"Tinh khiết thần văn hệ ấy hả?" Triệu Lập nhíu mày, tiếp đó tỏ thái độ không thèm để ý, nói: "Bọn hắn đấu nhau là chuyện của bọn hắn, dám tới tìm ta gây phiền toái chắc?"
Triệu Lập mặc dù không tính là đỉnh cấp, cũng không phải Sơn Hải, giờ phút này lại vẫn rất khoa trương, "Bọn hắn cho là lão Triệu này dễ trêu à? Đúc binh hệ ta mặc dù người không nhiều, thực lực không mạnh, nhưng bọn hắn cứ trêu chọc ta thử xem!"
Lão Triệu càn rỡ nói: "Làm lão tử bực mình, lão tử hiệu triệu đúc binh hệ của Đại Hạ phủ chặt đứt nguồn văn binh của bọn hắn! Thần văn hệ của họ tranh chấp nội bộ, ta mới lười xen vào, nhưng nếu là ta nhận học viên mà họ cũng dám nhằm vào... Thật sự cho là Đúc binh hệ chúng ta dễ bắt nạt à?"
Hồ Hữu Huy không nói gì nữa, Tôn Hà ở bên cạnh lại cười bảo: "Triệu lão, Tô Vũ tuy là tối thượng đẳng, nhưng ý chí lực quá yếu, kết quả sát hạch trước đó ta cũng xem rồi, chủ yếu là thêm điểm ở mặt Chiến giả đạo, bằng không hẳn là không xếp vào được tối thượng đẳng, Triệu lão hẳn là cũng biết."
Triệu Lập lơ đễnh đáp: "Thứ như ý chí lực mai này nhìn nhiều ý chí chi văn một chút, tự nhiên sẽ tăng lên!"
Tôn Hà cười khẽ, cũng không nói thêm nữa.
Nàng là người của Cửu Thiên học phủ, không có gút mắc gì với bên Đại Hạ Văn Minh học phủ cả, chỉ là có chút hiếu kỳ tại sao một vị đúc binh hàng đầu như Triệu Lập bỗng nhiên lại có tâm tư nhận học viên mà thôi.
Dù cho Tô Vũ rất ưu tú, còn là học viên tối thượng đẳng, nhưng trừ đi điểm cộng từ cảnh giới Chiến giả, lại trừ đi điểm cộng từ công huân thì ở trong số các thiên tài ở Đại Hạ, hắn cũng không tính là quá thu hút.
Đương nhiên, đối phương có điểm số không hề thấp trong cửa ái sát hạch Văn Minh Chí.
Bất quá nghe nói, ngày đó Văn Minh Chí xảy ra chút vấn đề, vị Hoàng trợ giáo không cung cấp quá nhiều ý chí lực, sau khi đối phương trở về thì bị phạt không ít công huân. Điều này cũng dẫn đến không ít người cảm thấy lần khảo hạch ở Nam Nguyên không thể tin vào điểm số.
Hoàng trợ giáo bị phạt, đây chính là bằng chứng tốt nhất.
Không thể trách bọn họ suy nghĩ nhiều, ý chí lực của Tô Vũ quả thật là quá yếu, đến nay vẫn còn cách độ chứa đầy 30% một khoảng, nếu so với người đã tiến vào dưỡng tính thì chênh lệch vẫn là rất lớn.
Triệu Lập mặc dù chỉ là nghiên cứu viên trung cấp, bất quá đối phương là đúc binh đại sư.
Dù ông chưa thể tạo ra Địa giai văn binh, nhưng khi đó cũng từng chế tạo một thanh địa giai văn binh bán thành phẩm, cũng là đại sư thứ hai ở Đại Hạ phủ có hy vọng có thể rèn đúc thành địa giai văn binh.
Một khi Triệu Lập thật sự có thể rèn đúc ra địa giai văn binh, dù cho chưa đến Sơn Hải cảnh, thì ông hắn cũng sẽ trở thành nghiên cứu viên cao cấp.
