Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1255: Liệp Thiên Các




Tô Vũ cười tủm tỉm nhìn cha mình rời đi, trong lòng mãi không thể bình tĩnh được.

Một lát sau, Lưu quán chủ tới, “Sư đệ, không được à? Đúng rồi, ta đã mắng mấy tên giám sát kia một trận, sư đệ đừng tức giận vì việc này nữa.”

Tô Vũ xua tay, cười đáp: “Không sao, việc nhỏ thôi! Lúc trước là ta không biết tình huống, nếu là cha Tô Vũ thì không vấn đề gì! Trần Long này ra giá thấp kinh khủng, còn không biết xấu hổ mà mở miệng! Mang theo cha Tô Vũ thì ta phải nể tình chắc?”

Tô Vũ lắc đầu, “Tô Vũ thì có thể cho vài phần mặt mũi, nhưng cha hắn không phải chủ tướng, đúng không? Sư huynh, ta cho mặt mũi rồi đấy nhé, bàn bạc cùng bọn họ rất lâu, ngươi thấy rồi đấy.”

Lưu quán chủ không ngừng gật đầu, hùa theo: “Đúng vậy, sư đệ làm vậy đã ổn thỏa rồi, là Trần Long không biết điều! Tô Vũ là Tô Vũ, sư đệ không phải là thuộc hạ của Tô Vũ, chả lẽ còn muốn dùng Tô Vũ áp chế sư đệ ư?”

Tô Vũ cười ha hả, “Cũng không phải, chắc tại nghèo thật, dù sao cũng là Đại Hạ phủ mà! Ha ha ha!”

Lưu quán chủ cũng nở nụ cười!

Đúng, Đại Hạ phủ vốn dĩ đã nghèo.

Hàn huyên vài câu, Tô Vũ lại nói: “Sư huynh, gần đây tiền tuyến có tin tức gì không, đưa một phần lại đây cho ta, ta xem có nên ra ngoài đi dạo hay không, nếu có người tới tìm ta mà cự tuyệt mãi cũng không tốt, dễ đắc tội với bọn họ. Sư huynh cứ nói là ta bế quan đúc binh, không gặp ai cả!”

“Đi ra ngoài?”

Lưu quán chủ vội khuyên: “Bên ngoài không yên ổn.”

“Không sao, ta không đi xa, cũng không phải chưa từng ra ngoài.”

Tô Vũ không cho là đúng, “Có thể có nguy hiểm gì? Chẳng lẽ gặp được Sơn Hải sao? Ta còn mang theo Sơn Hải Thần Phù đây này, chạy trốn không thành vấn đề, đây còn là địa bàn của chúng ta, có gì nguy hiểm chứ.”

“Vậy sư đệ đừng đi xa, bây giờ loạn lắm, thiên kiêu các tộc sôi nổi lộ diện, dù không phải Sơn Hải thì sư đệ cũng nên cẩn thận.”

“Ta hiểu, không sao đâu.”

Tô Vũ không quá để ý, rồi hắn híp mắt cười, “Biết đâu gặp được thần nữ ma nữ Đằng Không gì đó thì... Ha ha...”

Lưu quán chủ câm nín, ngươi giỏi thật!

Biết ngay là tâm tư không đơn thuần mà!

Y không khuyên bảo, Lăng Vân cảnh đi dạo gần đây cũng không có vấn đề gì lớn, khả năng gặp Sơn Hải không cao, tiền tuyến đã cản lại hết.

“Khi nào sư đệ rời đi?”

“Khó nói lắm!”

Tô Vũ cười tủm tỉm, “Xem tình huống đi, mặt khác... Sư huynh giúp ta theo dõi, nếu... Khụ khụ, Trình U tới tìm ta, ngươi lập tức nói cho ta biết, ta phải trốn!”

“...”

Lúc này, Lưu quán chủ cũng nghĩ đến điều đó, vội vàng gật đầu, nhỏ giọng dặn dò: “Đại tiểu thư kia không dễ chọc, sư đệ cũng thật là. Thôi, ta sẽ giúp sư đệ chú ý, có tin tức của đối phương sẽ lập tức nói cho ngươi, nếu như bị bắt được, sư đệ đừng hòng thoát thân.”

