Nơi đây cách tiên phong doanh còn xa, Tô Vũ không quá lo lắng.
Dọc đường đi, hắn gặp một vài người, có kẻ một mình đi tiền tuyến nhặt mót, có kẻ đi thăm dò, có cả những kẻ kết bè kết đội gọi là Kền Kền đội, Nhân tộc không thích loại người này, Vạn tộc lại càng chán ghét, nhưng gần như tộc nào cũng có loại người tương tự.
Nói là kẻ xấu thì không đúng, nói là người tốt thì cũng không chuẩn.
Những người này tới tiền tuyến thì không tham dự đại chiến, nhưng khi đại chiến kết thúc, bọn họ sẽ nhanh chóng tiến vào chiến trường, bọn họ không dám tiến vào chiến trường chính, chỉ tìm tòi quanh chiến khu gần chiến trường nhỏ, thu thập chiến lợi phẩm, kể cả nhặt xác...
Kẻ có quy củ thì sẽ nhanh chóng cướp đoạt chiến lợi phẩm của những kẻ thất bại, lưu lại đồ vật của người thắng, kẻ không quy củ thì sẽ chiếm hết, mà một khi loại Kền Kền đội này bị bắt được thì kết cục cũng không tốt chút nào.
Ở Chư Thiên chiến trường cũng có một vài quy củ bất thành văn.
Tỉ như Kền Kền đội, thu hoạch một ít chiến lợi phẩm của kẻ chiến bại ở khu vực chiến trường nhỏ, nếu không quá đáng thì rất nhiều đại quân đều mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi vì đôi khi bọn người kia sẽ giúp bọn họ giải trừ một ít nguy cơ.
Có vài kẻ giả chết, nên nhặt xác cũng cần phải có bản lĩnh, không thì rất dễ bị phục kích, tỉ lệ thương vong của Kền Kền đội cũng không thấp.
Hơn nữa vì muốn nhặt xác trước khi kẻ thắng trận đến, nên đôi khi bọn người kia sẽ tiến vào chiến trường trước, tiến hành vây sát kẻ thất bại.
Mà có những kẻ không tuân theo quy củ, ngay cả phe chiến thắng cũng bị vây giết, nhưng nếu phát hiện ra, kết cục của bọn người Kền Kền ấy chắc chắn là cái chết.
Trước kia Tô Vũ không hiểu mấy điều này.
Mấy ngày nay tìm hiểu nhiều nên biết thêm một ít.
Kền Kền đội khá dễ phân biệt, ăn mặc không ra gì, không có quân phục, không phải là không mua nổi, không phải là không có, mà là không thể quá nổi bật, tránh cho bị kẻ khác theo dõi.
Thực lực không yếu cũng không quá mạnh, kẻ mạnh thì không thèm đi nhặt xác.
Hơn nữa bọn họ đều rất cảnh giác, nhiều thì 30 - 50 người, ít thì chỉ 3 – 5 người, rất ít độc hành giả.
Nhân tộc có đội ngũ như vậy, các tộc khác cũng có.
Đơn giản mà nói thì chính là phát tài từ thi thể.
Lúc này, có một tiểu đội hơn 10 người đang chạy về hướng tiên phong doanh, tốc độ không khác Tô Vũ lắm, nhưng đối phương đều đi bộ, không cưỡi yêu thú.
Bọn họ cách Tô Vũ không xa cũng không gần, đại khái 500 – 600 mét, ở phía sau Tô Vũ.
Tô Vũ đi một hồi, có quay đầu lại nhìn vài lần, không nhịn được mắng: “Đám Kền Kền các ngươi đi theo ta làm gì? Chờ ta bị giết để các ngươi nhặt xác à?”
Kẻ dẫn đầu là một lão nhân thoạt nhìn hơi già, lão cười lộ hàm răng vàng khè, chắp tay cười giải thích: “Văn Minh sư đại nhân hiểu lầm, chúng ta sợ phía trước có nguy hiểm, thực lực đại nhân cường đại, địch nhân mà thấy thì sẽ tự tránh lui, nếu đại nhân cảm thấy không vui, chúng ta sẽ đổi đường khác.”
Lão có thực lực Đằng Không cảnh, không quá yếu.
Tô Vũ cạn lời, điêu vừa thôi!
Bọn người kia có kẻ tâm tư không thuần.
Bọn họ không có gan ám sát cường giả Nhân tộc trong phạm vi Nhân cảnh, nhưng nếu có địch nhân tập kích, bọn họ sẽ lập tức giải tán, chờ người bị giết rồi sẽ tìm kiếm xem có thể chiếm được gì hay không.
Tô Vũ buồn bực, ta đây bị coi thành dê béo rồi?
“Các ngươi đi theo ta là vì cảm thấy ta sẽ chết?”
Lão nhân nhe răng cười gượng, “Không phải.”
Tô Vũ tùy tay ném qua một cái túi, lão nhân không dám nhận, nhanh chóng lui lại, Tô Vũ bình thản nói: “Nguyên Khí dịch, không phải độc dược, cho ta thêm chút kiến thức đi, nghe nói tuy đám người các ngươi thực lực không ra sao, bị người khác chán ghét, nhưng các ngươi có ngoại hiệu là đôi mắt Tử Thần, các ngươi đi theo ta vì cảm thấy ta sẽ chết sao?”
