Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 151: Ngươi Đừng Bái Bạch Phong Làm Thầy Nữa




"Cho dù ta mở ra được 8 khiếu thì cũng không thể tấn cấp, phải chờ tới lúc lấy được phiên bản 《 Chiến Thần quyết 》nâng cao, tu luyện để mở ra 4 khiếu huyệt còn lại, đến lúc ấy mới có thể chính thức tiến giai. Bằng không thì trong giai đoạn Thiên Quân, ta chỉ có thể tu luyện phiên bản bình thường."

"Ngoài ra thì phải nắm giữ 12 khiếu huyệt mới có thể mở ra đao thứ hai của Lôi Nguyên đao để tu luyện, ngoại trừ Khai Nguyên cửu khiếu, trên thực tế, chỉ cần nắm giữ 3 cái khiếu huyệt, trong đó 2 cái cùng《 Chiến Thần quyết 》 trùng hợp, nói như vậy, chỉ cần lại ngoài định mức mở ra thêm một cái khiếu huyệt, vậy thì ta đã có thể nắm giữ đao thứ hai của Lôi Nguyên đao."

Tô Vũ rời khỏi nhà Liễu Văn Ngạn, vừa đi lại vừa bắt đầu lên kế hoạch cho việc tu luyện sắp tới.

Tháng này hắn sẽ rất bận rộn, vừa muốn khai khiếu lại vừa phải cân đối thời gian đọc sách, xem ra thời gian một tháng chắc chắn sẽ không đủ.

Đi được nửa đường, Tô Vũ bỗng nghĩ đến một việc, cuối cùng quyết định nhanh chóng quay lại phòng tài nguyên của học phủ, đổi lấy 12 giọt Thiết Dực điểu tinh huyết. Sau khi đổi xong, hiện tại hắn còn thừa lại 30 điểm công huân.

"12 giọt tinh huyết, 3 giọt Nguyên Khí dịch, đủ để ta mở ra 8 khiếu chưa? Không, vẫn phải mở ra nhiều hơn một chút, tốt nhất nên là 9 khiếu."

Tô Vũ không khỏi thở dài một hơi, tu luyện quả nhiên hao phí quá nhiều tài nguyên.

Vẫn là Văn Minh sư tốt, cứ chăm chỉ đọc sách là được.

Đương nhiên, vạn tộc nguyên bản cũng rất đắt, vả lại cũng là thứ bắt buộc phải chi tiêu, hơn nữa còn là đồ có hạn sử dụng.

Vừa mới nãy hắn đã hỏi Liễu Văn Ngạn, Liễu Văn Ngạn cũng đã khẳng định, thứ này đích thật là tiêu hao phẩm, chẳng hạn như mảnh vỡ kia, Tô Vũ chỉ cần nhìn thêm khoảng mười lần nữa thì có lẽ nó sẽ trực tiếp vỡ vụn.

...

"A Vũ, mới sáng sớm mà ngươi đi đâu vậy?"

Trần Hạo đang đợi hắn ở dưới chân cầu thang khu cư xá.

Sau khi khảo hạch xong thì cậu ta đã biến mất suốt hai ngày nay, không biết rốt cuộc là lượn lờ đi nơi nào.

Tô Vũ cũng lười quản cậu, nay đã gặp, hắn liền nói thẳng: "Trong một tháng tiếp theo, ngươi ở lại nhà ta để tu luyện đi. Cung cấp đồ ăn cho ta, giúp ta giặt quần áo, đổi lại ta sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ ngươi mở mắt khiếu!"

"..."

Trần Hạo một mặt ngốc trệ, nửa ngày sau mới bày ra vẻ mặt đưa đám, nói: "A Vũ, ta không có tiền tiêu vặt, đều dùng hết cả rồi."

"Bớt nói nhảm, có làm hay không? Không chịu thì thôi!"

