Tô Vũ không coi bản công pháp sinh cơ kia ra gì, Thiên Hà thì lại thấy có chút ngoài ý muốn, hắn cầm lấy công pháp nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói: "Cũng là thứ tốt, thứ này hết sức huyền ảo, nó có liên hệ với Tiên tộc sinh cơ thôi phát pháp, chuyển đổi thành Nhân tộc công pháp... Đáng tiếc, ai, đáng tiếc!"
Đáng tiếc, không thích hợp với hắn.
Nhưng mà có tác dụng tham khảo!
Bằng không hắn sẽ có khả năng nghịch chuyển tử khí trong cơ thể.
Hết sức đáng tiếc!
Bất quá bộ công pháp này thật sự không tệ, đối với Nhân tộc mà nói đã xem như chí bảo, nhất là với một chút lão hủ sắp chết thì lại càng quan trọng. Gia hỏa Tô Vũ này cũng rất đại khí.
Vừa đến liền dâng tặng một bản công pháp cường hãn.
Thứ này nếu bị Hạ Long Võ lấy được thì đại khái đều không nỡ ném loạn.
Thiên Hà mỉm cười, "Rất có thành ý... Đáng tiếc ta không dùng được, chỉ có thể tham khảo một ít, coi như không tệ."
Dứt lời, Thiên Hà lại bảo: "Ngươi muốn đi thì có thể! Thế nhưng ta không thể mở cửa thành!"
"Thành chủ đại nhân!" Tô Vũ biến sắc, vì sao chứ?
Thiên Hà chậm rãi cất tiếng: "Mọi người đều biết ngươi bị vây ở bên trong, mà ta... cũng không cho Tiên tộc và các chủng tộc khác bất kỳ sự trợ giúp nào, người nào tới tìm ta, ta đều không mở cửa thành vì họ! Đây là quy tắc cổ thành! Ta là thành chủ thì cũng không thể đánh vỡ những quy tắc này."
"Hiện tại, nếu vì ngươi mà mở ra cửa thành, các tộc khác sẽ nghĩ như thế nào, ngươi đi, ta còn ở lại chỗ này, người nào sẽ lo cho ta?"
Tô Vũ hơi ngẩn ra, đúng vậy nhỉ.
Thiên Hà nói như thế thì hắn cũng có chút thấu hiểu.
Đúng vậy, Thiên Hà không mở cửa thành vì bất cứ ai, nếu chỉ thả mỗi mình hắn thì những người khác sẽ nghĩ như thế nào, chủng tộc khác sẽ nghĩ ra sao?
Hắn bất giác tỉnh ngộ.
Vì thả mình, Thiên Hà có thể sẽ đắc tội cường giả các tộc, xác thực là đã làm khó cho Thiên Hà.
Tô Vũ thở dài một tiếng, điểm này lúc trước hắn đã không cân nhắc đến.
Hắn đứng dậy, hơi hơi khom người, "Đa tạ thành chủ hóa giải nghi hoặc! Tô Vũ càn rỡ! Nếu đã như vậy, ta đây sẽ thoải mái ở lại trong thành này tử chiến với chúng, chỉ cầu thành chủ tiếp tục trung lập đứng ngoài quan sát!"
Hắn quay người muốn rời đi ngay.
Nếu không đi được, ta đây... liền muốn đi giết người!
Sát cơ nồng đậm!
Bên cạnh, lão giả tóc trắng đều cảm nhận được cỗ sát ý này, ông ta âm thầm kinh hãi, sát khí lớn quá, vị Nhân tộc thiên tài này rất khác trước đó.
Tâm lạnh như sắt.
Cũng quả quyết đến đáng sợ!
Nếu không nhờ được thì liền rời đi, khi ra cửa đại khái hắn sẽ đại khai sát giới.
Thật ngoan độc!
Nhân tộc thiên tài dù cho là Hạ Long Võ khi ở cái tuổi này cũng tuyệt đối không có sát khí như vậy, đây là giết bao nhiêu người rồi?
Tô Vũ quả thực đã giết rất nhiều.
Nếu như Tử Linh cũng tính là người thì lần này tối thiểu hắn đã giết trên một ngàn!
Hắn giết thiên tài, giết Yêu tộc, giết cường giả đơn thần văn hệ, giết Thần Ma... Không có ai mà hắn không giết.
