Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 153: Ảnh Hưởng Đến Tiền Đồ Của Bạch Phong và Hồng Đàm




Ở cấp bậc Khai Nguyên, kỳ thật việc mở ra khiếu huyệt cơ sở còn khó hơn nhiều so với những người đã là Thiên Quân cảnh.

Cho nên lúc mở ra Khai Nguyên bát trọng hoặc Khai Nguyên cửu trọng, tốc độ của Tô Vũ tương đối chậm, nhưng hiện tại khai mở khiếu huyệt thứ nhất của cảnh giới Thiên Quân thì ngược lại nhanh hơn hẳn.

Nếu không phải là như thế, thiên tài của Chiến Tranh học phủ cũng không thể nhanh như vậy đã tiến giai Thiên Quân, thậm chí là Vạn Thạch cảnh.

Nếu tiến độ cũng chậm chạp giống như Khai Nguyên cảnh, vậy thì chỉ sợ phải mất tới mấy chục năm mới có thể thăng cấp.

"《 Chiến Thần quyết 》xem như nhập môn, ý chí lực gần nhất cũng mạnh hơn trước một chút, đáng tiếc là mảnh vỡ kia đã gần tới cực hạn, sắp sửa vỡ vụn rồi."

Tô Vũ tự đánh giá lại thực lực của bản thân, có thể thấy gần đây hắn tiến bộ không ít, thậm chí hắn còn bắt đầu đem thần văn chữ "Lôi" dung nhập vào Lôi Nguyên đao, cứ như vậy, khi chiến đấu, lực bộc phát ra ngoài sẽ càng cường đại hơn.

Có thể nói, trạng thái của Tô Vũ bây giờ chính là mỗi ngày đều đang tiến bộ.

"Còn một tháng nữa mới tới ngày khai giảng, ta phải tranh thủ trước đó mở ra được năm đến sáu cái khiếu huyệt!"

"Ý chí lực tốt nhất là có thể rót đầy 30%."

Tô Vũ tự xác định cho mình một vài mục tiêu, hiện tại điểm công huân của hắn còn nhiều, trong thời kỳ thực lực mau chóng tăng trưởng này, Tô Vũ chỉ muốn tập trung bế quan nâng cao cảnh giới chứ không hứng thú gì với việc mò tới Tập Phong đường chấp hành nhiệm vụ.

Chờ hắn chân chính tiến vào Thiên Quân cảnh, đến lúc đó muốn kiếm điểm công huân chắc chắn sẽ đơn giản hơn so với hiện tại nhiều.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, Tô Vũ hiển nhiên vẫn phân biệt rõ ràng.

...

Cùng một thời gian.

Đại Hạ Văn Minh học phủ.

Bên trong một tòa lâu các cổ xưa mang theo khí tức bề dày lịch sử.

Bạch Phong đang ngoan ngoãn cúi đầu, ngữ khí ôn hoà thưa chuyện: "Các vị sư trưởng, lão sư của ta nghiên cứu tinh huyết vạn tộc đã nhiều năm, hiện tại cũng đã sắp sửa tới thời điểm xuất hiện kết quả, giờ phút này mà quyết định giải thể sở nghiên cứu thì chắc chắn sẽ là một tổn thất lớn đối với tương lai Nhân tộc."

Trong lâu các, các vị lão giả ngồi vòng quanh chính điện, yên lặng lắng nghe anh ta nói chuyện.

Đợi Bạch Phong dứt lời, một lúc sau mới có người chậm rãi lên tiếng: "Những năm qua, Hồng Đàm đã dành quá nhiều tinh lực vào việc nghiên cứu này, ngay cả việc giảng dạy ở học phủ cũng còn bị y coi nhẹ. Hồng Đàm thường xuyên chạy ra Chư Thiên chiến trường, vừa đi liền là mấy năm, thế nhưng bên phía học phủ vẫn luôn cung cấp đầy đủ tài nguyên cho các ngươi. Nếu Văn Minh học phủ toàn là người như thế, học phủ há có thể lớn mạnh? Những học viên vừa mới nhập học kia sẽ lấy đâu ra tài nguyên để tu luyện?"

"Chúng ta không phải là không cho các ngươi thời gian, những năm qua học phủ vẫn không ngừng cấp phát, đã kéo dài mấy chục năm, hiện tại cũng nên ngừng rồi!"

