Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1234: Phải Nghiêm Trị Trương Hách




Tô Vũ cừa lấy một xấp giấy thụ lệnh ra, âm thầm có một đạo ý chí lực tra xét đến, xem xét một chút, có người nói: “Nhị vị đều từng tới Đại Chu phủ, ta sẽ không nói nhiều về quy củ, nơi có thành trì cần hạ xuống đất, không được bay qua!”

Trương Hách vội đáp: “Đương nhiên, chúng ta sẽ cố gắng tránh thành trì.”

Giờ phút này, Tô Vũ cũng thấy được người Đại Chu phủ trong một đám mây cách đó không xa, đám mây bị xốc lên lộ ra một thành lũy, vài vị cường giả mặc áo giáp hiện thân, trong đó còn có Văn Minh sư.

Người nói chuyện là vị Văn Minh sư mặc áo bào trắng.

Nhìn hai người một hồi, vị Văn Minh sư nọ lại nói: “Mặt khác, ở trong địa bàn Đại Chu phủ không cho phép tư đấu! Còn có, sắp tới sẽ có Vạn Tộc giáo đồ lẻn vào, nhị vị tự cẩn thận.”

Nói đến đây, y lại nhìn Tô Vũ, ánh mắt bất thiện, “Việc này là nhờ Tô Vũ Đại Minh phủ ban tặng! Phải cảm tạ Đại Minh phủ!”

Tô Vũ nhún vai, nói thẳng: “Đừng nhìn ta, ta không trêu chọc Đại Chu phủ! Nếu vị tiền bối này cảm thấy Tô Vũ khiến các ngươi gặp phiền toái thì đi tìm Tô Vũ mà tính sổ, đừng giận chó đánh mèo, ta là Đúc Binh sư, chuẩn bị thăng cấp thành Đúc Binh sư Địa giai, ta cũng có người ở Đại Chu phủ, Triệu phủ trưởng là trưởng bối của ta, tuy ngươi là Sơn Hải nhưng cũng không nên dùng ngữ khí này nói chuyện cùng ta.”

Tô Vũ thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Đi ngang qua Đại Chu phủ một chút mà thôi, lần trước tới đây, người Đại Chu phủ đã rất ngạo khí, năm đó ta nhỏ yếu, lười so đo với các ngươi, hiện tại còn dám nhíu mày lên mặt với ta ư?”

Tô Vũ không khách khí, “Ta chưa trêu chọc các ngươi, có tin khi ta đến chiến trường Chư Thiên, ta sẽ cáo trạng các ngươi với vô địch hay không!”

“...”

Vị Sơn Hải kia cạn lời, ta chỉ nói một câu, ngươi phản bác mười câu!

Tên khốn Đại Minh phủ chỉ biết mách lẻo!

Y cũng biết Thôi Lãng.

Kể cả chuyện tối hôm qua, hiện tại đã có một ít tin tức lưu truyền.

Hắn sắp thăng cấp Đúc Binh sư Địa giai, quả thật không thể chọc đến, y hơi nhíu mày nói: “Thôi Lãng, không ai đối nghịch với ngươi, Tô Vũ hồ ngôn loạn ngữ khiến Đại Chu phủ gặp phiền toái là sự thật! Nếu không phải tại hắn, nào có nhiều phiền toái như vậy!”

Tô Vũ bĩu môi, “Ngươi tìm hắn đi, đừng nói với ta, ta không thân với hắn, mới gặp một hai lần mà thôi, hắn còn không phải người Đại Minh phủ. Khụ khụ, xem như thế đi, miễn cho Phủ chủ biết rồi trách phạt ta.”

Trương Hách lên tiếng hòa giải: “Hai vị đừng nóng, đừng vì người không liên quan mà xung đột, Thôi lão đệ, chúng ta còn phải lên đường, không nên chậm trễ, ngươi không sợ Trình lão đuổi theo sao?”

Nghe vậy, Tô Vũ lập tức đáp: “Vị lão huynh này, nếu Trình lão thự trưởng Đại Đường phủ tới thì hãy ngăn ông ấy lại, ông ấy tới quấy rối, ông là Nhật Nguyệt cửu trọng, cẩn thận một chút, thẩm tra nhiều vào, có khả năng ông ta muốn tập kích Chu viện trưởng, chúng ta đi trước đây, các ngươi nhớ ngăn cản đấy!”

Dứt lời, hắn đá phi ưng, nhanh chóng rời đi.

Thủ vệ Sơn Hải kia khẽ nhíu mày, chờ bọn họ đi rồi, y không nhịn được mắng: “Gia hỏa này kiêu ngạo thật! Không phải còn chưa tới Đúc Binh sư Địa giai sao?”

Bên cạnh, một vị tướng lĩnh Chiến Giả Sơn Hải cảnh cười đáp: “Người ta trẻ tuổi đã tiến vào Lăng Vân, sắp bước vào Địa giai, kiêu ngạo mới là bình thường! Lão Lưu, đừng nói mãi chuyện Tô Vũ nữa, vô duyên vô cớ chọc phiền toái, còn tên kia thì cứ cho người giám sát là được, nếu Trình lão Đại Đường phủ thật sự tới đây, vậy bán đứng hành tung của hắn, để hắn bị bắt về Đại Đường phủ, xem hắn còn kiêu ngạo được không!”

