Rất nhanh, Tô Vũ đã tìm được điều mình muốn nhìn thấy!
"Bách Cường bảng, ghi chép danh sách 100 học viên dưới 30 tuổi!"
"Tích lũy đủ công huân có thể khiêu chiến học viên trên Bách Cường bảng."
"Khiêu chiến một lần, thanh toán 10 điểm công huân, khiêu chiến thất bại, công huân thuộc về người bị khiêu chiến! Khiêu chiến thành công, công huân thuộc về chính mình."
"Bách Cường bảng chia 10 người một nhóm, từ 91 - 100, mỗi tháng trợ cấp 3 điểm công huân."
"Từ 81 - 90, mỗi tháng 4 điểm."
"..."
"Từ 21 - 30, mỗi tháng trợ cấp 10 điểm."
"Từ 11 - 20, mỗi tháng trợ cấp 15 điểm."
"Từ 4 - 10, mỗi tháng trợ cấp 20 điểm công huân, một bản Vạn Thạch cảnh nguyên bản."
"Ba vị trí đầu, mỗi tháng trợ cấp 30 điểm công huân, một bản Vạn Thạch cảnh nguyên bản, liên tục xếp hạng ở top 3 trong nửa năm sẽ có một cơ hội tiến vào bí cảnh! Liên tục nửa năm đứng thứ nhất, thưởng thêm một giọt Thần Ma tinh huyết!"
"..."
Tô Vũ xem mà ngây người!
Ban thưởng quá phong phú!
Ba vị trí đầu, mỗi một tháng đều nhận được tới 30 điểm điểm công huân, còn có một bản Vạn Thạch cảnh nguyên bản, đây chính là thứ mà mỗi tháng đều có.
Phải biết, ở Nam Nguyên, nếu chỉ muốn mua một bản Thiên Quân cảnh nguyên bản thôi đã phải tốn 30 điểm trở lên.
Một bản Vạn Thạch cảnh sẽ phải tốn bao nhiêu công huân?
Vẻn vẹn chỉ riêng cái này, một tháng đã ban thưởng hơn trăm điểm!
Mà nếu có thể liên tục nằm trong top 3 suốt nửa năm, vậy còn có một lần cơ hội vào bí cảnh, chớ nói chi là người đứng đầu được thêm Thần Ma tinh huyết!
Tô Vũ lắc lắc đầu, "Không có quan hệ gì với ta, không quan hệ với ta, mục tiêu của ta là mau chóng tiến vào bảng xếp hạng là đủ, một tháng cũng có thể kiếm thêm 3 điểm công huân..."
Nhìn thì có vẻ không nhiều, nhưng một tháng ban thưởng một lần, một năm trôi qua cũng gom được 36 điểm, không tính là ít.
Học viên giai đoạn dưỡng tính đến đâu mà kiếm được nhiều công huân như vậy?
Trước kia Tô Vũ có thể kiếm được điểm, cũng xem như là may mắn.
Nếu không phải phối hợp với Long Võ vệ cùng Thành Vệ quân hành động, hắn đơn độc giết chết một tên Thiên Quân cao trọng cũng chỉ có 3 điểm công huân. Hiện giờ nếu được ban thưởng thì đã tương đương với việc mỗi tháng giết chết một tên Thiên Quân cao trọng.
Học viên giai đoạn dưỡng tính nếu muốn giết Thiên Quân cao trọng thì sẽ không hề đơn giản như vậy.
Vả lại tại Đại Hạ phủ, ngươi chưa hẳn có thể có cơ hội này.
Trừ phi ngươi ra khỏi thành, tới vùng hoang dã tìm kiếm Vạn Tộc giáo chúng, then chốt là một khi ngươi ra khỏi thành, kẻ phải chết có khả năng sẽ chính là ngươi.
"Nỗ lực tiến vào top 100!"
Tầm mắt Tô Vũ nhìn về phía người xếp cuối Bách Cường bảng, người nọ tên là Lâm Thanh!
"Chính là ngươi!"
