Tô Vũ về tới viện của mình, chờ tới tối, Lưu quán chủ tới đưa cho hắn một tấm Liệp Thiên bảng vừa nhờ người lấy được.
Bảng này đầy đủ hơn danh sách Lưu quán chủ cung cấp.
Bảng phân tứ đẳng.
Thiên bảng, Địa bảng, Huyền bảng, Hoàng bảng.
Thực lực, cấp bậc, tuổi tác, thiên phú... Mấy thứ đó đều là tiêu chuẩn đánh giá.
Người Hoàng bảng chưa chắc đã yếu hơn Thiên bảng, nhưng người Thiên bảng nhất định là có thiên phú mạnh hơn, tiềm lực cao hơn.
Tô Vũ nhìn lướt qua, rất nhiều người hắn chưa từng nghe tên.
Nhưng hắn nhanh chóng thấy vài cái tên quen thuộc.
Hoàng bảng 36, Ngô Kỳ, Lăng Vân tam trọng, người Đại Hạ phủ, Văn Minh sư, thiện sát đạo, 27 tuổi, thiên tài Nhân tộc.
Chiến tích: Giết Lăng Vân thất trọng.
Giết Lăng Vân thất trọng, Tô Vũ cảm thấy cũng không có gì, vì dù sao Ngô Kỳ cũng là thiên tài đỉnh cấp của Đại Hạ phủ, chỉ là chưa chắc Lăng Vân thất trọng nàng giết là loại yếu ớt.
Thiên tài đỉnh cấp như vậy, gần như là thiên tài sánh ngang Hoàng Đằng Đại Hạ phủ, vậy mà chỉ xếp hạng 36 Hoàng bảng.
Hiển nhiên bảng này không chỉ đơn thuần đánh giá về thực lực, mà là đánh giá tổng hợp các nhân tố.
Tô Vũ nhanh chóng tìm tên Hoàng Đằng.
Sau đó hắn tìm được.
Địa bảng thứ nhất: Hoàng Đằng, Lăng Vân ngũ trọng, người Đại Hạ phủ, Chiến Giả, thiện Khai Thiên đao, 28 tuổi, thiên tài Nhân tộc.
Chiến tích: Giết Sơn Hải nhị trọng.
Địa bảng thứ nhất!
Tô Vũ không cảm thấy ngoài ý muốn vì quá cao, mà là cảm thấy quá thấp, chỉ là Địa bảng thôi sao?
Nói thật, Lăng Vân giết Sơn Hải đã thực đáng sợ, vậy mà đối phương mới chỉ là thiên tài Địa bảng?
Hoàng Đằng được Nhân cảnh khen đến sắp thăng thiên mà chỉ ở Địa bảng?
Cũng không biết xếp hạng như thế nào.
Hắn tìm Tần Phóng.
Thiên bảng chỉ có 18 người.
Mà Tần Phóng xếp hạng cuối cùng, hạng 18, thực lực Lăng Vân lục trọng, từng giết Sơn Hải tam trọng, mạnh hơn Hoàng Đằng một chút.
Những cái tên khác Tô Vũ chưa từng nghe qua.
Nhưng nhìn chiến tích... Sau một lúc lâu, hắn không hé răng.
Hạng nhất Thiên bảng: Ma Đa Na, Thủy Ma tộc, Lăng Vân thất trọng.
Chiến tích: Giết Sơn Hải thất trọng.
Giới thiệu rất ít, nhưng đủ để khiến Tô Vũ cảm khái vô hạn.
Nhân tộc có một vị cường giả như vậy, Thiên Hạo, Lăng Vân cửu trọng giết Sơn Hải thất trọng. Mấy trăm năm qua, đó là vị Lăng Vân đầu tiên giết Sơn Hải cao giai của Nhân tộc.
Mà nay Vạn tộc cũng có.
Gã đến từ Thủy Ma tộc!
Lại còn chỉ là Lăng Vân thất trọng!
Tới Sơn Hải cao trọng, thực lực đều rất cường đại, không có kẻ yếu!
Tuổi tác thì không nói tỉ mỉ, Thần Ma tộc tính tuổi không giống Nhân tộc.
