Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1294: Suy Đoán Lung Tung




"Tô Vũ có lẽ sẽ không dám tới bên đây."

Hoàng Đằng nói xong thì khẽ cười, "Tạm không nói đến người khác, Đại Minh phủ Thôi Lãng bên kia, ngươi cảm thấy tình huống thế nào?"

Ngay vừa rồi khi điểm bảng chấn động, y lấy ra kiểm tra một hồi thì phát hiện Hồng Khải đã chết!

Đại Minh phủ Thôi Lãng lại tiến vào hạng 18 Huyền bảng, kỳ quái!

Y không tin, thời điểm Thanh Khải chết y cũng đã thấy và cũng không tin.

Nhưng giờ phút này, y mơ hồ nghĩ tới điều gì đó.

"Thôi Lãng, Tô Vũ, Đại Minh phủ, Khai Thiên đao..."

Y thì thào một tiếng, đoạn hỏi: "Ngô Kỳ, điểm bảng thay đổi là chuyện bao lâu rồi?"

"Nửa giờ trước."

"Nửa giờ... Đại khái khi đó ta liền phát giác được đao khí trong Thiên Đoạn cốc hơi khác thường."

Hoàng Đằng lẩm bẩm: "Thôi Lãng giết Hồng Khải, sau đó nơi này liền có một vị biết Khai Thiên đao tiến vào. Thôi Lãng giết Hồng Khải... Nếu giết ở gần đây rồi thừa cơ trốn vào nơi này, nói như vậy, kẻ biết Khai Thiên đao chính là Thôi Lãng?"

Ánh mắt Ngô Kỳ khẽ động, "Thôi Lãng ư?"

Hoàng Đằng gật đầu, "Bằng không thì quá là trùng hợp, Hồng Khải vừa mới chết, Thôi Lãng lập tức tiến vào hạng 18 Huyền bảng, nơi này cũng xuất hiện một vị cường giả biết Khai Thiên đao. Ngươi nói xem trừ hắn ra thì còn có thể là ai?"

Sau đó y lại dò đoán: "Thôi Lãng rất thân quen với Đại Hạ phủ sao? Hạ gia sẽ truyền thừa cho hắn đỉnh cấp Khai Thiên đao sao?"

"..."

Dĩ nhiên là không!

Ngô Kỳ tự nhủ trong lòng, Hạ gia sao có thể truyền Khai Thiên đao lung tung, càng sẽ không đem đỉnh cấp Khai Thiên đao thành rau cải trắng mà truyền tứ tung đến nỗi ngay cả Thôi Lãng cũng có thể học được.

"Đúc Binh sư!"

Hoàng Đằng nghiêng đầu nhìn về phía nàng, gấp gáp hỏi: "Trước ngươi đã nói với ta, tên Tô Vũ kia có quan hệ rất tốt với Triệu Lập lão sư phải không?"

Ngô Kỳ gật đầu.

"Mà tên Thôi Lãng này am hiểu chùy pháp, tương tự như《 Khoách Thần quyết 》của Triệu Lập lão sư."

Ngô Kỳ giật mình: "Ý của ngươi là..."

"Suy đoán mà thôi!"

Hoàng Đằng cười phì, "Ta thấy hơi ngạc nhiên, Tô Vũ thật sự tài giỏi đến trình độ này sao? Hắn nhập học đến bây giờ coi như là một năm đi, một năm trước, hắn vẫn là Khai Nguyên, một năm sau, hắn đã vào Huyền bảng. Không, nếu là thật thì chính là Địa bảng!"

Ngô Kỳ không biết nên nói gì.

Nửa ngày sau nàng mới gạt đi: "Đừng suy đoán lung tung!"

Ta đang rất rối rắm!

Không có khả năng!

Tiểu tử kia làm sao có thể tiến bộ nhanh như vậy, ta không tin.

Thôi Lãng là Thôi Lãng, Tô Vũ là Tô Vũ.

Tuyệt đối không phải cùng một người!

Ngay tại mấy tháng trước, nàng còn đi tới Đại Minh Văn Minh học phủ để cảnh cáo Tô Vũ, nói cho hắn biết phải đối tốt với muội muội mình một chút, bằng không mình sẽ đánh chết hắn...

Sau đó, ngươi lại nói cho ta biết, người có thể còn mạnh hơn ngươi chính là Tô Vũ, ta không tin, ta không thể tiếp thu.

Suy đoán lung tung!

Hoàng Đằng cứ toàn ra vẻ thông minh, đều là nói hươu nói vượn.

Ngươi không thể cho Thôi Lãng mạnh một chút được sao?

Ngươi ghen ghét với Thôi Lãng đúng không?

Hoàng Đằng nhún vai, suy đoán mà thôi, lại đâu có phạm pháp, bất quá, quả thực là chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ vô cùng.

Dù sao nếu gặp nhau, tự nhiên là sẽ biết thôi.

Ngô Kỳ cũng phiền muộn, trầm giọng hỏi: "Vậy tụ hợp với hắn không?"

"Không!"