Người đứng thứ 100 trên Bách Cường bảng tên là Lâm Thanh, nhập học năm năm, dưỡng tính đỉnh phong, Chiến giả đạo đã đạt đến Thiên Quân thất trọng...
Đúng vậy, tên đứng sau cùng mà cũng đã mạnh như vậy!
Trước một trăm, cơ hồ đều là dưỡng tính đỉnh phong.
Có vài vị không phải nhưng mà thân thể đã phải đến Vạn Thạch cảnh, ai ai cũng đều hết sức đáng sợ.
Bách Cường bảng kỳ thật có thể gọi bằng cái tên khác là Chiến Tranh học phủ Vạn Thạch bảng, không đến Vạn Thạch hoặc là không có đủ chiến lực của Vạn Thạch cảnh thì căn bản không có cách nào lọt bảng.
"Chiến lực Vạn Thạch..."
Tô Vũ hít sâu một hơi, hiện tại dĩ nhiên hắn không có.
Dù cho thôn phệ tinh huyết, bùng nổ lên tới Thiên Quân thất trọng, phối hợp với thần văn thì hắn cũng chỉ có thể vật vã đấu cùng Thiên Quân cửu trọng một trận. Còn nếu như gặp Vạn Thạch, lần trước Tô Vũ đã từng chứng kiến Vạn Thạch bùng nổ.
Một đám Thiên Quân cao trọng vây giết đối phương, kết quả còn tổn thất nặng nề, hơi không cẩn thận liền có khả năng bị đối phương lật ngược tình thế.
Lúc ấy Tô Vũ chỉ cố gắng quấy nhiễu đối phương có một lát mà đầu đã đau đến nỗi sắp nổ tung.
Khi đó đối phương chỉ là Chiến giả đơn thuần, phải biết học viên của Văn Minh học phủ có ý chí lực rất mạnh, Lâm Thanh xếp thứ 100 nhưng dưỡng tính của y cũng đã là đỉnh phong, thần văn của Tô Vũ quấy nhiễu có thể sẽ mất đi hiệu lực, thậm chí là bị cắn trả.
Thế nên hắn căn bản không có hi vọng đấu cùng đối phương.
"100 người... Ta còn kém rất xa, chờ thân thể ta lên tới Thiên Quân, ý chí lực đi vào dưỡng tính, hai thần văn lớn mạnh thêm một chút, ta mới có hi vọng đi khiêu chiến!"
Tô Vũ hít sâu một hơi, hắn siết chặt lại nắm đấm, cố gắng tự động viên bản thân.
Người thiếu tiền quả thực quá khó khăn!
Còn chuyện người tên Lâm Thanh kia là nữ nhân thì Tô Vũ không buồn để ý. Nữ nhân thì thế nào, hắn mới lười quan tâm cái này, nữ sinh lại không thể cho mình điểm công lao.
Lão sư nói không sai, nữ nhân đều là chướng ngại vật trên con đường tu luyện.
Nhìn đi, hiện tại kẻ cản trở mình chính là cái người tên Lâm Thanh đó.
...
Cùng một thời gian.
Tại khu trợ giáo.
Ở trong một tòa biệt thự.
Ngô Lam nhìn nữ sinh ngồi bên cạnh, nói với ý chí chiến đấu sục sôi: "Thanh tỷ, chẳng mấy chốc nữa ta sẽ tới khiêu chiến ngươi, ngươi hãy chờ ta!"
Lâm Thanh cười rộ lên hết sức thoải mái, thoạt nhìn cũng có vẻ rất nhu hòa, khẽ cười đáp: "Lam Lam, ngươi trước hết cứ lo tích lũy công huân rồi lại nói, chờ ngươi tích lũy đủ công huân, ta có lẽ đã tiến vào nhóm 50 người đứng đầu rồi cũng nên."