Sắp tới đây, Tô Vũ muốn trạch trong nhà tập trung tu luyện, nguyên khí khẳng định rất nồng đậm, không phải là chuyện mà các địa phương khác có thể so, hắn đã tốt tính kêu Trần Hạo tới “hưởng ké”, thế mà cái tên này còn bày ra vẻ mặt không vui. Hừm, tiện nghi ngươi, nếu không phải ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ta mới lười quản ngươi tu luyện thế nào.

Trần Hạo phiền muộn gật đầu, đau khổ hỏi: "Làm thế nào mà ngươi lại biết cha ta mới ban thưởng cho ta, không lẽ là ông ấy nói cho ngươi biết?"

"Hả? Cha ngươi lại đánh ngươi rồi?"

Tô Vũ kinh ngạc, ngươi kiểm tra không tệ, cha ngươi đánh ngươi làm gì?

Dưới tình huống bình thường, “ban thưởng” trong miệng Trần Hạo đều là trước tiên lão Trần đánh cậu một trận ra trò, sau đó lại cho nhi tử ít tiền trấn an, dỗ dành.

"Đừng nói nữa!"

Trần Hạo ảo não lắc đầu, cuối cùng đem chuyện lúc trước ra kể lại đầu đuôi cho Tô Vũ nghe.

Tô Vũ vừa nghe liền nhíu mày, cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với suy nghĩ của Trần Khánh Hòa, bất quá rất nhanh hắn liền hiểu ý của ông ta, "Cha ngươi nói rất đúng, ta còn chưa đi tới Đại Hạ phủ mà đã cảm nhận được áp lực, vị lão sư từ trên trời rớt xuống - Bạch Phong kia dường như cũng không phải kẻ ăn chay gì, tại Đại Hạ phủ khuấy gió nổi mưa, liên lụy đến ta còn chưa nhập học mà đã đắc tội với không ít người."

Chu Thiên Kỳ, Ngô Lam, những người này đều là bởi vì Bạch Phong mà tới đây.

Nếu không vì anh ta, còn lâu bọn họ mới thèm để ý tới tiểu thiên tài của một thành thị nho nhỏ như Nam Nguyên.

Cho nên mới nói vị lão sư còn chưa chính thức bái phỏng kia vừa đến đã mang tới cho hắn phiền toái, dĩ nhiên, phiền toái không tính là lớn, mấu chốt là tổn thất điểm công lao.

Trần Hạo nghe Tô Vũ nói như thế bèn nhỏ giọng thì thầm: "A Vũ, người nọ phiền toái như vậy, hay là ngươi đừng bái anh ta làm thầy nữa, tìm các vị lão sư khác..."

Tô Vũ lắc đầu, không nói chuyện.

Hắn cất bước lên lầu.

Trần Hạo theo ở phía sau, tò mò hỏi: "A Vũ, ta nói không đúng sao?"

"Vấn đề không phải là đúng hay không, bất quá trên thực tế, mọi việc so với ngươi tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều."

"Thứ nhất, Bạch Phong là thiên tài của Văn Minh học phủ, đồng thời còn là trợ giáo, lão sư của anh ta cũng là một trong các cường giả hàng đầu ở đó, hiện tại ta đổi ý, khác nào cố tình đắc tội với anh ta."

"Thứ hai, Liễu lão sư đã dạy ta nhiều năm như vậy, Văn Minh đạo của ta đều là do ngày ấy khai lối dẫn đường, quan hệ giữa Liễu lão sư và Bạch Phong không tầm thường, kỳ thật trước khi tới học phủ, đã bị đánh lên người cái mác ‘là người cùng hội cùng thuyền với Bạch Phong’, trừ khi ta tới các học phủ khác thì thôi, còn nếu đã tới Văn Minh học phủ, thì nhất định chỉ có thể đi theo anh ta, bằng không dù có bái người khác làm thầy, bọn họ cũng khó lòng mà đào cả chân tâm ra để dạy ta."

