“Giết!”
Trên bờ sông, đám Hồng Khải hét lớn, đều sôi nổi bùng nổ, âm thanh chấn động không ngừng!
Nháy mắt, hai bên đã lao vào đại chiến.
Giọng tiểu Kim Long hơi non nớt, nó hét lớn: “Ta nhất định sẽ giết sạch các ngươi!”
Dứt lời, nó lao lên chui vào không trung, nháy mắt biến mất.
“Đừng đuổi theo!”
Hồng Khải vội ngăn cản những người khác đuổi theo, cả giận mắng: “Đáng chết! Không ngờ con ấu long kia lại ẩn núp tiếp cận chúng ta, may mà Thanh Khải kịp thời phát hiện, nếu không thì phiền toái lớn!”
Một Long tộc tiếp cận Sơn Hải, thậm chí có thể chiến Sơn Hải ẩn núp tới gần bọn họ, nếu không phải kịp thời phát hiện, đối phương bỗng nhiên tấn công, chỉ sợ bọn họ sẽ chết không ít người.
Hơn 10 người nhanh chóng tụ lại, Hồng Khải quát: “Đi thôi, đừng ở lại đây nữa, đáng chết, ấu long dám theo dõi chúng ta, phải tìm cơ hội bắt lấy nó, tốt nhất là tìm người hỗ trợ!”
Đám người nhanh chóng rút lui.
Trong nước, Tô Vũ run sợ.
Mẹ nó!
Quá nguy hiểm, hắn cảm thấy mình đã trâu bò lắm rồi, nhìn xem, hắn đã hóa thành nước đuổi theo, kết quả thì hay rồi, có con rồng núp bên người hắn, ẩn trong thân cá, khả năng che giấu không kém gì mình.
Vậy mà đám người kia còn có thước đo, có thể cảm nhận được nguyên khí phụ cận biến hóa.
Nếu Kim Long không nhảy ra, có phải hắn cũng có khả năng sẽ bị phát hiện hay không?
Tô Vũ bi ai, ta còn tưởng mình có thể đại sát tứ phương. Tưởng rằng khả năng ẩn núp của ta là thiên hạ vô song.
Kết quả những người này không có ngọc cảm ứng, nhưng bọn họ cũng có thứ tốt, Định Nguyên Thước kia tuy cảm ứng không được nhạy bén cho lắm, nhưng có khả năng cảm nhận diện được nồng độ nguyên khí biến hóa, thật phiền toái!
Dù khả năng ẩn nấp mạnh đi chăng nữa, nhưng một khi bùng nổ thì sẽ có nguyên khí dao động.
“Toàn kẻ khó chơi!”
Tô Vũ tiếp tục ẩn núp, không dám nhúc nhích, lúc trước hắn còn hơi kiêu ngạo, bây giờ đã điều chỉnh lại tâm thái.
Nơi đây có quá nhiều thiên tài, quá nhiều bảo vật, hắn nên điệu thấp thì hơn.
Long tộc vừa rồi là Lăng Vân cảnh đỉnh phong, thế mà nó âm hiểm như vậy, thoạt nhìn có vẻ còn chưa trưởng thành.
“Không phải nói Long tộc đều rất cao ngạo, giống như thằng ngốc, khinh thường âm mưu quỷ kế sao?”
“Mẹ nó chứ!”
Tô Vũ thầm mắng, hắn không bao giờ tin lời trong sách nữa.
Cái này mà gọi là thằng ngốc?
Một con rồng con mà đã biết ẩn núp đánh bất ngờ, khi cảm giác có nguy hiểm liền trốn chạy trong nháy mắt, không định triền đấu. Nói đi, Long tộc như vậy mà là thằng ngốc sao?
Còn nữa, đám mặc áo giáp vừa rồi cũng đều không yếu, mỗi người đều là Lăng Vân.
Lăng Vân là cải trắng à?
Hơn mười kẻ liên thủ, Kim Long Lăng Vân đỉnh phong cũng không chiếm được tiện nghi, đột kích thất bại, nháy mắt đã trốn chạy.
Tô Vũ suy nghĩ, hắn quyết định không hiện thân nữa.
Nháy mắt, một tiểu Kim Long bay về, nó nhìn khắp nơi xung quanh, trong mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc, đột nhiên mở miệng: “Ở đây có người đúng không?”
“Ta cảm ứng được ngươi tồn tại!”
“Ngũ hành nhất tộc, Thủy Linh tộc?”
Kim Long hỏi vài câu, không nghe ai đáp lời, nó không cảm thấy ngoài ý muốn, lại nói: “Những kẻ kia là Huyền Khải nhất tộc, bọn họ rất xấu, chuyên môn bắt yêu linh chủng tộc cường đại để hợp thể, ngũ hành tộc cũng thuộc về yêu linh nhất tộc, một khi bắt được ngươi, bọn họ cũng sẽ giết chết ngươi!”
“Muốn hợp tác hay không?”
Kim Long dò hỏi vài câu, có chút nghi hoặc, nó vẫn không phát hiện tung tích đối phương, nhưng quả thật nó có cảm giác nguy cơ, tiểu Kim Long ngẫm nghĩ một lúc rồi bay đi.
Đi trước thì tốt hơn, không biết là cảm ứng sai hay là đối phương quá mạnh, nó cảm ứng không rõ ràng, trốn chạy thì hơn.
Tiểu Kim Long đi rồi.
Tô Vũ lúc này mới biết lai lịch Hồng Khải ra tay với mình.
Huyền Khải nhất tộc!
