Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 164: Đừng Giết Hết Toàn Bộ




Trong nháy mắt bọn người Huyết Hỏa giáo rút lui, Hạ Binh nhìn thoáng qua bên ấy, hàng lông mày khẽ nhíu lại.

Y luôn cảm thấy bên kia có thứ gì đó nhìn mình chằm chằm.

Là người hay là yêu thú, hay chỉ là vài con dã thú thông thường?

"Nhanh lên xe, tiếp tục tiến lên, hai giờ nữa thôi là có thể tiến vào Thiên Thủy thành!"

Hạ Binh quát nhẹ, tu chỉnh đội xe một lát rồi lần nữa lên đường.

Trên xe, Tô Vũ nắm đao không rời tay, cũng tập trung duy trì cảnh giác.

Chờ đoàn xe tiếp tục tiến lên, không có chuyện gì ngoài ý muốn thì Tô Vũ mới hơi nhẹ nhàng thở ra, mặc dù không trải qua nguy hiểm dã ngoại, bất quá ngay cả Hạ Binh đều khẩn trương như vậy thì hắn dĩ nhiên cũng không dám buông lỏng.

Hơn mười chiếc xe tải tiếp tục lăn bánh tiến về phía trước.

Xóc nảy, lay động, tốc độ thong thả.

Bên cạnh Tô Vũ là một vị Thập trưởng Thành Vệ quân, y nhìn thấy hắn siết chặt thanh đao trong tay thì mỉm cười trấn an: "Đừng khẩn trương, khẩn trương quá mức thì cũng không phải chuyện tốt, Tô đồng học yên tâm, chỉ cần đến Thiên Thủy thành thì hành trình phía sau sẽ an toàn hơn nhiều."

Tô Vũ gật đầu, nói khẽ: "Mã đại ca, bình thường Thành Vệ quân sẽ ra ngoài thành tiêu diệt toàn bộ yêu thú hoang dại và Vạn Tộc giáo à?"

"Có đôi khi sẽ làm thế." Thập trưởng đáp: "Đám gia hỏa Vạn Tộc giáo ẩn núp trong nội thành dù sao cũng chỉ là số ít, phần lớn bọn chúng vẫn ở ngoài thành, nơi hoang dã chính là cứ điểm của chúng. Quân ta cũng sẽ thường xuyên phái người đi dò xét, một khi phát hiện cứ điểm của đối phương thì lập tức sẽ cử binh tiêu diệt toàn bộ."

Tô Vũ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, rồi lại hỏi tiếp: "Mã đại ca, kỳ thật ta rất hiếu kì, người của Vạn Tộc giáo bị giết la liệt tại Đại Hạ phủ, vì sao lại có nhiều người nguyện ý gia nhập vào Vạn Tộc giáo như vậy?"

"Lý do thì có rất nhiều." Vị thập trưởng đối diện cũng đã trải qua chiến tranh, khẽ thở dài: "Thành viên để tạo nên Vạn Tộc giáo có rất nhiều, loại thứ nhất chính là đào binh!"

Con ngươi trong mắt Tô Vũ co rụt lại, chuyện này hắn thật sự chưa từng cân nhắc qua.

"Trên Chư Thiên chiến trường đại chiến không ngừng, thương vong vô số, không phải người nào cũng không sợ chết, có vài người sợ hãi nên chọn làm đào binh, vận khí tốt thì có thể thoát ra từ Chư Thiên chiến trường, về sau sẽ ra khỏi quân đoàn, nhưng nếu bị phát hiện và bị bắt lại thì chắc chắn sẽ bị chặt đầu, cho nên bọn họ chỉ có thể đầu nhập vào Vạn Tộc giáo."

"Loại thứ hai, đào phạm!"