Bạch Phong nghiêm túc nói: "Rất nhanh thôi sẽ có kết quả, cái này có mắt xích quan hệ to lớn, một khi thành công, Nhân tộc chúng ta sẽ có thể sở hữu được thiên phú kỹ của vạn tộc, thậm chí bản thân chúng ta cũng có thể tự mang thiên phú kỹ, chẳng qua là việc này bấy lâu chưa từng được ai phát hiện và khám phá..."

"Bạch Phong, so với ngươi, chúng ta còn hiểu rõ về hạng mục nghiên cứu của Hồng Đàm hơn!" Có một lão giả đột ngột cắt ngang lời anh ta, "Rút ra tinh huyết vạn tộc, giải mã kỹ năng thiên phú của vạn tộc, Hồng Đàm không phải là người đầu tiên bắt tay vào việc nghiên cứu những thứ này, trước đó Cầu Tác cảnh cũng vẫn luôn cho người nghiên cứu, thăm dò."

"Kết quả thì sao? Sự thật chứng minh, Nhân tộc quả thật không có thiên phú kỹ, mà chúng ta cũng không có cách nào cấy ghép thiên phú kỹ của vạn tộc được..."

Bạch Phong nhíu mày, "Hết thảy sự thật đều cần dùng chứng cứ cùng thực tiễn để chứng minh, mà không phải là ăn suông nói có!"

"Vậy các ngươi... Chứng cứ đâu?"

Vị Các lão kia cũng không tức giận, chỉ chậm rãi hỏi ngược lại. Nếu ngươi đã nói muốn chứng cứ, muốn thực tiễn, vậy thì cứ lôi ra đi, ngươi đã nghiên cứu thành công rồi sao?

Bạch Phong nghe ông ta hỏi thế, sắc mặt biến đổi một hồi, sau một khắc, bỗng nhiên anh ta xuất ra một giọt tinh huyết, trực tiếp thôn phệ vào, tiếp đó Bạch Phong thấp giọng gào thét một tiếng, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, cao to đón gió, trong chớp mắt đã biến thành một cự nhân cao đến bảy tám mét.

Bạch Phong đấm ra một quyền, thanh âm ầm ầm dữ dội vang vọng khắp lầu các.

Phía trước, có một vị lão giả dùng tay không bắt lấy cự quyền của anh ta, nét mặt nghiêm lại, trầm giọng hỏi: "Va chạm?"

"Đúng vậy, là thiên phú kỹ của Hỏa Đồn tộc, va chạm!"

Chỉ chốc lát sau, thân thể Bạch Phong đã khôi phục lại như thường, tuy rằng áo quần trên người đã rách nát, bất quá anh ta không hề bận tâm, chỉ nghiêm túc trình bày vấn đề: "Lão sư của ta đã sớm nghiên cứu ra kết quả, chẳng qua là có đôi chỗ còn chưa hoàn thiện, trước mắt cũng chỉ mới rút ra được thiên phú kỹ của chủng tộc Hỏa Đồn, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, ta tin tưởng quá trình sắp tới sẽ tiến triển rất nhanh, có lẽ không bao lâu nữa ngài ấy sẽ có đủ khả năng rút ra được thiên phú kỹ của cường tộc như Thần Ma!"

"Thậm chí, dựa vào cơ sở này, chúng ta còn có thể mở ra được thiên phú kỹ của nhân tộc, để nhân tộc nhiều thêm một đòn sát thủ lợi hại trên chiến trường, đây là chuyện tốt, có lợi cho tất cả chúng ta, thế nên ta thật lòng kiến nghị không thể giải tán Sở nghiên cứu!"

Trong lầu các, các vị cao tầng đối mắt nhìn nhau, một lúc sau, có người thở dài bảo: "Bạch Phong, điều ngươi vừa mới làm, chúng ta đều đã thấy. Bất quá... ta nói thật, việc rút ra thiên phú kỹ của một chủng tộc nhỏ yếu như Hỏa Đồn thì Cầu Tác cảnh kỳ thật đã sớm làm được, nhưng mà đó chỉ là Thiên Quân cảnh. Thứ ngươi vừa biểu diễn cho chúng ta xem cũng chỉ là Thiên Quân cảnh. Cho dù là chủng tộc nhỏ như Hỏa Đồn thì đến cảnh giới Đằng Không cũng không cách nào rút ra nổi. Ta đoán các ngươi cũng đã từng thử qua Vạn Thạch cùng Đằng Không rồi đúng không, các ngươi có từng thành công chưa?"

