của y liền tới tìm ta gây phiền toái? Vậy những người này không phải yêu nghiệt mà là kẻ ngu, đối phó với kẻ ngốc... ta cảm thấy ta vẫn có cách!"
Tô Vũ lắc đầu, vẫn tươi cười như cũ: "Yêu nghiệt chân chính sẽ không tới tìm ta gây phiền toái, mà là tìm Lưu Hạ kìa! Tầm mắt cao bao nhiêu thì năng lực sẽ lớn bấy nhiêu, nếu thật sự muốn đến tìm ta thì không thể coi là yêu nghiệt, cùng lắm thì có chút căn cơ cơ sở thôi, dạng người ấy thì ta không sợ."
Hắn rất nghiêm túc nói ra lời này.
Nếu là bởi vì Lưu Hạ châm ngòi mấy câu liền đến tìm một kẻ không bằng mình mà đọ sức, tối thiểu thì khi sát hạch Tô Vũ chỉ là tối thượng đẳng, vẫn còn không bằng những người đó.
Vậy thì dạng yêu nghiệt này sao có thể được coi là yêu nghiệt?
Tâm tính táo bạo, không giữ được bình tĩnh, dễ bị kích động, người như thế thì Tô Vũ thật sự không sợ.
Nếu là có người kích bác Tô Vũ, có một tên gia hỏa thượng trung mạnh hơn hắn nhiều lắm, hắn sẽ bởi vì lời châm ngòi này liền đi tìm người ta gây phiền toái ư?
Trừ phi người kia tự tới khiêu khích chính mình thì may ra hắn còn phản ứng lại!
Ở kế bên, ánh mắt Chu Tuệ dị dạng quét nhìn hắn một cái, rất nhanh nàng đã lộ ra nụ cười: "Tô học đệ, thật là trâu bò quá đi mất! Ngươi phải biết rằng khi Lưu Hạ nói chuyện, ta còn có chút sợ hãi, không nghĩ tới ngươi lại chẳng hề lo lắng..."
Dứt lời, Chu Tuệ liền tò mò hỏi tiếp: "Học đệ, ngươi thật sự là tối thượng đẳng sao?"
"Đúng vậy."
"Ta nghe nói... Khụ khụ, ta là nghe người khác nói, lúc ngươi khảo hạch Văn Minh Chí bị hỏng, chuyện thật hay giả thế?"
"Đại khái là bị hỏng đi."
"Thế thì..." Chu Tuệ tò mò hỏi tiếp: "Ngươi thật sự không đạt đến tiêu chuẩn tối thượng đẳng sao?"
Chuyện này khiến mấy người bên cạnh đều thấy hứng thú, dồn dập nhìn về phía Tô Vũ.
Tô Vũ cười trả lời: "Cái này hỏi ta cũng vô dụng, hỏi giám khảo mới được! Bất quá..."
Tô Vũ dừng một chút mới nói: "Bất quá ta cảm thấy, thành tích khảo hạch của ta vẫn rất không tệ, tối thượng đẳng cũng không tính sai lầm, nếu có người cảm thấy có khả năng thay vào thì có thể tới thử một chút!"
Hắn nói rất hững hờ nhưng trong lòng lại kìm nén một cục tức.
Thật sự cho rằng ta dựa vào vận may mới kiểm tra được tối thượng đẳng à?
Hồ Tông Kỳ nghĩ như vậy, những người khác cũng nghĩ như vậy, đều cảm thấy bản thân hơn hẳn ta, cảm thấy nếu tới Nam Nguyên thì cũng có thể lên thượng đẳng!
Nghĩ gì thế!
Ngô Lam không phải thiên tài sao?
Kết quả tại Nam Nguyên mà nàng cũng chỉ miễn cưỡng đủ xếp vào tối thượng đẳng.
Mà trước lúc ấy, Ngô Lam ở Đại Hạ phủ chỉ xếp hạng thượng trung mà thôi.