Hoàng Đằng lắc đầu, "Chưa xác định kẻ tới là ai, chưa xác định thân phận, chưa xác định thực lực thì không thể tụ hợp! Yếu quá dễ dàng bị chúng ta liên luỵ mà chết, mạnh thì chúng ta có thể sẽ kéo chết đối phương!"

"Ở đây chuyện ai nấy làm, trừ phi bị bức đến cùng một chỗ thì mới xem tình huống hợp tác. Ngươi cũng là lão nhân trên chiến trường, đừng phạm sai lầm như vậy."

Ngô Kỳ mặc kệ y, ngươi nói đó là Tô Vũ nên ta mới nghĩ đến chuyện tụ hợp.

Nếu như không phải Tô Vũ, nàng mới lười hợp tác với kẻ khác.

Liên lụy người khác không tốt, liên lụy chính mình cũng không dễ.

"Nếu lời ngươi suy đoán là thật, vậy rất có thể hắn tới cứu ta!"

Hoàng Đằng kinh ngạc, tỏ ra ngoài ý muốn nhìn nàng, "Ngươi... Ngươi định… sư đồ đều ăn sạch à?"

"..."

Oanh!

Một băng đao chém qua mặt Hoàng Đằng, chém cho mặt y xuất hiện vệt đỏ tím, Ngô Kỳ lạnh lùng nhìn đối phương.

Hoàng Đằng cạn lời, "Chính ngươi nói mà! Tô Vũ tao ngộ nguy hiểm cũng dám tới đây cứu ngươi, ta cứ tưởng là khắp thiên hạ chỉ có mỗi ta tới, đây chính là việc có thể mất mạng đó, người ta tới cứu ngươi... Quá phức tạp! Bạch Phong vốn không phải muốn cùng ngươi cái kia cái gì kia à..."

Ngô Kỳ lạnh lùng nhìn y, "Bẩn thỉu!"

"Làm sao lại thành bẩn thỉu rồi?"

Hoàng Đằng phiền muộn, chính ngươi nói chứ đâu phải do ta bịa chuyện.

"Nếu hắn đến thì cũng là bởi vì muội muội ta!"

"Tỷ muội đều ăn?"

Hoàng Đằng há to miệng: "Song Ngô Hợp Khiếu Pháp... hai tỷ muội các ngươi? Không phải nói trong đó có một Ngô là sư tỷ của hắn sao?"

"..."

"Câm miệng ngươi lại!"

Ngô Kỳ giận dữ quát một tiếng, không nói thêm gì, tên tiểu nhân vô sỉ này nàng không muốn nói nhiều với y nữa!

Hoàng Đằng càng thêm phiền muộn, rõ ràng là do chính ngươi nói, ta hoàn toàn là dựa theo lời ngươi nói để giải thích.

Ngươi thế mà còn nổi giận!

Nữ nhân quả là thật khó dây dưa.

Còn nữa, người tới thật sự là Tô Vũ sao?

Nói thật, suy đoán này chính y cũng không quá tin tưởng, nhưng đối phương biết Khai Thiên đao, y mơ hồ có cảm thụ, không phải Tô Vũ thì chẳng lẽ Thôi Lãng thật sự lại biết Đại Hạ phủ đỉnh cấp Khai Thiên đao à?

...

Hoàng Đằng đang suy đoán, mà Tô Vũ thì đã chắc chắn Hoàng Đằng ngay tại trước mặt hắn.

"Cái tên này cảm ứng được ta à?"

"Còn chạy... Đây là không muốn tụ hợp với ta sao?"

Tô Vũ suy nghĩ một chút, cũng không quan trọng, ta còn lười cứu ngươi, tùy tiện đi, ta đúc thân cái đã lại nói. Ta đã sắp đủ 13 đúc rồi. Đúc xong chúng ta hãy tính. Ngươi mà chết trước khi ta đúc thân xong thì cũng đừng trách ta không cứu ngươi.

Sau một khắc, Tô Vũ hóa thành một vệt sáng màu vàng kim, trong nháy mắt đã tan biến tại chỗ.

Một bên hẻm núi có nhiều thêm một thanh đao tàn phá màu vàng kim.

Kim hóa của Kim Linh tộc!

Nơi này từng chết không ít người, trong cốc cũng có một chút vật tàn phá và vô số thi cốt lưu lại, hắn dễ dàng hơn Hoàng Đằng nhiều. Với tình huống hiện tại, hắn có thể phối hợp Liễm Tức thuật với thần văn chữ “Âm” và chữ “Biến” rồi lại thêm chữ “Tĩnh”, kẻ có thể phát hiện ra hắn thật sự không được mấy ai.

Trước hắn phải lo đúc thân.

Những người khác tiến đến thì cứ chém chết lại nói!

So thực lực, hắn chưa hẳn đã có thể thắng Hoàng Đằng, nhưng mà so năng lực sinh tồn thì Hoàng Đằng vẫn nên dẹp qua một bên đi. Ngươi không chịu tụ hợp với ta, ta còn ước gì thư thả một chút đây.