Với Nhân tộc, 360 ngày là một năm, hình như Thần tộc tính dựa theo chu kỳ Thiên Nguyên Quả là một năm, vậy tức là 9 năm, đối phương 100 tuổi thì chỉ chưa đến 12 tuổi nếu so với Nhân tộc.
Hạng 2 Thiên bảng: Chiến Vô Song, Nguyên Thủy Thần tộc, Sơn Hải bát trọng.
Chiến tích: Giết Nhật Nguyệt nhất trọng.
Cũng rất cường đại, tuổi không quá lớn, thực lực lại mạnh mẽ hơn Ma Đa Na rất nhiều, nhưng xếp hạng thấp hơn, Tô Vũ không hiểu cách sắp xếp này lắm.
Có lẽ tuổi lớn hơn Ma Đa Na, cũng có khả năng vượt cấp không đủ, nhưng Sơn Hải giết Nhật Nguyệt hẳn là khó hơn Lăng Vân giết Sơn Hải nhiều.
Tô Vũ nhìn một hồi, lắc đầu.
Chư thiên vạn giới có không ít thiên tài.
Đây chỉ là một phần bảng mà thôi, chưa chắc đã toàn diện, Liệp Thiên Các sẽ không thống kê kẻ không tới chiến trường Chư Thiên, kẻ không có chiến tích cũng hiếm khi cho lên bảng.
Còn Thôi Lãng... hiện tại còn chưa tiến vào bảng, có thể là bởi vì không có chiến tích gì, còn Đúc Binh thì cũng chưa đúc ra Địa binh trên Chư Thiên chiến trường.
Cho nên hắn không vào bảng!
Bản thân Tô Vũ cũng không vào bảng, dù chiến tích tại Nhân cảnh có huy hoàng hơn nữa thì cũng không được ai tán thành, lên chiến trường rồi lại nói.
Có thể cho rằng Liệp Thiên bảng là chong chóng đo chiều gió, thể hiện thiên tài đỉnh cấp của các tộc hiện tại.
Xếp hạng cũng không có giá trị gì, hạng hai Thiên bảng có khả năng hạ gục hạng nhất Thiên bảng trong nháy mắt, thứ này chỉ để xem cho biết thôi, giết những kẻ này có khả năng sẽ đạt được thiên địa khen thưởng.
Thời gian kế tiếp, Tô Vũ lại lật xem một vài thứ, bản đồ, tuyệt địa, cửa vào một vài tiểu giới... nơi nào chiến loạn, nơi nào hỗn loạn.
Hơn nữa ở chiến trường Chư Thiên còn có một vài khu vực đặc thù, nơi đó tụ tập thiên tài, có vài nơi chỉ thích hợp thiên tài sinh tồn, còn vài nơi cường giả đỉnh cấp không vào được, chỉ có kẻ yếu vào được.
Tô Vũ xem rất nhiều thứ.
Trong lúc này, thân thể hắn đã hoàn thành lần đúc thứ 12.
Hắn đã vào chiến trường Chư Thiên được vài ngày.
Hiện tại là ngày 25 tháng 6.
Lúc này có lẽ Nhân cảnh đang mở ra một lần khảo hạch cao đẳng, hơn một tháng sau tân sinh sẽ nhập học.
Tô Vũ vẫn muốn bái phỏng Thiên Đúc vương, còn về vấn đề thân phận... Vậy chịu thôi, lúc tới đây hắn đã nói là muốn tìm Thiên Đúc vương mà.
Đáng tiếc, gần đây Thiên Đúc vương vẫn luôn không hiển hiện.
Tô Vũ không miễn cưỡng, nếu không ở đây thì thôi, hắn cũng chuẩn bị rời đi.
Dùng thân phận Thôi Lãng rời đi, không biết sắp tới có phiền phức gì hay không, Thôi Lãng mới vừa đi, nếu chiến trường Chư Thiên xuất hiện một thiên tài, cũng không biết có thể khiến kẻ khác liên tưởng đến điều gì hay không.
Hiện giờ Tô Vũ không dám coi khinh bất luận kẻ nào.
Không phải chưa từng có ai mạo danh thay thế.