Một tộc rất đặc thù, toàn thân mặc áo giáp, áo giáp chính là sinh mệnh, sinh mệnh chính là áo giáp, Tô Vũ vốn nghĩ dưới lớp áo giáp của đám gia hỏa kia có gì, hiện tại hắn đã biết, là không có gì cả.
Bọn họ chính là áo giáp đặc biệt!
Hoặc có thể nói, sinh mệnh có bộ dáng giống áo giáp.
Tô Vũ không hiểu biết nhiều lắm về bọn họ, nhưng Nhân cảnh có ghi lại, bọn họ thuộc bách cường chủng tộc, am hiểu hợp thể thuật, tỉ như bắt giữ tiểu Kim Long kia, thông qua một vài thủ đoạn đặc thù liền có thể hợp thể với tiểu Kim Long, thực lực tăng mạnh.
Nghe nói tộc trưởng của Huyền Khải nhất tộc là một vị cường giả vô địch, từng bắt được một vị yêu linh vô địch, cụ thể có phải thật sự hay không thì không thể chứng minh, chỉ biết rằng một khi đối phương hợp thể thì sẽ thành vô địch ở Huyền Khải giới, dù bán hoàng Thần Ma đến thì cũng chẳng thể làm được gì.
Một tộc rất cường đại!
“Áo giáp sinh mệnh, phòng ngự nhất lưu, chiến pháp hợp kích...”
Tô Vũ nghi hoặc, bọn họ có tinh huyết không?
Hắn chưa từng mua được tinh huyết của Huyền Khải nhất tộc, tộc này có tinh huyết sao?
Kỳ thật tính ra tộc đó có thể xem như cổ tộc, lịch sử tồn tại rất lâu đời.
Ở trên chiến trường Chư Thiên, bách cường chủng tộc xem như độc lập một phương, hợp tác cùng một vài cường tộc, nhưng không hoàn toàn thiên hướng chủng tộc nào.
Nhưng bọn họ vẫn luôn có thành kiến và kiêng kị Nhân tộc.
Ai bảo Nhân tộc có thể tiến vào thế giới khác mà không chịu áp chế.
“Huyền Khải tộc, Long tộc...”
Tiến vào Dục Hải bình nguyên, Tô Vũ liền gặp được cường giả hai đại cường tộc, đều là bách cường chủng tộc, Long tộc còn nằm trong mười chủng tộc mạnh nhất.
Tiểu Kim Long đã rời đi, Tô Vũ không dám bất cẩn, hắn không hóa thành nước nữa, mà là nhanh chóng độn thổ lên bờ.
“Nguyên khí dao động mà còn có thể bị tra xét đến, má!”
Tô Vũ không nhịn được thầm mắng!
Địa phương quỷ quái gì thế này, đừng nói là đánh lén, muốn giấu giếm hành tung cũng khó, hắn có rất nhiều thủ đoạn, mà đây là lần đầu tiên ẩn núp lại bị đả kích nặng nề đến vậy.
Không nghĩ nhiều nữa, Tô Vũ tiếp tục đuổi theo phương hướng Huyền Khải nhất tộc rời đi.
Hắn muốn theo dõi bọn người kia!
Hắn cảm thấy thực hứng thú với tinh huyết Huyền Khải nhất tộc, biết đâu hắn nuốt một ít tinh huyết vào lại có thể biến thành một bộ áo giáp thì sao.
...
Khi Tô Vũ đang tiếp tục ẩn núp theo dõi.
Trên Dục Hải bình nguyên.
Trên một sườn núi nhỏ đã bị san bằng, một đám người đang hội tụ, trên trán của thanh niên dẫn đầu ẩn hiện một ngọn lửa đỏ như máu.
Mái tóc đỏ rực lửa xõa trên vai, đồng tử đều là màu đen tuyền.
Giờ phút này, trong tay gã có một cái gương.
Trên tay khác là một miếng vải dính máu, gã dùng miếng vải xoa mặt gương, tấm gương lập lòe quang mang, ngay sau đó, một điểm sáng hiện lên, có chút ảm đạm.
“Hoàng Đằng!”
Thanh niên niệm hai chữ, bên cạnh, một thanh niên cao lớn khác trong mắt như có ngọn lửa thiêu đốt, cười lạnh một tiếng, “Hoàng Đằng ở gần đây! Chắc chắn Ngô Kỳ cũng ở đó, tiện nhân kia dám giết đệ đệ ta, ta sẽ không tha cho nàng!”
Thanh niên có Thủy Ma ấn kí giữa mày bình thản nói: “Ma Nhĩ Ba, đừng xằng bậy! Nếu bắt sống hai người thì đều là của ta!”
Ma Nhĩ Ba, ca ca của vị Ma tộc bị Ngô Kỳ giết chết.
Gã nghe vậy, khẽ nhíu mày nhưng vẫn gật đầu, “Đương nhiên, Thiên Đạc huynh muốn bắt sống, vậy nghe Thiên Đạc huynh!”
Thủy Ma tộc, chủng tộc thống trị Ma tộc.
Tuy thực lực Ma Nhĩ Ba không yếu hơn Thiên Đạc, nhưng lần này là gã cầu đối phương hỗ trợ báo thù, dù là giết hay là bắt sống thì đều có thể báo thù rửa hận.
Thiên Đạc không để ý đến gã, lại nhìn thoáng qua gương, phía sau có vài cường giả Ma tộc khác.
Trong gương, điểm sáng như ẩn như hiện, sau đó thoát khỏi mặt gương.
Thiên Đạc ra lệnh: “Đi, tiếp tục đuổi theo! Hoàng Đằng bị thương, cẩn thận không được để hắn trở về lãnh địa Nhân tộc!”
Bọn chúng nhanh chóng đuổi theo, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất tại chỗ.