Tô Vũ dở khóc dở cười, “Không sao, không chừng nàng đã quên ta rồi, bằng không tự nàng đã tìm tới Đại Minh phủ.”

“Sư đệ đừng nghĩ đơn giản thế.”

Lưu quán chủ đồng tình, “Ta biết một ít về việc này, Trình đại tiểu thư gia nhập Mạch Đao vệ, lúc vào đã nói, nàng muốn trở thành Lăng Vân Sơn Hải, sau đó đi bắt sư đệ, tự mình đi bắt, đánh cho tàn phế mang về!”

“...”

Tô Vũ yên lặng đồng tình cho Thôi Lãng, thì ra là thế, người ta còn muốn tự mình đi bắt ngươi kìa, ngươi thật thảm.

Hai người nói chuyện phiếm vài câu, rồi Tô Vũ trở về tiểu viện.

Lưu quán chủ đã thu thập một ít tư liệu cho hắn.

Trở lại trong phòng, dọn dẹp trong bếp một chút, thuận tay mang hết nguyên liệu nấu ăn đi, đem một ít đồ vật trong phòng nhét hết vào nhẫn trữ vật, làm như muốn đi cắm trại dã ngoại.

Tránh để kẻ khác nhìn ra manh mối.

Nếu phụ thân sống không tệ, Tô Vũ cũng an tâm.

Đông Ly thành vẫn tương đối an toàn.

Đã khóc đã cười xong, điều duy nhất có thể làm chính là trở nên mạnh hơn, cường đại đến mức không cần phải mai danh ẩn tích nữa!

...

Trong phòng, Tô Vũ vừa đúc thân, vừa xem tư liệu Lưu quán chủ đưa tới.

Gần đây, tiền tuyến chiến đấu không ngừng.

Khu vực của các đại phủ thường xuyên bùng nổ chiến loạn.

Trong đó còn có mấy phần danh sách.

Một vài thiên tài nổi bật ở chiến trường Chư Thiên và danh sách một ít cường giả.

Tô Vũ nhìn lướt qua, có vài kẻ có hình ảnh, thực lực đều không yếu, có thiên tài Đằng Không cảnh, cũng có thiên tài Lăng Vân cảnh, chủng tộc nào cũng có.

Mà điều khiến Tô Vũ kinh ngạc chính là trong tư liệu Lưu quán chủ đưa tới có cường điệu ghi chép về một tổ chức thần bí ở chiến trường Chư Thiên.

Liệp Thiên Các!

Tổ chức chuyên môn săn giết thiên tài!

Do người nào tổ chức, chủng tộc nào hay thế lực nào cầm đầu đều không biết, không tra được.

Chỉ biết rằng tổ chức này chuyên môn săn giết thiên tài, để thu hoạch thiên địa khen thưởng.

Ở Chư Thiên chiến trường, mọi người đều biết một điều, giết thiên tài sẽ có khả năng đạt được thiên địa khen thưởng.

Thậm chí có lúc một vị Sơn Hải giết một vị thiên tài Lăng Vân cũng có khả năng đạt được khen thưởng, Chư Thiên chiến trường là nơi thiên tài quật khởi, cũng là phần mộ của thiên tài.

Kẻ thiên tài gặp địch nhân cường đại hơn, săn giết thành công cũng có khả năng đạt được khen thưởng.

“Liệp Thiên Các?”

Tô Vũ lẩm bẩm, trước đây hắn không biết, tư liệu cũng không ghi lại.

Nghĩ vậy, hắn vội vàng ra ngoài, nhanh chóng tìm được Lưu quán chủ đang dùng bữa.

...

“Liệp Thiên Các?”

Nghe Tô Vũ hỏi về việc này, Lưu quán chủ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Tổ chức này đã tồn tại rất nhiều năm nhưng chưa bị tiêu diệt, các đại chủng tộc đều từng âm thầm phái người dọn dẹp, thậm chí cố ý dẫn dụ bọn họ, đã giết chết được một vài kẻ, nhưng tóm lại là rất phức tạp, tổ chức này người nào cũng có, thậm chí có kẻ bên ngoài là thiên tài đại tộc, nhưng lại ngấm ngầm gia nhập tổ chức.”

