Tô Vũ đang trốn trong lòng đất, đấm từng quyền một, đánh cho giáp chiến sĩ không ngừng chấn động.
Lửa đốt, sấm đánh, búa lớn liên tục oanh kích.
Răng rắc!
Dường như có thứ gì đó đã vỡ ra, Thanh Khải trong cơn mơ màng, biển ý chí của gã đã bị búa lớn đánh chia năm xẻ bảy, mất mệnh đương trường.
Đúng lúc này, phía trên đầu Tô Vũ đang trốn trong lòng đất hiện ra một đám mây nhỏ.
Vượt cấp giết người!
Thanh Khải là cường giả Lăng Vân thất trọng, nhưng thực lực không bằng Hồng Khải, dù thế thì gã vẫn là thiên tài, bị Tô Vũ vượt cấp chém giết nên Tô Vũ nhận được thiên địa ban thưởng.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn lướt qua, thấy đám mây nhanh chóng chui vào trong cơ thể mình, hắn cảm ứng một chút, phía sau có tiếng xé gió truyền đến.
Đám Hồng Khải đã đuổi tới!
“Khốn kiếp!”
“Đáng chết!”
“Nhân tộc, ngươi chết chắc rồi!”
Hồng Khải giận dữ, thiên địa ban thưởng xuất hiện, Thanh Khải nhất định là đã chết!
Dưới đất, Tô Vũ nhíu mày, đám mây nhỏ nhanh chóng chui vào trong cơ thể, không thể ngăn cản.
Nhưng cảm ứng một phen... Tô Vũ không khỏi phun tào mắng: “Rác rưởi!”
Là một ít Thiên Nguyên khí, lượng tầm ba phần Thiên Nguyên Quả, vậy không phải rác rưởi thì là cái gì?
Có lẽ những người khác sẽ vui vẻ, mà Tô Vũ thì không.
Cũng không xảy ra chuyện khó hấp thu kịp, mỗi ngày hắn hấp thu đâu chỉ ba phần, nguyên khí không phản ứng quá lớn, khiếu huyệt chấn động một chút, Thiên Nguyên khí đã bị hấp thu hết.
Trong tay hắn, Thanh Khải đã biến thành một khối áo giáp, người đã chết, Tô Vũ cũng không do dự, lập tức thu vào nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng trốn chạy.
Độn thổ, độn thủy...
Trong chớp mắt đã bỏ xa đối phương, thanh âm Tô Vũ vang vọng truyền về: “Giáp đỏ kia, ngươi chọc đến ta trước, cứ chờ xem!”
“Hừ!”
Nơi xa, Hồng Khải hừ lạnh một tiếng, lại đuổi theo một hồi, cuối cùng đành phải từ bỏ. Gã nhìn về phía những người khác, quát: “Đi tìm Thần tộc, chúng ta bị theo dõi rồi.”
Trong chớp mắt đã bị giết hai người, Kim Long còn đang theo dõi, Nhân tộc kia cũng vậy.
Đáng chết!
Vốn là kế hoạch săn giết Kim Long, hiện tại không thể không từ bỏ, hơn nữa Định Nguyên Thước của Thanh Khải cũng đã mất, bọn họ bây giờ rất dễ bị phục kích.
Tộc bọn họ có quan hệ không tệ với Thần tộc.
Bọn họ muốn nhờ cường giả Thần tộc hỗ trợ!
14 người, trong chớp mắt còn lại 12, đã có hai vị bị giết.
...
Lúc này Tô Vũ không đi theo nữa.
Hắn yên lặng thể hội, sau đó hắn mở mắt, trong mắt hiện lên thần quang, “Tùy tiện giết một người cũng khen thưởng 3 phần Thiên Nguyên khí, nếu một ngày giết mấy chục, vậy chẳng phải là phát tài sao? Khó trách nhiều kẻ thích đến đây săn giết thiên tài! Thanh Khải này tuyệt đối không đáng giá bằng Hồng Khải!”