Thiên Hà thấy hắn muốn đi, bật cười mở miệng nói: "Đừng nóng vội, ta không thể mở cổng lớn vì ngươi... Thế nhưng cũng không phải không có cơ hội, phủ thành chủ có một hậu điện, ngươi đi thử thời vận xem. Nếu như vận khí tốt, có lẽ sẽ có biện pháp, nếu vận khí không tốt, vậy ngươi cứ tùy ý. Hết thảy chuyện trong thành, ta đều sẽ không quản!"
Tiểu tử này rất thú vị cũng cực kỳ phiền toái, có lẽ chỉ có thể giao cho vị kia xử lý.
Còn chuyện vị kia có cho sinh lộ hay không thì Thiên Hà mặc kệ.
Tô Vũ hơi ngẩn ra, quay người cung kính cảm tạ: "Đa tạ thành chủ chỉ điểm!"
Liệp Thiên các!
Liệp Thiên các từng cung cấp một tin tức cho hắn, phủ thành chủ có cơ duyên, mà cơ duyên nằm ở hậu điện.
Cở duyên trong cổ ốc hắn không gặp được, cổ thành lệnh thì hắn đã lấy được, thế nhưng trong ba đại cơ duyên còn có một cái, chính là cơ duyên ở phủ thành chủ.
Không nghĩ tới hắn thật sự có thể đến đó, đúng là chuyện ngoài ý muốn.
"Thiên Môn, dẫn hắn đi!"
"Vâng!"
Ngoài cửa, Thiên Môn cũng khá bất ngờ, hậu điện là cấm địa, thành chủ thế mà lại để cho Tô Vũ đi, thật là kỳ lạ.
Chờ Tô Vũ cùng Thiên Môn đi rồi, lão nhân mới truyền âm hỏi: "Đại nhân, vì sao lại để cho Tô Vũ vào hậu điện? Cái này... Hình như không ổn."
Thiên Hà uống rượu, đáp lời: "Không sao cả! Trong thành có cái gì có thể giấu diếm được vị kia đâu. Tô Vũ là phiền toái không nhỏ, vậy liền giao cho vị kia, không có quan hệ gì với ta, ta cũng không phải vô địch, há có thể đón lấy chút cừu oán này."
"Giết cũng giết không xong, thả lại thả không được, ta chỉ là thuận nước giong thuyền, thành cũng tốt, bại cũng được. Nhiều ít gì cũng cho người ta chút nhân tình."
Lão nhân nghe vậy thì không nói gì thêm, nói nhiều dễ dàng bị tượng đá trong hậu điện cảm ứng được.
Đây là kiêng kị của cổ thành!
Còn chuyện thành chủ nghĩ như thế nào thì lão nhân không hiểu.
Thiên Hà lại cầm lấy bản công pháp của Tô Vũ, thở dài một tiếng, đáng tiếc, không thích hợp với ta, quá là đáng tiếc, công pháp này đích thật là đồ tốt.
Tử khí càng thêm nồng nặc.
Hạ Long Võ, ngươi có thể tiêu trừ số tử khí này sao?
Hắn tự giễu một tiếng, có lẽ cũng chỉ là mong muốn đơn phương của hắn mà thôi!
...
Mà giờ khắc này, trong hậu điện, tôn tượng đá khẽ mở mắt nhìn về phía Tô Vũ cùng Thiên Môn đang đi tới.
Lại nhìn, trong mắt nó xuất hiện bộ dáng Thiên Hà.
Đúng là rất biết quăng nồi, chuyện xấu gì đều ném đến chỗ ta, thế thì cần thành chủ như ngươi làm cái quái gì nữa?
Ta là tảng đá, còn muốn ta ra mặt giải quyết chuyện của tiểu tử Tô Vũ sao?
Một lát sau, Tô Vũ bước vào đại điện, tượng đá nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền, ta không muốn để ý tới ngươi đâu.
Thiên Môn cũng đi theo vào, nhìn thoáng qua tượng đá, gã cũng không có gì ngạc nhiên, tôn tượng đá này không đánh tan được, nhấc không nổi, đuổi không đi, là sự tồn tại tuyên cổ. Nó nhắm mắt giống như không có chút vấn đề gì, mấu chốt là... gã luôn cảm thấy hôm nay lông mày của tượng đá hơi nhíu chặt, có phải gã suy nghĩ nhiều quá rồi không?