Cuối cùng, không mấy kẻ có thể mạo danh thành công, rất nhiều người đều biết một vài thủ đoạn đặc thù, nhưng muốn giấu giếm lâu dài thì rất khó khăn.
Như Tô Vũ đây, hiện tại người biết thân phận hắn cũng không ít.
...
Ngày 26 tháng 6, Tô Vũ hoàn thành đúc thân lần thứ 12, hắn chuẩn bị rời đi.
Mấy ngày nay, hắn đã nắm được đại khái tình tình Chư Thiên chiến trường, mặt khác ra ngoài rồi tính.
Không ra ngoài, xem tư liệu mãi cũng chẳng để làm gì.
Trong thời gian qua, Tô Long và Trần Long chưa từng quay lại.
Tô Vũ cũng không đi ra ngoài, lấy cớ là muốn củng cố cảnh giới, ở lì trông Đại Minh sứ quán.
Đêm ngày 26.
Tô Vũ bảo Lưu quán chủ chuẩn bị một con Địa Long Thú, hắn muốn rời đi.
Trong sứ quán, Lưu quán chủ tiến hắn ra cửa, dặn dò: “Sư đệ, không phải sư huynh dọa ngươi, nhưng mà bên ngoài rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng ra tiền tuyến, đi qua tiên phong doanh thì sẽ đến nơi chôn thây!”
“Ở trong vòng bảo hộ của tiên phong doanh thì còn an toàn một chút.”
“Còn nữa, tuyệt đối đừng đi tới Tinh Thần hải, nguy hiểm lắm, phải chờ đến khi Tinh Vũ phủ đệ mở ra, nếu không Tinh Thần hải chính là tử địa.”
“Sư đệ, ngươi là ái đồ của Ngưu phủ trưởng, còn là Đúc Binh đại sư, nếu ngươi gặp phiền toái, Đại Minh phủ sẽ làm ầm ĩ, vậy nên hãy cẩn thận...”
Y lải nhải, Tô Vũ không để ý, chỉ đơn giản đáp: “Sư huynh yên tâm đi, ta là kẻ thích tìm chết à? Chỉ ra ngoài giải sầu thôi mà, có lẽ ngày mai ta đã về rồi, sư huynh dặn dò nhiều thế khác gì làm ta mất mặt không.”
“Ha ha ha, cũng đúng, nhưng mặt mũi không đáng giá, sư đệ đừng để ý mặt mũi quá, cái mạng mới là quan trọng nhất!”
Tô Vũ gật đầu, “Ta hiểu, ta không phải loại người chết vì sĩ diện, nếu gặp phiền toái ta sẽ lập tức chạy về!”
“Được, vậy chúc sư đệ thuận buồm xuôi gió, ra cửa liền gặp thiên địa khen thưởng, tùy tiện đi một khúc cũng gặp được di tích vô địch...”
Tô Vũ bật cười, nói lời cảm tạ, rồi cưỡi Địa Long Thú chậm rãi rời Đông Ly thành.
Ven đường, hắn đi ngang qua Đại Hạ sứ quán.
Tô Vũ không dừng lại, trong sứ quán, Tô Long đang luyện đao, đao pháp thường dùng trong quân, sát khí mười phần, một đao tiếp một đao, trong tiểu viện, đao khí dật tán, sát khí sôi trào.
Vài vị cường giả âm thầm giám sát không biết Tô Long đang phát điên cái gì.
Từ buổi sáng đến giờ đã luyện đao cả ngày, chỉ một đao như vậy, chém từ buổi sáng tới hiện tại cũng sắp kiệt sức rồi.
“Má nó.”
Một đao cuối cùng chém xuống, ầm vang một tiếng cùng với tiếng mắng tức giận của Tô Long, trong viện, một cái bàn đá đã bị y chém nát!
Tô Long chém xong thì ngã xuống mặt đất, trên mặt không rõ là mồ hôi hay nước mắt, cứ mắng mãi, không biết là mắng ai, y mắng rất lâu.
Vài vị cường giả tra xét một chút, không có gì nguy hiểm, chỉ là hao hết thể lực.
Tô Long chịu kích thích gì ư?
Hay lâu rồi không lên chiến trường nên hậm hực?
Bọn họ không hiểu, cũng không hiện thân, không muốn quản nhiều.