"Có một số tu giả giết người cướp của, bản thân lại không nghĩ biện pháp lập công trên chiến trường, bị tra được thì sẽ thành đào phạm, hoặc có vài kẻ chỉ muốn không làm mà hưởng, một lòng muốn dựa vào việc giết người cướp của để phát tài. Vạn Tộc giáo không có quy củ, dĩ nhiên thích hợp với những kẻ đó hơn các đại quân đoàn Nhân cảnh..."

"Loại thứ ba, tín ngưỡng. Đây kỳ thật cũng là loại giáo chúng khó dây dưa nhất, bọn họ là kẻ thật sự tín ngưỡng những Thần Ma đó, rồi tự cảm giác bản thân không gì làm không được, có thể trường sinh bất tử. Những người này cũng muốn một ngày nào đó đầu nhập Thần giới, Ma giới, cho nên xem mệnh lệnh của Vạn tộc là thần dụ."

"Loại thứ tư, lừa đảo."

Tô Vũ sửng sốt một chút, lừa đảo ư?

Thập trưởng nhìn Tô Vũ, nhỏ giọng thì thầm: "Đúng là lừa đảo, có vài gia hỏa lôi kéo một nhánh đội ngũ, lừa gạt tín ngưỡng của một số chủng tộc, sau đó lừa chủng tộc này đầu tư hàng loạt cho chúng, tài nguyên, công pháp, thiên tài địa bảo muốn cái gì, cần cái gì cũng đều có."

Thập trưởng nói tới đây thì nét mặt có chút dở khóc dở cười, bất đắc dĩ lắc đầu, "Bọn chúng phát hiện lừa gạt một số chủng tộc rất đơn giản, thế là loại người này cũng trở thành phần tử của Vạn Tộc giáo, cũng không ít giáo phái nhỏ lẻ đều do loại người như vậy thành lập. Nếu có thể lôi kéo được quan hệ, gia nhập vào một tộc nào đó thì có thể lừa gạt hàng loạt tài nguyên, chuyện này còn đơn giản hơn nhiều so với chính mình đi kiếm tài nguyên tu luyện."

"Trong vạn tộc còn có chủng tộc ngu ngốc như vậy sao?" Tô Vũ có chút không dám tin, bất quá suy nghĩ một chút thì cũng chưa chắc không có khả năng.

Thập trưởng nhỏ giọng cười: "Vạn tộc lại không ở tại Nhân cảnh, bọn họ đâu biết cái gì, trên đại thể cảm thấy những người này nguyện ý giúp họ lưu lại truyền thừa, lưu lại tín ngưỡng thì họ cung cấp một chút tư liệu, như vậy là đủ rồi. Kỳ thật có chủng tộc biết, nhưng bọn hắn cũng cần một số tư liệu cơ sở."

"Những kẻ kia mặc dù là lừa đảo, nhưng dù sao cũng là nhân tộc, từng sống tại Nhân cảnh, có đôi khi chúng sẽ cung cấp một chút tư liệu, cũng có thể khiến vạn tộc hiểu rõ hơn về nhân tộc."

Nói xong, Thập trưởng thở dài: "Loại người này nghe thì có vẻ không quá đáng hận, trên thực tế thì cũng nên giết! Một chút tư liệu mà chúng cảm thấy không quan trọng, đối với vạn tộc mà nói, có đôi khi rất trọng yếu, tỉ như ít năm trước, có giáo phái cung cấp tư liệu cho một bộ tộc, nói mình có người thân đang ở quân đoàn nào đó, lần này lại về nhà thăm người thân..."

"Kết quả bộ tộc kia căn cứ tư liệu lại phát hiện quân đoàn đó đang tu chỉnh, trong quân đã có không ít quân sĩ nghỉ ngơi, vốn bình thường sẽ thay phiên nghỉ ngơi, kết quả lại bị chúng bắt được sơ hở, đánh bất ngờ khiến quân đoàn kia tổn thất hết sức thảm trọng!"

Tô Vũ thở dài không hỏi tiếp nữa.

Thời gian dần dần trôi qua.

