66 bước, 70 bước...
Cổ thành thông thường có quá ít người hướng tới.
Mà Tô Vũ lúc này đã bước dần vào trong cổng thành, dù có người đi ngang qua thì cũng không để ý đến hắn, ban ngày cơ hồ không ai nhìn thấy hắn, có người thấy được thì cũng không muốn xen vào việc của người khác.
Bởi vì trông Tô Vũ đi quá gian nan!
Cho dù ai bắt gặp thì cũng cảm thấy gia hỏa này rất nhanh sẽ không chịu nổi!
90 bước!
Khi Tô Vũ đi đến bước thứ 90, bên ngoài, thủ vệ Sơn Hải than nhẹ một tiếng.
Gia hỏa này... Mang đến cho gã một cảm giác còn đáng sợ hơn cả Ma Đa Na.
Thiên phú thì gã khó mà nói.
Thực lực cũng không dễ bàn.
Nhưng nghị lực bất khuất, nhiều lần nhìn như muốn té ngã lại rất nhanh đứng lên, tiếp tục bước tiếp đã khiến gã bị chấn động.
Gia hỏa như thế bất kể có phải là Tô Vũ hay không thì cũng có sao?
Quan trọng lắm à?
Gia hỏa này nếu mà không chết thì tốt nhất đừng trêu chọc.
Rất đáng sợ!
Thiên tài đi qua cổng thành rất nhiều, trong một năm cũng phải có chừng 3 - 5 người, nhưng nhiều năm như vậy, tuy rằng đã có rất nhiều người tới, nhưng lại rất hiếm ai làm cho nam tử rung động đến thế.
Thật sự, từ bước đầu tiên, gã lần lượt đề cao sự mong đợi của mình.
Ngươi có thể đi 10 bước, đi 20 bước, đi 30 bước...
Khi Tô Vũ đi đến 90 bước thì gã đã không còn trông chờ cái gì nữa, chỉ biết gia hỏa kia rất nguy hiểm là được rồi, không có việc gì chớ trêu chọc.
...
Sắc trời lại tối đen.
Một ngày một đêm!
LúcTô Vũ phóng ra một bước cuối cùng, bịch một tiếng, hắn co quắp ngã xuống đất, dưới mặt đất mồ hôi như mưa, trong nháy mắt đã thẩm thấu mặt đất.
Thân thể cũng tại thời khắc này có chút thuế biến, có xu hướng hoàn thành 17 đúc.
Tô Vũ bỗng nhớ lại lúc Ma Đa Na đi vào cổng thành còn có thể nhẹ nhàng quay đầu nói chuyện với hắn, mà hắn bây giờ lại không thể động đậy.
Chênh lệch rõ ràng!
Lúc này, thủ vệ Sơn Hải trước đó lại đi từ cửa hông tới, tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: "Cần ta giúp một tay không?"
"Không!"
Nam tử gật đầu lui ra, nhìn Tô Vũ chậm rãi bò lên, từng bước một giằng co, gã bèn lên tiếng: "Tìm nhà thì có một ít khác biệt, ngươi là Nhân tộc thì hãy đi tìm nhà của Nhân tộc! Tòa thành cổ này có phòng ốc không giống nhau, nhà ở cho Nhân tộc ngươi sẽ thấy được, hoặc là sẽ có chút cảm ứng."
Tô Vũ ngoài ý muốn, quay đầu nhìn gã một cái, ngươi không lừa ta chứ?
Nam tử cúi đầu, "Tin hay không tùy ngươi! Mặt khác, nhắc lại ngươi một lần, đừng đi tới phủ thành chủ, thành chủ không thích Nhân tộc bởi vì Hạ Long Võ!"
Tô Vũ hiểu rõ, mở miệng nói: "Đa tạ!"
Sơn Hải nam tử không nói thêm gì nữa, yên lặng rút đi.
Nhìn Tô Vũ bước chân rã rời, từng bước một đi vào trong thành, trong lòng gã khẽ cảm khái, lại một vị cường giả muốn quật khởi!
...
Tô Vũ đi trên đường phố lát đá xanh cổ kính, hai bên đều là phòng ốc không người.
Rất yên tĩnh!
Cổ thành lớn như thế nhưng kỳ thật người lại không nhiều.
Giờ phút này đã vào đêm.
Phía sau, nam tử Sơn Hải thầm truyền âm: "Trong đêm tốt nhất đừng ra ngoài, mau chóng tìm gian phòng vào ở đi, nếu không... nửa đêm xảy ra chuyện, ngươi phải tự gánh lấy hậu quả!"
Trong đêm tận lực đừng đi ra ngoài?
Vậy có nghĩa là có thể đi ra ngoài?
Tô Vũ hơi nghi hoặc một chút, còn nữa, đám giáp sĩ vẫn luôn trấn thủ cửa thành, bọn họ không có chuyện gì sao?
"Các ngươi thì sao?" Tô Vũ quay đầu hỏi một câu.
"Chúng ta..." Thủ vệ Sơn Hải yếu ớt nói: "Chúng ta... sẽ không có nguy hiểm, chúng ta chính là một bộ phận của tòa thành cổ này."
Tô Vũ im lặng, mơ hồ đã hiểu được một vài thứ, hắn không hỏi thăm thêm nữa mà tiếp tục tiến lên.