Tô Vũ nhíu mày, “Gia nhập tổ chức đó có ích lợi gì?”

“Lợi ích?”

Lưu quán chủ lắc đầu, “Không gì cả, nhưng tổ chức này giết người thì có danh hiệu gánh tội thay! Bình thường, Nhân tộc liên minh cùng Tiên tộc, ngươi không biết xấu hổ mà giết người ta sao? Mặt nạ đeo vào, che giấu khí tức, xưng ta là Liệp Thiên Các, vậy cứ thế giết thôi! Kỳ thật Liệp Thiên Các có khả năng đã bị tiêu diệt, nhưng có vài người làm việc cần một cái tên tuổi... Cho nên Liệp Thiên Các vẫn luôn tồn tại, diệt mãi không tàn.”

Tô Vũ đã hiểu!

Có khả năng Liệp Thiên Các thật sự đã không còn tồn tại nữa, nhưng có kẻ cần có tên tuổi đi hành sự, vậy nên Liệp Thiên Các không biến mất, mãi mãi tồn tại.

Mỗi người đều có thể là thành viên Liệp Thiên Các.

Còn có phải thật hay không, không có biện pháp nào để phán đoán.

Chẳng hạn như Tô Vũ, nếu hắn ra ngoài giả mạo là thành viên Liệp Thiên Các thì cũng được, giết người xong, hét lên ta là Liệp Thiên Các, vậy là thân phận đã bảo vệ được một nửa.

Tô Vũ không hỏi nữa, nhưng Lưu quán chủ vẫn nói: “Sư đệ cẩn thận đấy, có khả năng hiện tại ngươi cũng lên Liệp Thiên bảng rồi, cẩn thận đừng bị người ta theo dõi.”

“Liệp Thiên bảng?”

“Đúng vậy, chính là một bảng nhiệm vụ giết chóc.”

Lưu quán chủ lắc đầu, “Là danh sách thiên tài mà thành viên Liệp Thiên Các cung cấp, cho mọi người biết kẻ nào đáng giá để giết, săn giết thiên tài càng mạnh càng tốt, càng có thiên phú càng tốt! Liệp Thiên bảng còn phân ra bốn đẳng cấp Thiên Địa Huyền Hoàng! Không chỉ xét thực lực, mà còn xét thiên phú, tư chất, tuổi tác!”

Tô Vũ nhướng mày, “Sư huynh có bảng danh sách đó không?”

“Ta không có.”

Lưu quán chủ đáp: “Ta không chú ý việc này, chủ yếu là... Đại Minh phủ chúng ta không gặp nguy cơ về phương diện này, như vậy đi, ta giúp ngươi tìm một phần, xem sư đệ có ở đó hay không, nếu có thì ngươi nên cẩn thận.”

Đúc Binh sư 35 tuổi sắp thăng cấp Địa giai, có khả năng sẽ gặp nguy hiểm.

Lưu quán chủ không chú ý là bởi vì Đại Minh phủ không có mấy kẻ lên được bảng, thứ nhất là phải tới chiến trường Chư Thiên; thứ hai, phải là thiên tài đỉnh cấp; thứ ba, phải chạy lung tung bên ngoài.

Nhìn đi, Đại Minh phủ gần như làm gì có ai như vậy.

À mà thôi, y cũng không chú ý.

Nhưng hiện tại “Thôi Lãng” tới đây không phải việc bí mật gì, hắn đến công khai, có lẽ tin tức đã tiết lộ ra ngoài, không biết đã bị cho lên Liệp Thiên bảng hay chưa.

Nếu có thì đây không phải chuyện tốt.

Thành viên Liệp Thiên Các thật ra không có vấn đề gì, mấu chốt là kẻ nào cũng có khả năng là thành viên, vậy mới đáng sợ, nổi danh ở chiến trường Chư Thiên không phải chuyện tốt, thường sẽ chết rất thảm.