"Thôi thì cứ khiêm tốn mấy ngày, ta phải sớm đột phá Thiên Quân, ý chí lực tiến vào dưỡng tính... Đến lúc đó trực tiếp đi khiêu chiến Bách Cường bảng, Lưu Hạ... Được rồi, sau Lâm Thanh sẽ chính là ngươi!"
Tô Vũ trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, dù nói thế nào, hắn cũng mới chỉ 18 tuổi.
Một người lại tiếp một người nghi ngờ hắn, Tô Vũ cũng nghẹn cơn giận trong bụng.
Vừa rồi Lưu Hạ cố tình khiêu khích thì hắn không thèm để ý, thực lực không bằng người ta, địa vị không bằng người ta, đứng ra chỉ thêm mất thể diện, cùng lắm cũng chỉ nói được vài lời độc miệng không cần thiết.
Chó cắn thường là chó không sủa... Khụ khụ, người khiêm tốn là người không nói lời đắng cay.
Khi nào đã nắm chắc thì mới tiến lên đánh đổ y, đây mới là nam nhân chân chính!
"Hồ Tông Kỳ, Lưu Hạ, hai tên này ta đã nhớ kỹ!"
Tô Vũ bắt đầu ghi sổ trong lòng, Hồ Tông Kỳ có khả năng thu thập đơn giản sớm thôi, Lưu Hạ thì phải hung hăng mà xử lý!
"Lại thêm đám Chu Thiên Kỳ nữa..."
"Có khả năng sẽ còn thêm Lưu Hồng... Đánh con thì cha tới..."
"Có cần ghi luôn Hồ Hữu Huy vào không nhỉ?"
Tô Vũ rơi vào trầm tư, hắn cảm giác mình thật sự nên lập một cuốn sổ, học theo Trần Hạo chẳng hạn, có một số việc phải ghi lại, sau đó lại lần lượt tìm từng kẻ một mà trả thù.
Trần Hạo mong mỏi được trả thù cha cậu, tìm cơ hội cướp hết tiền riêng của cha, mà mong ước của Tô Vũ chắc chắn phải cao hơn nữa, lớn hơn một chút nữa.
Tốt nhất là lấy hết vốn liếng của những tên kia!
...
Tô Vũ rơi vào trầm tư, những người khác còn tưởng rằng hắn không muốn nhắc lại chuyện này, tự nhiên cũng không nói thêm cái gì.
Bất quá bên người nhiều thêm một học viên tối thượng đẳng, những người kia vẫn ít nhiều gì quan tâm hơn mấy phần.
Cùng lúc ấy.
Sâu trong học phủ, trong một sở nghiên cứu, Bạch Phong nhận cuộc gọi từ máy truyền tin, vẻ mặt nhuốm đầy sự mệt mỏi, anh ngáp dài rồi nói: "Khai giảng? Nhanh như vậy à?"
"Lưu Hạ nói lời cay độc?" Bạch Phong ngây người một lát rồi mới hỏi: "Lưu Hạ là ai?"
"..."
Bên kia điện thoại, người báo tin cho anh nghe vậy liền câm nín, nửa ngày sau mới thở dài đáp: "Là tiểu đệ của Lưu Hồng!"
"À à, ta biết rồi!" Bạch Phong phàn nàn: "Đừng có nói tên của những người xa lạ như thế được không, nói thẳng em trai của Lưu Hồng là được rồi! Chuyện của ta nhiều lắm, làm sao có thời giờ nhớ kỹ tên của bọn họ. Lần sau nhớ nhé, người của Hạ gia thì ngươi liền nói là cháu hay em trai, cháu trai của Hạ Ngọc Văn chẳng hạn, Hồ gia cũng giống vậy... Dù sao cũng đừng nói thẳng tên, bằng không ta căn bản không nhớ được."
"Tô Vũ đến rồi đúng không... Tiểu tử này đã ló đầu lên luôn rồi sao?"
"..."