Hai bên có rất nhiều phòng ốc, có một số nhà nhìn rất rách rưới, thậm chí cửa sổ đều có dấu hiệu hư hại, bất quá Tô Vũ cũng không dám thử. Không nên tùy tiện phá hư kiến trúc nơi đây, cũng không phá hư được, đây là lời mà Sơn Hải nam tử đã nói.
Mà sau khi phá hủy thì sẽ gặp nguy hiểm.
Tất cả phòng ở bên ngoài đều treo một tấm bảng gỗ.
Có chủ hoặc vô chủ.
Trên tấm bảng gỗ đều biểu hiện tin tức ra vào.
Tô Vũ đang đi, một gian nhà bỗng nhiên mở cửa ra, sau một khắc, một viên ngọc phù được ném ra ngoài, Tô Vũ thầm giật mình, còn tưởng rằng tao ngộ tập kích, cấp tốc lui tránh.
Sau một khắc, ngọc phù nện xuống đất.
Tô Vũ tập trung nhìn vào, trên ngọc phù dính một chút vết máu, trong lòng hắn khẽ động, đây là vì muốn trở thành cư dân cổ thành sao?
Hắn nhìn về phía cửa lớn, nơi ấy lộ ra một đôi mắt.
Đó là một con nai có hình thể to lớn.
Nhìn thấy Tô Vũ, đối phương cũng thầm giật mình, cấp tốc rút lui, hoảng sợ nhìn về phía Tô Vũ, sau một khắc, nó vội vã đóng lại cửa nhà.
"Ừm?"
Tô Vũ hơi sững sờ, chẳng lẽ đối phương cho rằng ta là kẻ thu ngọc phù này?
Ngọc phù này vứt ra hẳn sẽ có người lấy đi đúng không?
Mấu chốt nhất là nếu ta lấy đi, liệu đối phương còn có thể trở thành cư dân cổ thành không?
Mang theo nghi hoặc, lòng Tô Vũ khẽ động, nếu đối phương ném ra ngọc phù lại bị ta lấy đi, liên tiếp ba ngày sau đó, đối phương cho là mình đã trở thành cư dân nên có thể ở lại nơi này, kết quả thì không thể, đây chẳng phải là sẽ xong đời à?
Ba ngày sau không đi liền gặp nguy hiểm, chẳng phải là kẻ đó chết chắc?
Ngươi cho rằng ngươi là cư dân, trên thực tế ngươi lại không phải!
Thảm thiết cỡ nào a!
Hắn nhìn thoáng qua ngọc phù dưới mặt đất, thật sự có lòng muốn thí nghiệm một chút, ngọc phù này tùy tiện bị vứt đi như vậy hẳn là có thể nhặt đi nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, Tô Vũ bất chợt giật nảy mình.
Thần văn chữ "Kiếp" rung động lợi hại!
Rất mãnh liệt!
Tô Vũ kinh hãi, vội vàng rút lui khỏi đó vài trăm mét, chữ “Kiếp” còn đang nhảy nhót, bất quá đã tốt hơn một chút, không nhảy lợi hại như trước đó nữa.
Mà đúng lúc này, nơi trước đó đã ném ra ngọc phù, một cái bóng chợt xuất hiện.
Toàn thân cái bóng ấy là một màu đen.
Dưới đêm tối, cái bóng bước từng bước một đi về hướng ngọc phù, giương tay vồ một cái, ngọc phù dính vết máu bị cái bóng nọ tóm vào trong tay.
Ngọc phù rất nhanh đã biến mất, mà hiện tại cái bóng lại khắc lên tấm bảng trên cửa ra vào một thứ gì đó.
Một lát sau, cái bóng muốn rời đi.
Lòng Tô Vũ thì chấn động, đây là thứ đồ chơi gì?
Ngọc cảm ứng không có biểu hiện điểm sáng!
Khoảng cách giữa hắn và nó chắc chắn không vượt qua ngàn mét, chẳng lẽ đó là vô địch?
Không có khả năng!
Một cái bóng đến thu ngọc phù mà lại là vô địch cảnh, ngươi đùa ta chắc?
Hắn đang nghĩ ngợi, chữ “Kiếp” lại lần nữa nhảy dựng lên, Tô Vũ cấp tốc trốn chạy, ngay khi ấy, cái bóng kia bỗng nhiên quay đầu nhìn về hướng hắn, trong mắt u ám bắn ra một đạo u mang thẳng đến chỗ Tô Vũ.
Tô Vũ kinh hãi, cảm nhận được cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.
Dựa vào bản năng, hắn không ngừng trốn chạy.
Dưới bóng đêm, cả con đường chỉ có một mình hắn, tiếng xé gió rất vang, nhưng mà hiện tại hai bên phòng ốc lại không có bất kỳ sinh linh nào dám mở cửa phòng ra xem xét.
Tại cổ thành, mọi người đều biết một đạo lý, ban đêm tốt nhất đừng đi ra ngoài, bên ngoài dù có đánh đến long trời lở đất thì cũng đừng đi ra ngoài xem náo nhiệt, nếu không, kẻ chết có khả năng chính là ngươi.
Tại cổ thành này, trong đêm mà dám đi lại, nếu không phải lăng đầu tiểu tử thì sẽ là cường giả.
Vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi ra ngoài vào ban đêm đều sẽ tao ngộ nguy cơ.