Trịnh Ngọc Minh rối rắm một hồi, trong lòng thở dài một tiếng, thôi được!
Một lát sau, ông gật đầu, “Thôi đại sư, ta có thể đáp ứng điều kiện này, nhưng xin Đại sư đừng tiết lộ đặc tính thần văn của ta ra ngoài.”
“Bớt nói nhảm đi, làm gì cũng có luật lệ của nó, ta đương nhiên biết phải làm thế nào, rốt cuộc có sửa hay không?”
Giờ phút này Tô Vũ đang thầm sảng khoái!
Lúc trước ở học phủ, Trịnh Ngọc Minh cách xa hắn vạn dặm, hiện giờ ở đây lại không thể không cúi đầu cầu mình.
Khi đó thần văn của ông bị Vạn Thiên Thánh phá hủy, Tô Vũ muốn nhìn xem tình huống thần văn của ông ta hiện tại như thế nào.
Hình như Vạn Thiên Thánh phá hủy chủ thần văn của ông, hiện tại thần văn của Trịnh Ngọc Minh là gì?
Tu như thế nào?
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể tu luyện ra một thần văn tứ giai sao?
Hay ông ta dùng thần văn Nhân tộc làm chủ thần văn?
Hình như ngày đó Vạn Thiên Thánh không phá hủy thần văn Nhân tộc của ông ta.
Trịnh Ngọc Minh cũng bất đắc dĩ, hiện tại không sửa thì văn binh của ông sẽ hỏng mất, tính toán một hồi, cuối cùng ông đành cụ hiện một thần văn ra.
“Trấn”!
Thần văn Nhân tộc!
Ánh mắt Tô Vũ lóe sáng: “Ngươi tu luyện thần văn Nhân tộc à?”
“Đúng vậy.”
“Không phải nói thần văn Nhân tộc không có biện pháp thăng cấp Nhật Nguyệt sao? Vậy mà ngươi tu luyện cái này, đây là chủ thần văn ư?”
Tô Vũ nghi hoặc: “Ngươi đã nghĩ gì?”
“Cái này...”
Trịnh Ngọc Minh lúng túng: “Thử xem thôi, nay rất nhiều người tu luyện thần văn Vạn tộc kẹt ở Sơn Hải đỉnh phong, ta muốn thử tu luyện thần văn Nhân tộc xem có thể thăng cấp dễ hơn không.”
Tô Vũ gật đầu, đưa tay bắt lấy thần văn, Trịnh Ngọc Minh phản xạ muốn động, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản.
Tô Vũ âm thầm suy nghĩ, nếu mình phá thần văn của ông ta, đối phương chắc chắn sẽ bị thương nặng!
Có điều việc này là không cần thiết, ở trong tiên phong doanh đối phó với người tiên phong doanh, đó là muốn chết.
Tô Vũ tra xét, cảm ứng một chút, “Dùng để áp chế thực lực đối thủ phải không?”
“Đại sư thật tinh mắt!”
Tô Vũ không để ý đến ông, lại quan sát thêm, bỗng nhiên nói: “Thần văn của ngươi có cảm giác hơi lạ...”
Hắn nhìn về phía Trịnh Ngọc Minh, trầm giọng nói: “Có cảm giác đặc thù!”
“Đặc thù?”
Trịnh Ngọc Minh cười gượng, “Bởi vì đây là thần văn Nhân tộc?”
“Không phải!”
Tô Vũ ngập ngừng nhận xét: “Ta đã cảm ứng, thần văn này không quá chắc chắn, có cảm giác giống như bị ủ chín!”
Đây là cảm thụ chân thật, Tô Vũ lẩm bẩm: “Ủ chín... Chẳng lẽ thần văn này bị ép sinh ra? Làm cách nào? Và ở đâu?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Trịnh Ngọc Minh đang không quá tự tại.
Trịnh Ngọc Minh miễn cưỡng khôi phục trấn định, cười cười đáp: “Đại sư thật tinh mắt, lúc trước thần văn của ta bị thương, sau đó hấp thu đại lượng ý chí lực, mạnh mẽ tăng thần văn này lên tới tứ giai, cho nên trông nó mới hơi phù phiếm.”
Tô Vũ khẽ gật đầu, “Bảo sao! Nhưng ép thần văn tăng lên tới tứ giai cũng phải tiêu hao không ít ý chí lực, ta cũng đang đau đầu vì vấn đề ý chí lực không đủ, vị tướng quân này có phương pháp nào không?”
“Không có, những ý chí lực kia đều là do ta tinh luyện nhiều năm tích lũy, hiện tại đã hết sạch rồi.”
Tô Vũ gật đầu.
Vớ vẩn. Ngươi lấy đâu ra ý chí lực tinh luyện?
Còn có một vấn đề, thần văn này là ủ chín ra, Tô Vũ cảm giác không quá ổn định, nhưng hấp thu tiêu hóa một thời gian có lẽ sẽ ổn định lại.
Không giống như Trịnh Ngọc Minh tự mình uẩn dưỡng, mà là... Tô Vũ nói không nên lời, giống như được truyền thừa, kế thừa.
Chẳng lẽ có người đưa thần văn của mình cho Trịnh Ngọc Minh?
Hắn đã có suy đoán mơ hồ, nhưng lại không rõ ràng.
Thần văn chữ “Trấn”, Tô Vũ hiểu thêm một chút, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề: “Thần văn này có phải đi theo bộ hay không?”