Nghe vậy, mấy người đều phì cười, rồi Chiến Giả Sơn Hải lại nói: “Nhưng Nhật Nguyệt cửu trọng nhập cảnh vẫn phải giám sát chặt, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, báo tướng chủ lại đây, chưa chắc chúng ta đã có thể tra xét rõ ràng.”

“Cũng đúng.”

Mấy người nhanh chóng thông tri Nhật Nguyệt tiến đến, đại năng Nhật Nguyệt cửu trọng nhập cảnh thì phải cảnh giác.

Không bao lâu sau, một vị cường giả Nhật Nguyệt của Đại Chu phủ tới.

Mấy người mới vừa hàn huyên về Thôi Lãng, sắc mặt cường giả Nhật Nguyệt khẽ biến, lập tức hỏi: “Trình lão đến rồi ư?”

Hư không hơi chấn động, ngay sau đó, một vị lão nhân đi ra từ trong hư không, cười hớn hở chào hỏi: “Tiểu Tôn, là ngươi à? Vài năm không gặp, gia gia ngươi có khỏe không?”

“Khụ khụ, Trình lão, ông nội của ta đã qua đời.”

“À...”

Lão nhân thở dài, “Ta không để ý, lại một vị lão bằng hữu đi rồi! Thôi, ngươi tự chơi đi, ta còn có việc, không nói chuyện nhiều được!”

“Khụ khụ, Trình lão, ngài tới tìm Thôi Lãng à?”

“Không phải!”

Lão nhân lập tức phủ nhận: “Ta tới tìm Trương Hách, nghe nói Trương Hách cố ý cản trở một vị Địa binh sư thăng cấp, tên khốn kiếp như vậy phải nghiêm trị mới được, phải răn đe cảnh cáo để người sau không dám. Ngươi biết Trương Hách ở đâu không?”

“...”

Mấy người câm nín, Trương Hách đang hộ tống vị chuẩn bị đột phá Địa binh sư nhưng đã bị y phá hủy chuyện thăng cấp kia kìa.

Thôi Lãng còn không thèm để ý, ngài còn muốn trừng phạt người ta sao?

Cứ nói thẳng ra ngài tới vì Thôi Lãng là được rồi.

“Trình lão, bọn họ đã đi rồi, phương hướng là Chư Thiên phủ.”

Lão nhân sờ râu, “Chư Thiên phủ... Gia hỏa này muốn đi chiến trường Chư Thiên? Bên kia có cái gì tốt, nguy hiểm vạn phần, Lăng Vân yếu đuối đến đó tìm chết à? Lại còn không phải là Văn Minh sư am hiểu chiến đấu.”

Lão nhân lẩm bẩm mấy câu, rồi nói: “Ta đi tính sổ với Trương Hách, các ngươi canh cửa đi nhé, tốt nhất là báo cho người bên kia giúp ta cản người một chút, đừng cho bọn họ chạy vào Chư Thiên chiến trường!”

“Vâng, Trình lão.”

Cường giả Nhật Nguyệt cảnh cười gật đầu, lão nhân đạp vỡ hư không, biến mất trong nháy mắt.

Chờ ông đi rồi, thống lĩnh Nhật Nguyệt thở hắt ra, “Cường đại hơn rồi, nếu nói trong Nhân cảnh có vị Nhật Nguyệt nào có hy vọng chứng đạo vô địch, vị này cũng sẽ nằm trong số đó, lần sau các ngươi gặp thì khách khí một chút, đừng trêu chọc lung tung.”

Mấy người vội vàng gật đầu, chắc chắn rồi.

Nhật Nguyệt cửu trọng, dù không thể vô địch thì bọn họ cũng sẽ không tùy ý trêu chọc.

Thống lĩnh Nhật Nguyệt lại dặn dò: “Nghe nói các ngươi còn suýt nảy sinh xung đột với Thôi Lãng, tiểu Lưu, đừng gặp ai cũng đâm chọc vài câu, Thôi Lãng sắp thăng cấp Địa binh sư, Đại Minh phủ có vài vị Địa binh sư nhưng tuổi đều đã lớn, Đại Đường phủ cũng chỉ có một vị Địa binh sư, lần này hai phủ tuyệt đối sẽ không cho hắn rời đi, đắc tội Thôi Lãng cũng không được gì, trong phủ còn có không ít Địa binh sư, ngươi là Văn Minh sư, tự hiểu tình huống ra sao, Đúc Binh sư rất đoàn kết, chuyện hôm nay mà truyền ra thì ngươi cẩn thận bị nhằm vào.”

Sơn Hải họ Lưu có chút bất đắc dĩ, “Ta không nhằm vào hắn, ta biết đức hạnh Đúc Binh sư thế nào, mà tên kia quá kiêu ngạo, ta chỉ nói Tô Vũ, nhưng hắn lại cãi lại.”

“Việc này cứ vậy thôi.”

Thống lĩnh Nhật Nguyệt không muốn nhiều lời, trầm giọng nói: “Gần đây Đại Chu phủ không yên ổn, cả Nhân cảnh đều không yên ổn, chú tâm đi!”

“Vâng!”

Mấy người đáp lời, thống lĩnh Nhật Nguyệt cũng nhanh chóng rời đi.