Lúc này lão nhân mới cẩn thận nhặt túi lên, tra xét xong thì lập tức vui mừng, vội vàng đáp: “Đại nhân phóng khoáng! Có lẽ đại nhân lần đầu tiên tới chiến trường Chư Thiên, hoặc là lần đầu tiên ra xa nhà...”
“Trong tình huống bình thường, dù là độc hành giả thì cũng phải khiêm tốn một chút, đại nhân mặc áo bào trắng quá mức nổi bật! Nhẫn trữ vật mang trên tay, vừa nhìn đã biết là đại nhân vật, thực lực thì... Lão nhân thấy có vẻ là Lăng Vân, nhưng có lẽ mới tiến vào không lâu.”
“Trên người không mang binh khí, vậy chắc chắn là Văn Minh sư, Văn Minh sư nhiều thứ tốt, điểm này được mọi người công nhận.”
“Đại nhân cưỡi Địa Long Thú, là của Đông Ly thành, Đông Ly thành có nhiều đại nhân vật, thiên tài mới ra đời cũng nhiều.”
“Phần lớn người tới từ Đông Ly thành khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, so với các thiên tài Nhân tộc từng trải nhiều thì dễ giết hơn.”
“Sống lâu ở Chư Thiên chiến trường, mọi người đều biết loại người lần đầu tiên đến đây là dễ giết nhất, cũng có khả năng thu hoạch rất lớn, cho nên nếu có cường giả ẩn núp tiến vào, nhìn thấy đại nhân như vậy... chắc sẽ lựa chọn giết đại nhân đầu tiên.”
“...”
Lão nhân nể tình mấy chục giọt Nguyên Khí dịch, nhanh chóng nói một ít nguyên tắc và kinh nghiệm tồn tại ở chiến trường Chư Thiên cho Tô Vũ nghe.
Lão lại nói: “Còn chúng ta... Ha ha, người ta ẩn núp vào được, giết đại nhân xong sẽ nhanh chóng trốn chạy, không có thời gian lãng phí với chúng ta đâu, đối phương chỉ biết lấy đi nhẫn trữ vật... Vậy... Khụ khụ, đại nhân, đây là chiến trường Chư Thiên, đại nhân đừng cảm thấy chúng ta quá tiểu nhân, đôi khi chúng ta cũng sẽ làm việc thiện, tỉ như phát hiện phù hiệu thân phận thì sẽ đưa đến đại bản doanh, hoặc là nhặt xác cho người đã chết, ít nhất là không đến mức phơi thây hoang dã.”
Tô Vũ bật cười, “Nói vậy tức là nếu ta bị giết, các ngươi sẽ từ bi nhặt xác cho ta, vậy ta có phải cảm tạ các ngươi không?”
“Không cần không cần!”
Những người đó vẫn luôn cách xa Tô Vũ, bảo trì khoảng cách 500 mét, như vậy, nếu Tô Vũ thật bị người tập sát, bọn họ chưa chắc đã bị liên lụy.
Đây cũng là nguyên tắc bảo mệnh của Kền Kền đội!
Tô Vũ nở nụ cười, thú vị, cũng tăng thêm kiến thức.
Mình đang nổi bật lắm sao?
Kỳ thật hắn không cảm thấy như vậy, nhưng có lẽ người khác lại thấy thế, hắn đang phong tao mặc áo bào trắng, nhưng Văn Minh sư không mặc áo bào trắng thì chẳng lẽ mặc y phục màu đen?
Hình như cũng có!
Nhưng Tô Vũ chịu ảnh hưởng từ sư phụ rất sâu, lần đầu tiên gặp Bạch Phong là khi đó anh mặc áo bào trắng phiêu phiêu, cực kì đẹp trai, sau này Tô Vũ thường mặc áo bào trắng chính là bởi vì bị Bạch Phong ảnh hưởng.
Nhẹ nhàng bâng quơ chém giết một vị Đằng Không, tiêu sái không kiềm chế được... Nếu không suy xét vấn đề hình tượng sụp đổ sau này thì anh ta quả thật rất có mặt mũi.
Tô Vũ không thèm để ý, cười nói: “Lão ca, kinh nghiệm của các ngươi rất phong phú! Không sợ bị liên lụy thì sao không cùng nhau giết?”
“Chiến trường Chư Thiên nơi nào cũng có nguy hiểm, nếu không muốn mạo hiểm thì đừng đến đây, không bằng về Nhân cảnh làm phú ông cho rồi!”
Tô Vũ gật đầu, cảm thấy kỳ quái, “Thực lực Kền Kền cũng được, sao không ai muốn trở về Nhân cảnh, làm tiểu thống lĩnh phủ quân gì đó, hoặc là đến thành nhỏ làm Bách phu trưởng Thiên phu trưởng, không được nữa thì Tập Phong đường cũng hoan nghênh các ngươi gia nhập mà.”
Lão nhân cười tủm tỉm, “Đại nhân nói đùa, ở địa phương quỷ quái này cả đời, thấy nhiều thi thể, xem giết chóc đến quen luôn rồi, nếu trở về... Nếu ngày nào đó muốn giết người thì còn bị tội chém đầu, khi đó nếu không gia nhập Vạn Tộc giáo thì chỉ có thể bị giết! Vạn Tộc giáo quá nguy hiểm, rất dễ bị tiêu diệt, chư phủ là trắng, Vạn Tộc giáo là đen, chúng ta là xám, tuy rằng nguy hiểm nhưng vẫn tốt hơn Vạn Tộc giáo, ít nhất là dù gặp đại quân thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ tàn sát chúng ta.”