Cho dù là hắn, lấy ra một phần Thiên Nguyên khí cũng cần gần ngàn điểm công huân.
Giết một người đã khen thưởng 3000 điểm.
Lại còn là Thiên Nguyên khí không phải có tiền là có thể mua được!
Những người khác không có biện pháp lấy ra Thiên Nguyên khí giống hắn, khó trách bọn họ đều thích giết người.
Hơn nữa khen thưởng của thiên địa, tốc độ hấp thu cũng nhanh, Tô Vũ đã hấp thu tiêu hóa hết, giết người tu luyện tại đây tốt hơn bế quan nhiều.
Tô Vũ cảm ứng bốn phía, không có ai tồn tại.
Sau đó hắn lấy ra áo giáp màu xanh lá.
“Thứ này có thể lấy ra tinh huyết không?”
Đây là lần đầu hắn gặp được, không cảm thấy có máu tồn tại, Tô Vũ suy xét một chút, trong tay hiện lên ngọn lửa thiêu đốt áo giáp, áo giáp nhanh chóng bị thiêu đốt, dần dần mềm ra.
Không bao lâu, một giọt chất lỏng màu xanh lá rớt xuống.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, đây là máu của Huyền Khải tộc sao?
Rất nhiều chủng tộc có máu không phải màu đỏ.
Có một vài chủng tộc còn không biết có máu hay không, tỷ như Cục lông nhỏ, Tô Vũ rất muốn lấy một giọt máu của nó, kết quả không thể nào xuống tay.
“Có độc không?”
Tô Vũ không rõ lắm, chất lỏng màu xanh lá này có thể uống hay không.
Nghĩ nghĩ, nháy mắt đem Cục lông nhỏ trảo ra tới, chỉ vào chất lỏng màu xanh lá rồi dụ dỗ: “Tới uống một ngụm thử đi, là thứ tốt đó!”
“Không uống!”
Cục lông nhỏ cự tuyệt, nó không muốn ăn, thối chết được!
“Uống đi, không chết được, còn có thể giúp ngươi cường đại hơn, nhanh lên!”
Tô Vũ uy hiếp: “Không ăn thì sau này đừng hòng ăn cái gì nữa!”
Trong đôi mắt của Cục lông nhỏ tràn đầy vẻ buồn bực, không tình nguyện nuốt lấy giọt máu màu xanh lá kia, một lát sau, nó nôn khan, rầu rĩ không vui; “Không ngon!”
Dứt lời, nó biến mất, đã trốn vào biển ý chí của Tô Vũ.
Tô Vũ nhẹ nhàng thở ra, không bị độc chết là được.
Hắn không chần chờ, tiếp tục tinh luyện một hồi, một giọt máu màu xanh lá lần nữa xuất hiện.
Tô Vũ lập tức nuốt lấy.
Trong biển ý chí, Cục lông nhỏ bỗng nhiên nhìn về phía bóng tối, hình như nó nhìn thấy ánh sáng kim sắc, nhưng không quá rõ ràng, nó muốn tới gần hơn để ngửi được mùi hương thơm ngát sâu trong biển ý chí của Tô Vũ, nhưng lại sợ bị đánh.
Rối rắm một hồi, ánh sáng kim sắc đã biến mất.
...
“Huyền Khải tộc (Lăng Vân thất trọng):
Kỹ năng chủng tộc: Khải hóa (dùng tinh huyết mở ra)
Cơ sở nguyên quyết: Tinh Khải quyết (dùng tinh huyết mở ra)
Cơ sở đúc thân pháp: Huyền Khải 27 biến (dùng tinh huyết mở ra)
Nguyên khí cửu biến pháp: Địa Khải Huyền Nguyên biến (dùng tinh huyết mở ra)”
Tô Vũ cảm ứng sách họa, ngay sau đó, hắn lại nuốt một giọt máu, mở ra thiên phú Khải hóa, nháy mắt, trên người hiện lên một bộ áo giáp màu xanh lá.
Tô Vũ cho chính mình một quyền, ầm một tiếng, âm thanh áo giáp va chạm trầm vang.