Ngô Lam nắm nắm tay nhỏ, không phục đáp: "Ta sẽ đủ nhanh thôi! Lại nói, ta cũng đã là dưỡng tính, qua một thời gian ngắn ta sẽ có thể đến dưỡng tính đỉnh phong, đến lúc đó có thể nhận nhiệm vụ kiếm điểm..."
Dứt lời, nàng có chút nóng máu dâng lên, nói: "Thanh tỷ, ta đã nghĩ kỹ rồi, chờ báo danh xong ta liền đi theo phủ quân ra ngoài chấp hành nhiệm vụ..."
"..."
Lâm Thanh kinh ngạc nhìn Ngô Lam, "Điên rồi à! Ngươi muốn đi theo phủ quân hành động ư?"
"Dĩ nhiên!"
Vẻ mặt Ngô Lam tràn đầy kích động, nàng nói: "Phải thế thì mới có thể tích lũy điểm công lao nhanh được, ta biết một tên rất yếu, ý chí lực mới chỉ 20%, kết quả là hắn đi theo Tập Phong đường hành động, còn giết được cả Vạn Thạch, điểm công lao đều tích lũy ngoài định mức 10 điểm, còn cao hơn cả ta..."
"..."
Lâm Thanh nhìn nàng, nửa ngày sau mới nói: "Ta sẽ nói cho lão sư!"
Lão sư của nàng không phải ai xa lạ mà chính là Ngô Kỳ.
Vị yêu nghiệt mới 20 tuổi đã đột phá Đằng Không!
Sau khi tiến giai Đằng Không thì Ngô Kỳ đã đảm nhiệm chức vụ trợ giáo, năm năm trước nhận Lâm Thanh làm học trò, bây giờ Lâm Thanh đã tiến vào Bách Cường bảng. Trên thực tế, đừng nói là trợ giáo, mà ngay cả nghiên cứu viên trung cấp đều chưa hẳn có thể nuôi dưỡng được ra học viên lọt vào Bách Cường bảng.
Ngô Lam xem thường bĩu môi: "Tên kia có thể chấp hành nhiệm vụ, vì sao ta lại không thể? Ta biết, các ngươi đều cảm thấy ta không hiểu gì cả, làm sao ta lại không hiểu được? Rèn luyện trong sinh tử cũng là cách giúp bản thân mạnh lên tốt nhất!"
"Không phải chỉ là sợ ta chết trong nhiệm vụ thôi sao? Nếu thật sự phải chết thì đó cũng là số mệnh, tỷ tỷ ta năm đó nếu không đi chấp hành nhiệm vụ thì cũng không có cách nào sớm đạt tới Đằng Không như vậy!"
Lâm Thanh khuyên can: "Lam Lam, ngươi mới vừa vào học phủ, thân thể cũng chưa tới Thiên Quân, hiện tại đi chấp hành nhiệm vụ căn bản chỉ là quấy rối, là tự mình chịu chết."
"Nhưng hắn cũng chưa tới Thiên Quân mà..."
"Ngươi đang nói tới ai?"
"Tô Vũ!" Ngô Lam tức giận vô cùng: "Chính là cái tên ở Nam Nguyên mà Bạch Phong trợ giáo muốn nhận làm học viên!"
"Tô Vũ ư?" Lâm Thanh ngạc nhiên lặp lại cái tên ấy một lần, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, khẽ khuyên nhủ: "Không giống nhau, Lam Lam, học viên xuất thân từ thành nhỏ đi làm nhiệm vụ là vì tương lai, vì tìm lối ra, đều không phải lấy mạng làm mệnh. Xuất phát điểm của ngươi cao, đây kỳ thật cũng là vốn liếng của ngươi, hà tất giương ngắn tránh dài, nhất định cứ phải cạnh tranh với hắn..."
Ngô Lam cau mày đáp: "Ta mặc kệ, dù sao… dù sao ta cũng phải chú ý tới hắn! Lần trước hắn kiểm tra đứng thứ nhất, ta thì chỉ xếp thứ hai, hắn cười cực kỳ càn rỡ, danh dự đã bị ta làm mất, ta phải tự mình tìm về!"