Khi cách Thiên Thủy thành càng ngày càng gần, lúc này, Thành Vệ quân ngược lại còn khẩn trương hơn, đều là lão binh nên ai ai cũng đều hiểu, chuyện ngoài ý muốn thường sẽ xuất hiện ngay tại thời điểm dễ mất cảnh giác như bây giờ.

Phía trước, Hạ Binh đã mấy lần bay lên dò xét.

Bên người có tin tức hồi báo, "Chỉ còn mấy chục dặm nữa sẽ đi vào khu vực của Thiên Thủy thành, phía trước là Nguyên Thủy thôn, qua Nguyên Thủy thôn thì nửa giờ sau sẽ đến Thiên Thủy thành!"

Nơi đây đã coi như là giới vực của Thiên Thủy thành.

Thiên Thủy thành mạnh mẽ hơn Nam Nguyên nhiều lắm, Thành Vệ quân có số lượng vượt qua năm ngàn, cường giả Đằng Không không ít, thậm chí còn có Lăng Vân tồn tại, đến Thiên Thủy thì Vạn Tộc giáo cũng không dám đi tìm cái chết.

Hai bên đường hiện tại đã lẻ tẻ xuất hiện một số nhà cửa.

Một vài dân chúng ở vùng ngoại ô tò mò đi ra phố, thậm chí có người đang đứng ở ven đường quan sát đội xe.

Cũng có hài tử chạy nhảy hai bên đường.

Đội xe hãm lại tốc độ, nơi này có người ở, người đến người đi, tốc độ quá nhanh dễ dàng xảy ra tai nạn xe cộ.

Không ít Thành Vệ quân lúc bấy giờ cũng trở nên an tâm hơn.

Đến căn cứ có người ở, đến khu vực ranh giới này thì thường đã đại biểu cho việc họ sẽ thật sự an toàn.

Một đường đi qua vẫn tính là thuận lợi, họ đều không gặp yêu thú tập kích.

...

Nhà cửa lẻ tẻ tản mát trải rộng hai bên đường.

Ngay tại trước mặt đám Tô Vũ, trong một tòa tiểu viện không tính quá lớn bên ven đường, Thiên Thủy đường chủ hít sâu một hơi, nghiêm giọng phân phó: "Có Đằng Không ở đó, ta sẽ kiềm chế đối phương trước, nhớ kỹ, mục tiêu của các ngươi không phải Thành Vệ quân mà là học viên!"

"Đừng giết toàn bộ, giết một bộ phận thôi, lưu một bộ phận lại để kiềm chế Thành Vệ quân!"

"Đánh trọng thương một bộ phận, đánh thương nhẹ một bộ phận, sau đó rút lui, để Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ không có lòng đuổi giết chúng ta mà chỉ lo cấp tốc rút lui!"

Lão giả hạ lệnh, giết sạch thì chính là tử chiến đến cùng.

Chỉ khi nào không giết sạch, lưu lại một chút thương binh thì Thành Vệ quân cùng Long Võ vệ mới bị phân tâm kiềm chế.

Thành Vệ quân sẽ lo chiếu cố thương binh, ở lại bảo vệ, ngay cả Long Võ vệ cũng không dám tùy tiện truy đuổi, lão giả cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, kinh nghiệm dĩ nhiên hết sức phong phú.

Có một số kẻ không có đầu óc, đi lên liền giết, kết quả lại giết sạch học viên khiến cho Thành Vệ quân và Long Võ vệ không còn điều gì cố kỵ kiềm chế, ngược lại còn kích phát sát tính, một đường truy sát đến cùng, không chết không thôi, thường thường đều là lưỡng bại câu thương.

"Giết một phần là đủ rồi, nguy hiểm không lớn, cống hiến không ít, sau đó nhanh chóng nhanh rời khỏi phạm vi Thiên Thủy, đã nghe rõ chưa?"

"Tuân lệnh!"

Trong phòng, vài vị thủ lĩnh đồng loạt ứng tiếng trả lời.