"Thứ ba, Bạch Phong có thể dẫn tới nhiều rắc rối như vậy, thế thì nói rõ là anh ta có điểm lợi hại khiến người ta phải đỏ mắt, đây không phải là việc mà một trợ lý nghiên cứu viên bình thường có thể làm, khẳng định có rất nhiều việc xung quanh Bạch Phong mà ta không biết, đứng bên cạnh thiên tài trợ giáo, nguy hiểm nhiều, cơ duyên chắc chắn cũng sẽ không ít!"

"Thứ tư, học phủ cho dù có tranh đấu tới cỡ nào thì cũng sẽ hạn chế trong phạm vi nhất định, không có loạn ghê gớm như ngươi nghĩ đâu, vả lại phải trải qua nguy hiểm thì mới càng dễ gặp được kỳ ngộ!"

Tô Vũ chân thành nói: "Ta không có Văn Minh sư truyền thừa, không có gia tộc mạnh mẽ để dựa vào, giờ phút này... ta chỉ có Bạch Phong là chỗ dựa tốt nhất! Lúc này ta không chỉ không thể cự tuyệt, ngược lại còn muốn kiên định giữ vững lập trường, nhất định phải đi theo Bạch Phong. Mặc kệ người nào tới đào ta, ta chắc chắn sẽ cự tuyệt, đây coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đi!"

"Tìm một nghiên cứu viên bình thường làm lão sư, ngơ ngơ ngác ngác tránh xa trung tâm tranh đấu và quyền lực, có thể an tâm tu luyện mấy năm, nhưng rồi thế nào? Kết quả chẳng có cơ duyên nào có phần của ngươi, cơ hội gì cũng không thể cho ngươi, đây là đánh đổi cho việc ta cầu sự bình an mấy năm sao?"

Tô Vũ lắc đầu, khẳng khái đáp: "Hạo Tử, ta không cam tâm, cũng không muốn hèn nhát trốn trong vỏ bọc “bình an” nửa vời đó, ta cũng muốn mạnh mẽ! Cấp tốc mạnh mẽ! Nguy hiểm nương theo kỳ ngộ, nguy hiểm lớn bao nhiêu, thì kỳ ngộ cũng sẽ càng lớn bấy nhiêu, đây là một loại đầu tư mạo hiểm mà ta cần phải lựa chọn!"

Trần Hạo nghe cái hiểu cái không, cậu vò đầu bứt tai, hồi lâu sau mới ngập ngừng hỏi: "Cái kia... Sẽ không xảy ra chuyện gì đúng không?"

"Tạm thời còn không đến mức, Văn Minh học phủ chỉ đấu mà không phá, rõ ràng hết thảy vẫn còn nằm trong tầm khống chế của cao tầng. Huống chi, Phủ chủ vẫn còn, Văn Minh học phủ dù sao cũng thuộc về Đại Hạ phủ, Phủ chủ không có chuyện, Văn Minh học phủ hiển nhiên cũng sẽ không dễ dàng lộn xộn đâu."

"A Vũ, ngươi nghĩ sâu sắc quá!"

Trần Hạo đầy mặt sùng bái, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng suy nghĩ sâu xa đến vậy, những việc đó cách cậu quá xa.

Tô Vũ cười cười, "Không phải ta suy nghĩ nhiều, là ngươi nghĩ quá ít mà thôi. Những người không có bối cảnh như chúng ta, nếu đã muốn trèo lên trên, vậy thì phải nắm bắt cơ hội thật chuẩn. Cứ coi như cơ duyên đĩa bánh từ trên trời rớt xuống đi, muốn ăn được một miếng thì trước hết cũng phải tự mình bắt trúng mới được."

Trần Hạo lần nữa vò đầu: "A Vũ, ta đây một mình đến Chiến Tranh học phủ, nên làm sao xử lý bây giờ?"