“Hả?”
“Ý ta là thần văn tổ hợp!”
Tô Vũ nhíu mày, “Cảm giác không giống thần văn độc lập, ta tương đối mẫn cảm với thần văn, có lẽ thần văn chữ “Trấn” nằm trong nguyên bộ tổ hợp thần văn, đúng không?”
“Đại sư đoán đúng rồi!”
Trịnh Ngọc Minh miễn cưỡng cười, trong lòng lại thầm mắng, lắm chuyện thật!
Ngươi xem thì xem đi, còn hỏi linh tinh làm gì.
Nhưng ánh mắt tinh thật, đều đoán đúng.
Tuổi không lớn mà kiến thức không ít.
Trong lòng Tô Vũ nổi lên gợn sóng, nguyên bộ, thần văn tứ giai, ủ chín...
Một đống ý niệm xuất hiện trong đầu, hồi lâu sau hắn có một suy đoán cực kỳ táo bạo.
Chẳng lẽ... có người sản xuất thần văn nhân tạo?
Không có khả năng?
Làm cách nào?
Sau khi tạo ra xong thì truyền ghép thế nào?
Thần văn của Trịnh Ngọc Minh bị phá hủy không lâu, thế mà bây giờ ông ta lại có thần văn tứ giai nhanh như vậy, vả lại có khả năng ông ta còn có thần văn tứ giai khác, gia hỏa này chắc chắn có điều mờ ám.
Trịnh Ngọc Minh và Chu Minh Nhân vẫn luôn kết giao mật thiết với Đại Chu phủ.
Chẳng lẽ đây là kỹ thuật của Đại Chu phủ?
Cấy ghép thần văn, đào tạo thần văn?
Nếu vậy thì đúng là đáng sợ.
“Đại Chu phủ...”
Trong lòng Tô Vũ không quá bình tĩnh, hắn suy nghĩ đến một vấn đề, nếu Đại Chu phủ thực sự có kỹ thuật như vậy, có phải là đã âm thầm chế tạo ra rất nhiều thần văn để có thể tùy thời tiến hành cấy ghép hay không?
Đây là để chuẩn bị cho đa thần văn, hay đơn thuần là vì bồi dưỡng cường giả?
Uẩn dưỡng thần văn vốn dĩ là một chuyện phiền toái.
Tô Vũ suy nghĩ rất nhiều nhưng không tùy tiện hỏi nữa, nếu hỏi tiếp, khẳng định Trịnh Ngọc Minh sẽ nghi ngờ.
Địa binh không dễ sửa.
Tô Vũ lấy búa ra, vừa nhìn thấy cây búa ấy, Trịnh Ngọc Minh thoáng giật mình. Ông biết cây búa này, hình như là Khoách Thần chùy của Triệu Lập, Thôi Lãng cũng biết sau?
Cũng phải, trước đó ông đã hỏi thăm, hình như Thôi Lãng từng giúp Triệu Lập đúc Địa binh, Triệu Lập bây giờ đã thăng cấp lên Sơn Hải.
Tô Vũ không để ý đến ông, bắt đầu chữa trị.
Tiếng nện gõ không ngừng vang lên, đồng thời hắn cũng không ngừng suy nghĩ xem nên giấu hậu chiêu như thế nào, gia hỏa này xưa kia luôn đối đầu với mình, hiện tại không thể xuống tay với ông ta, nhưng ẩn giấu hậu chiêu thì vẫn cần thiết.
Ngươi nhờ ta sửa Địa binh, không bẫy ngươi một vố thì ta đúng là có lỗi với chính mình.
Lực lượng thần văn của Tô Vũ không ngừng trào ra, 74 đạo kim văn phát ra ánh hào quang, khí tức sắc bén của thần văn chữ “Kim” thẩm thấu tiến vào văn binh, thần văn chữ “Hỏa” cũng chất chứa trong đó.
Tô Vũ nén lực lượng sắc bén và ngọn lửa vào trong kim văn, rèn, phong ấn.
Nếu ngày nào đó Trịnh Ngọc Minh gặp lại mình, còn dùng văn binh này, hắn sẽ có thể kích nổ văn binh của ông.
Trong lúc Tô Vũ rèn đúc, Trịnh Ngọc Minh vẫn luôn nhìn chằm chằm, nhưng ánh lửa bốn phía, khí tức sắc bén lan tràn, ông nhìn một hồi cũng không nhìn ra cái gì, đúc binh không phải sở trường của ông.
Tô Vũ rèn rất lâu, mãi đến buổi chiều, hắn mới mướt mồ hôi đầy đầu thu tay lại, đưa văn binh qua, “Chữa trị rất khó, nhưng cơ bản đã xong rồi, một ít đặc tính bị hao hụt, tự ngươi uẩn dưỡng là được!”
“Đa tạ Thôi đại sư!”
Trịnh Ngọc Minh vui mừng, cảm ứng tra xét một phen, không phát hiện vấn đề gì, văn binh còn sắc bén hơn trước một ít, ông nói lời cảm tạ lần nữa rồi mới rời đi.
Chờ ông đi rồi, Tô Vũ mới lộ vẻ nghi ngờ.
Thần văn của ông ta chắc chắn không thích hợp, đáng tiếc mình nắm giữ quá ít manh mối, cũng không có biện pháp tìm hiểu thêm.