“Áo giáp nguyên khí!”
Tô Vũ đã hiểu được một chút, đây không phải áo giáp thật sự, chỉ là áo giáp nguyên khí.
Nhưng lực phòng ngự không tồi.
Thời khắc mấu chốt bùng nổ thì có thể bảo mệnh.
“Lực phòng ngự tạm được, có thể so với áo giáp Huyền giai, nhưng hơi vô dụng!”
Tô Vũ lắc đầu, hắn đã có áo giáp, còn là Huyền giai đỉnh phong do Triệu Lập tặng.
Thiên phú kỹ Khải hóa này có tác dụng không nhỏ với người bình thường, đối với hắn thì chỉ có thể nói là tạm được, mà nếu áo giáp chồng lên, có lẽ uy lực sẽ lớn hơn, lực phòng ngự cường đại hơn.
“Kỹ năng này cũng không tồi!”
Còn các kỹ năng khác thì Tô Vũ không định thử nghiệm, Nguyên quyết, Đúc thân pháp, kể cả nguyên khí cửu biến pháp, hiện tại đều là phế vật với hắn, hắn đã có rồi, lại còn mạnh hơn.
Cẩn thận tìm hiểu một chút, Tô Vũ suy tư, áo giáp này có nhược điểm không?
Nếu có, có lẽ có thể khắc chế được đám mặc áo giáp kia.
Sách họa kim sắc cung cấp công pháp Vạn tộc, có lẽ công pháp chỉ là thứ yếu, mấu chốt là tìm ra nhược điểm công pháp của đối phương, nghiên cứu cả đời cũng chưa chắc tốt bằng tự mình thể nghiệm.
Tô Vũ suy tư, sau đó lấy ra cái thước.
Đó là Định Nguyên Thước.
Tô Vũ cảm ứng, đây là một thanh binh khí đặc thù.
Cảm ứng cực kỳ nhạy bén đối với nguyên khí!
Giờ phút này, Định Nguyên Thước là màu trắng, Tô Vũ truyền nguyên khí vào, nó nhanh chóng biến sắc, màu trắng bắt đầu biến thành màu đen.
“Cũng được, nhưng ta đã có ngọc cảm ứng, thứ này cũng không bằng!”
Thứ này có phạm vi cảm ứng rất nhỏ.
Cuối cùng, Tô Vũ lấy ra một tờ sách họa kim sắc ở trong nhẫn trữ vật của mình, mở ra.
Liệp Thiên bảng!
Hắn đã xem qua, nhưng không phải trông thế này, chỉ là bản sao chép của quán chủ Đại Minh sứ quán, nhưng sách họa của Thanh Khải không giống thế, nó không phải là sao chép, mà trông giống như binh khí được đúc ra.
Hắn nhanh chóng tra xét, ngay sau đó, hắn nhíu mày.
Hoàng bảng hạng 347: Thanh Khải, Huyền Khải nhất tộc, Lăng Vân thất trọng.
Chiến tích: Đánh giết Lăng Vân bát trọng.
Giờ phút này, tên Thanh Khải đã biến thành màu đen.
Nghĩa là đã tử vong!
Tô Vũ chấn động. Hắn mới giết Thanh Khải cách đây không lâu, sao lại bị kẻ khác biết nhanh như vậy, bảng trong tay Thanh Khải cũng thay đổi, vậy nghĩa là gì, nghĩa là cái bảng này là một bộ tử mẫu bảng.
Đây hẳn là bảng phụ, bảng chính sửa đổi, bảng phụ cũng sẽ thay đổi.
Thanh Khải bị giết do đám Hồng Khải nói ra, hay do kẻ sở hữu chủ bảng cảm ứng được?
“Binh khí Thiên giai!”
Trong lòng Tô Vũ khẽ động, bảng chính có thể là binh khí Thiên giai, còn làm cách nào để cảm ứng được Thanh Khải tử vong, có lẽ có quan hệ đến tấm bảng phụ này.