Bạch Phong thật sự không nghĩ tới Cầu Tác cảnh cũng đã làm được, hiện tại nghe vị Các lão kia nói thế, anh ta không khỏi nhíu mày, đáp: "Mặc dù mọi người đều làm được, nhưng mạch suy nghĩ nghiên cứu của đôi bên chưa hẳn đã nhất trí, chúng ta đi con đường của chúng ta, Cầu Tác cảnh đi con đường của bọn họ, ai có thể thành công, vậy cũng không thể đoán trước! Nhưng chúng ta đã chứng minh, chúng ta thật sự nghiên cứu ra thành quả, vì sao mọi người không thể cho Sở nghiên cứu của Hồng lão sư thêm một chút thời gian?"

Mọi người nghe vậy liền nhìn nhau, lẳng lặng truyền âm trao đổi một phen, rất nhanh, có một vị lão giả ngồi phía trên chậm rãi nói: "Cho các ngươi thêm thời gian cũng không phải không được. Nhưng quá trình nghiên cứu sau này, học phủ sẽ không tiếp tục cung cấp tài nguyên cho các ngươi nữa. Vả lại trong vòng năm năm, nếu vẫn tiếp tục không đưa ra được thành quả khả quan hơn, vậy thì Hồng Đàm phải thành thành thật thật trở về đúng vị trí của mình, là lão sư thì nên dốc lòng dạy học, nên thu học viên thì phải thu học viên. Nếu ông ta còn muốn có tư cách thăm dò bí cảnh, nhận phát điểm công huân hằng tháng, vậy thì ông ấy phải thay đổi. Nếu cứ tiếp tục như bây giờ, chắc chắn cao tầng học phủ sẽ gỡ bỏ tư cách nghiên cứu viên cao cấp của Hồng Đàm!"

Lão giả nghiêm túc nói: "Bạch Phong, nhân tộc mạnh mẽ như ngày hôm nay là nhờ vào quy củ! Hồng Đàm được hưởng thụ đãi ngộ của nghiên cứu cao cấp tại học phủ cùng Đại Hạ phủ, nhưng lại không thể đưa ra cho chúng ta thấy một sự đóng góp nào, lại càng không cống hiến cụ thể bất kỳ điều gì cho học phủ cũng như Đại Hạ phủ, người như vậy mà hằng năm vẫn nghiễm nhiên hưởng thụ đãi ngộ vượt qua người khác cả mấy bậc, này công bằng sao?"

"Nghiên cứu? Tất cả mọi người đều đang làm công việc đó! Nếu người người đều như Hồng Đàm, vậy thì tài nguyên từ đâu ra, chẳng lẽ các hạng mục khác đều không làm, cứ ngồi yên đây chờ đợi tiền tuyến cung cấp tài nguyên cho chúng ta hay sao?"

Bạch Phong cắn răng, gật đầu, "Ta hiểu, ta sẽ chuyển lời lại cho lão sư! Trong vòng năm năm, nếu không có một kết quả xứng đáng để các vị hài lòng, chúng ta sẽ giải thể Sở nghiên cứu tại học phủ, đồng thời sẽ đưa một phần tư liệu chuyển giao qua cho Cầu Tác cảnh."

"Các ngươi còn không chịu từ bỏ sao?"

Có người thở dài, rõ ràng ý tứ của Bạch Phong là, nếu học phủ không ủng hộ thầy trò bọn họ, thế thì bọn họ sẽ chuyển giao Sở nghiên cứu ra bên ngoài, tiếp tục tiến hành công việc dang dở.

Mấy vị Các lão đồng loạt lắc đầu, không tiếp tục thuyết phục nữa, những năm qua Hồng Đàm vì chuyện này mà hao phí quá nhiều tinh lực, nếu không phải là như thế, có lẽ ông ấy sớm đã tiến giai.

Đáng tiếc cho Hồng Đàm!

Vả lại không chỉ có mỗi ông ta, mà cả Bạch Phong hiện tại cũng đang hãm sâu trong đó. Bọn họ lo lắng Bạch Phong cũng vì những việc nghiên cứu này mà làm chậm trễ tiền đồ của chính mình.