Trong số mấy vị ở đây, nếu muốn nói địa vị cùng danh tiếng thì tự nhiên là Triệu Lập cao nhất.
Mấy người Hồ Hữu Huy mặc dù xem thường, bất quá Triệu Lập đã nguyện ý, bọn hắn cũng không xen vào nhiều lời nữa.
...
Nửa giờ sau.
Dưới lầu nhà khách có một chiếc xe buýt dừng sát ven đường.
Tô Vũ đã chào tạm biệt Trần Hạo, dặn tên kia đến Đại Hạ phủ phải lo tu luyện thật tốt, có thời gian thì mình sẽ tới tìm cậu, những người khác thì hắn không cần qua chào hỏi.
Tô Vũ theo sự chỉ dẫn của một vị Thành Vệ quân, cầm đao và rương hành lý nhỏ của mình lên xe.
Trên xe đã có người ngồi sẵn.
Ngoại trừ bốn vị cường giả hộ tống thì còn có một người lái xe, ngoài ra còn có 6 học viên trẻ tuổi, xem ra cũng đều là thiên tài của Thiên Thủy thành.
Nếu Nam Nguyên không có Tô Vũ thì cũng chẳng có lấy một vị thượng đẳng.
Thiên Thủy thành có 6 học viên thượng đẳng, rõ ràng là khoảng cách hai nơi rất lớn.
Thấy Tô Vũ lên xe, vài học viên quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó đều yên lặng, không ai chào hỏi cũng không ai để ý tới.
Đều là thiên tài, đều có kiêu ngạo của riêng mình.
Nam Nguyên xuất hiện thiên tài, bọn hắn cũng không thèm để ý, dù cho Tô Vũ là tối thượng đẳng thì bọn hắn cũng không quan tâm, không ai sẽ cảm thấy bản thân kém hơn so với Tô Vũ cả.
"Người đã đến đông đủ, có thể khởi hành!"
Lý Vân Phong mở miệng, cỗ xe từ từ khởi động.
Sau khi xuất phát, trong xe vô cùng an tĩnh.
Một mặt là vì không quen, một mặt khác thì là do có vài vị cường giả ở đây, các học viên cũng có chút kiêng kị, không dám nói lung tung.
Đây chính là ba vị cường giả Lăng Vân cảnh, một vị Đằng Không thất trọng.
Một khi lưu lại ấn tượng xấu, đối với các học viên mà nói có thể là tai hoạ ngập đầu.
Bọn họ không nói lời nào, Tô Vũ tự nhiên cũng sẽ không chủ động bắt chuyện.
Cứ như thế trầm mặc một hồi, trong số học viên của Thiên Thủy, một nam sinh với tướng mạo hơi âm nhu, thoạt nhìn rất suất khí bỗng nhiên quay đầu nhìn về Tô Vũ ngồi phía sau, thấp giọng cười hỏi: "Nam Nguyên Tô Vũ?"
Tô Vũ gật gật đầu, nam sinh âm nhu suất khí lại thấp giọng giới thiệu: "Làm quen một chút, Thiên Thủy thành Hồ Tông Kỳ, ta vừa mới vào dưỡng tính, phác họa một thần văn, sát hạch xếp loại trung đẳng."
"Tô Vũ, còn chưa tới giai đoạn dưỡng tính."
Tô Vũ đơn giản nói một câu, phần kế tiếp thì hắn không nói.
Không cần thiết.
Nếu cứ nhất định phải nói tối thượng đẳng thì không chừng sẽ gây ra chuyện.
Hắn không nói, nhưng Hồ Tông Kỳ lại hỏi: "Nghe nói ngươi sát hạch xếp loại tối thượng đẳng?"
"Ừ."
Lời này vừa nói ra, tầm mắt của mấy học viên khác liền bắn tới.
Tô Vũ không đổi sắc mặt, cũng không nói gì cả.
Hồ Tông Kỳ thấy Tô Vũ không nhiều lời thì lại tiếp tục tò mò hỏi: "Nghe nói lần sát hạch ấy Văn Minh Chí xảy ra vấn đề, vài vị giám khảo chủ trì Nam Nguyên khảo hạch đều chịu trừng phạt, là thật sao?"