"Không có ngoi đầu lên hả?" Bạch Phong lẩm bẩm: "Biết điều như vậy cơ à? Thiếu niên mà lão làng quá cũng không tốt! Trực tiếp tìm đệ đệ của Lưu Hồng khai chiến đi chứ! Sợ cái gì! Hẹn chiến, sau ba tháng thì đơn đấu, người nào thua thì là cháu trai của kẻ thắng... Phải vậy thì mới có khí thế!"
Người truyền tin đến mệt mỏi nói, "Bạch Phong, hắn mới vừa nhập học, còn Lưu Hạ đã nhập học một năm rồi! Hơn nữa Lưu Hạ còn tiến vào Bách Cường bảng!"
"Bách Cường bảng?" Bạch Phong tỏ vẻ xem thường: "Bách Cường bảng thì có là là gì, cũng không phải xếp trong mười vị trí đầu, thấp ở dưới đều là rác rưởi! Mười vị trí đầu thì còn có chút ý nghĩa, mười vị trí cuối đều là rác rưởi, ta đã nói rồi!"
"Người ta mới vừa vào học thôi!" Người kia nổi giận, ngươi nghe hiểu được ý của ta không thế?
"Ờ ờ, cũng thế cả, không có việc gì, qua mấy tháng nữa thì đi đánh y, đánh cho y không thể tự lo liệu sinh hoạt hàng ngày luôn..."
Dứt lời, Bạch Phong lại cấp tốc nói thêm: "Được rồi, trước tiên người giúp ta để ý đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ ra mặt, nhớ kỹ, đừng để cho người khác cướp Tô Vũ đi mất. Nếu ai đoạt hắn thì ngươi liền đi tìm hắn, nói cho Tô Vũ rằng ta cam đoan trong vòng ba tháng sẽ khiến hắn có khả năng tiến vào Bách Cường bảng."
"Ngươi có thể đừng khoác lác được không?" Đầu dây bên kia thật sự muốn bóp cổ Bạch Phong.
"Sợ cái gì, hắn lại không biết là ta nói xạo! Sau ba tháng hắn làm không được thì đó là do chính hắn không có năng lực, hắn dám nói ta dạy không được sao?" Bạch Phong dứt lời, lại vội vàng bổ sung: "Không nói nữa, bên này ta sắp có thành quả rồi. Nếu tiểu tử Tô Vũ dám chạy, ta sẽ đánh gãy chân hắn, nếu không phải là bởi vì hắn, ta cần phải chôn thân trong phòng thí nghiệm mấy tháng không ra khỏi cửa sao?"
"Còn không phải chính ngươi gây họa à?" Người nọ giận dữ mắng một tiếng, nếu không phải ngươi lừa cho lão sư rời đi thì làm sao đến mức như thế, đây cũng là do ngươi tự tìm!
Bạch Phong lười phản bác, cấp tốc dập máy thông tin, khẽ lẩm bẩm: "Thế này không được rồi, qua mấy ngày nữa phải huấn luyện đơn giản cho tiểu tử kia, tốt nhất là ném vào phòng thí nghiệm làm việc lặt vặt đi, ta bề bộn nhiều việc không có cả thời gian rảnh để ngủ. Một ngày công tác 20 giờ, hẳn là hắn có khả năng chịu nổi nhỉ?"
Anh tính toán một thoáng, cảm thấy ngủ 4 giờ hẳn là đủ rồi!
Thiên tài thì phải rèn luyện thật tốt, không tôi luyện thì sao được, một ngày ngủ 4 giờ cũng không chết được người.
"Phòng thí nghiệm này dù có muốn vào thì cũng không vào được đâu, ngươi nhặt được của hời rồi đó, có biết không?"
Bạch Phong tự tìm cho mình lý do bào chữa, tiểu tử kia người nghèo kiết xác, chưa thấy qua tiền bao giờ, nếu ta nói cho hắn biết, làm một tháng sẽ cho hắn 5 điểm công huân, hắn không phải sẽ cười vui muốn chết hay sao?
Còn về số điểm công huân ấy hả... dĩ nhiên là do Lưu Hồng chi ra!