"Đại khái là thế, ta không có hỏi."
Tô Vũ lắc đầu, Hồ Tông Kỳ cười khẽ rồi nói: "Có chút đáng tiếc, sớm biết thế thì ta cũng tới Nam Nguyên khảo hạch, nói không chừng cũng có thể kiểm tra được tối thượng đẳng đấy."
Tô Vũ mỉm cười, qua loa đáp: "Đại khái có thể, lần ấy thật đơn giản, Ngô Lam của Đại Hạ phủ cũng xếp tối thượng đẳng."
Thấy hắn nhắc tới Ngô Lam, sắc mặt Hồ Tông Kỳ lập tức biến hóa, tiếp đó lại cười làm hòa: "Ngô Lam là thiên tài của Ngô gia ở Đại Hạ phủ, kiểm tra tối thượng đẳng cũng là chuyện thường."
Tô Vũ làm bộ như không nghe hiểu ý tứ trong lời cậu ta, tùy ý đáp: "Ừ, phải."
Hồ Tông Kỳ nhíu mày, chưa chịu bỏ cuộc: "Nghe nói ngươi được một vị trợ giáo của Đại Hạ Văn Minh học phủ nhận từ sớm rồi?"
"Ừ, bất quá ta kỳ thật cũng không rõ ràng, sau này mới nghe người ta nói." Tô Vũ đúng là thật sự không biết rõ, trước khi đi Bạch Phong cũng không có nói sẽ tuyển nhận hắn, dĩ nhiên là có đề cập nhưng lại không quá xác định, ai biết sau này tin tức lại lan truyền ra.
Hồ Tông Kỳ thấy hắn trả lời qua loa thì có chút bất mãn, bất quá rất nhanh chút không vừa lòng ấy đã tiêu tán, cậu ta vẫn tỏ ra thân thiện bắt chuyện: "Tô Vũ, đến học phủ tất cả mọi người là đồng học, chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau mới có thể đứng vững gót chân trong học phủ. Nghe nói người bên Đại Hạ phủ tương đối khó chịu với người ngoại thành như chúng ta."
"Tô Vũ, có hứng thú gia nhập Thiên Thủy hội của chúng ta không?"
"Thiên Thủy hội?" Tô Vũ lộ ra vẻ ngoài ý muốn, hỏi lại: "Ta đến từ Nam Nguyên, thành nhỏ nên không hiểu mấy thứ này, Hồ đồng học có thể nói rõ một chút được không?"
"Kỳ thật chỉ một hội đồng hương..." Hồ Tông Kỳ cười đáp: "Chúng ta hằng năm đều có người tiến vào Đại Hạ Văn Minh học phủ, người của Đại Hạ phủ bài ngoại, đồng hương chúng ta đành phải tự hỗ trợ lẫn nhau. Nam Nguyên bên này... Khụ khụ, không có hội đồng hương từ Nam Nguyên."
"Nam Nguyên gần Thiên Thủy, ngươi lại là học viên tối thượng đẳng mà rất nhiều năm rồi Nam Nguyên mới xuất hiện. Ngươi có thể cân nhắc gia nhập Thiên Thủy hội chúng ta, yên tâm, ngươi là thượng đẳng, mặc dù lúc khảo hạch có chút ngoài ý muốn, bất quá ngươi là Khai Nguyên cửu trọng thì cũng không tệ, gia nhập Thiên Thủy sẽ có ta dẫn bước, hẳn là không có vấn đề gì."
Hồ Tông Kỳ nói như vậy, bên cạnh cũng có người chen vào, đó là một nữ sinh xinh đẹp diễm lệ: "Hồ Tông Kỳ, ngươi mang theo Tô Vũ, đã hỏi qua ý kiến của Thiên Thủy hội chưa? Cẩn thận đến lúc đó bị cự tuyệt, đôi bên lại mất lòng."