Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1228: Thăng Cấp Thất Bại




Trong Tĩnh Tâm tuyền.

Tô Vũ vẫn đang tiếp tục rèn đúc, nhưng giờ phút này cũng đã lâm vào cảnh tinh bì lực tẫn, biển ý chí còn đang quay cuồng, ý chí lực tăng cường, ngay sau đó, một cỗ ý chí lực nồng đậm tràn ra!

Oanh!

Kết giới bị chấn động, sắc mặt Trương tướng quân khẽ biến.

Mạnh quá!

Bước vào Lăng Vân cảnh rồi!

Đây không phải điểm mấu chốt, bước vào Lăng Vân sơ kỳ chắc chắn có khả năng rèn được Địa binh, ý chí lực của Thôi Lãng quá nồng đậm!

“Thần văn chữ ‘Hỏa’, ý chí lực có thể so với Sơn Hải. Trước đó hắn chưa đến Lăng Vân, chỉ là Đằng Không, hẳn là không cường đại bằng hiện tại, nhưng hắn có thần văn chữ ‘Hỏa’, thân thể thì tạm thời không nhìn ra thế nào. Nhưng có thể thừa nhận lực phản chấn, có lẽ cũng không yếu.”

Nhật Nguyệt trong mắt y luân chuyển, y nhìn về phía Tô Vũ.

Giờ phút này, bởi vì Tô Vũ đột phá mà y lại có chút hoài nghi.

Quá mạnh!

Rèn Địa binh không đơn giản chỉ cần kinh nghiệm và thiên phú, mà còn cần thực lực, không có thực lực thì không thể rèn Địa binh, năm xưa thời điểm Triệu Lập rèn Địa binh, ông cũng đã tới Lăng Vân hậu kỳ.

Thôi Lãng vừa mới đến Lăng Vân, mà ý chí lực dật tán ra đã không kém gì Lăng Vân trung kỳ tầm thường.

“Là ngươi ư?”

Trương tướng quân nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Vũ. Tuy trong lòng y cực độ nghi ngờ, nhưng hiện tại y vẫn chưa có chứng cứ.

Ngày đó còn có một vị Lăng Vân cửu trọng đã chết, Thôi Lãng Đằng Không cửu trọng cảnh có khả năng giết một vị Lăng Vân cửu trọng không?

Vì sao phải giết người?

Đây đều là điểm đáng ngờ.

Con trai mình xưa nay không quen biết Thôi Lãng.

Mà cũng có khả năng là người khác, tỉ như mấy vị Cầu Tác cảnh kia, còn lí do giết con trai mình, chẳng lẽ là vì nó phát hiện tin tức về di tích?

Hay là Hạ gia?

Tóm lại, giờ khắc này Trương tướng quân có vô số ý niệm trong đầu.

Tô Vũ vừa đột phá gầm nhẹ một tiếng, ý chí lực tăng mạnh, hắn rống một tiếng, một tiếng vang lớn vang lên, hắn đã nện rách kết giới, trên văn binh, đạo kim văn thứ 71 chính thức hình thành!

Bên ngoài, Trần đại sư nắm chặt tay, khẩn trương nói: “71 đạo thành công, nếu có thể rèn ra 72 đạo thì có hy vọng rèn 73 đạo, chính thức thăng cấp Địa binh!”

72 đạo, Huyền giai đỉnh phong.

72 đạo kim văn, trong tình huống bình thường, phần lớn Đúc Binh sư Huyền giai đỉnh phong đều không làm được, nếu làm được, vậy chứng tỏ người này cách Địa giai không quá xa.

72 đạo cũng có thể xem là nửa Địa binh, thường thường còn được hoan nghênh hơn một vài Địa binh.

Đương nhiên thì cái này không thể so với binh khí của Triệu Lập.

Binh khí của Triệu Lập, một phương diện là có thần văn của ông ở bên trong, một phương diện khác là đã được hồi đúc, hơn nữa căn cơ cũng là Thiên binh, dù Tô Vũ có chế tạo ra Địa binh thì chuôi Địa binh của hắn cũng không thể đánh đồng với nó, ít nhất là kém một tiểu giai.

Địa binh của Triệu Lập có 77 đạo kim văn, thêm 9 đạo kim văn từ thần văn, tổng hợp lại là uy lực của 86 đạo kim văn, không nói khoa trương chút nào.

“Nhất định phải thành công!”

Vài vị Đúc Binh sư tụ lại cùng nhau, cảnh giác nhìn Trương tướng quân.

Mà thành chủ Tĩnh Tâm tuyền cũng nhanh chóng truyền âm: “Trương tướng quân, lúc này ngài làm ơn đừng quấy rối! Có chuyện gì chờ kết thúc lại nói, Thôi Lãng sắp đúc Địa binh, Đại Kim phủ chỉ có một vị Đúc Binh sư Địa giai, một khi Phủ chủ biết chúng ta suýt nữa đã hủy hoại một vị Địa binh sư, chúng ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm, kể cả Thiên Đúc vương bên kia, chúng ta cũng không có biện pháp công đạo!”

Sắc mặt Trương tướng quân cực kỳ khó coi, y truyền âm: “Ta rõ ràng hơn ngươi!”

Thành chủ không nói gì, trong lòng thầm mắng!

Rõ cái mọe nhà ngươi!

Nếu ngươi rõ ràng, sao ngươi còn quấy rối?

Chúng ta cho mượn Tĩnh Tâm tuyền, nếu đối phương thăng cấp, vậy đối phương sẽ nợ chúng ta một nhân tình lớn, vất vả lắm ta mới đưa ra được nhân tình, lúc này lại bị ngươi phá hỏng như vậy, đúng là xúi quẩy!

Vốn có thể mượn ân tình này nhờ vả đối phương, tuy chưa chắc có thể khiến đối phương thường trú, nhưng một năm tới Tĩnh Tâm thành một tháng, đúc một thanh Địa binh, vậy Tĩnh Tâm thành cũng sẽ sớm trở thành một đại thành phồn vinh.

Vậy mà bị ngươi huỷ hoại hết rồi!

Con trai ngươi đã chết, ngươi tra đi, chẳng lẽ là do Thôi Lãng giết sao?

Ngươi tra hắn làm gì!

Trương tướng quân biết lúc này có người đang thầm mắng mình, y không nói gì, vô cùng nặng nề quan sát động tĩnh bên chỗ Tô Vũ.

Y không thể rời đi... Cho dù có là hiểu lầm thì cũng phải chờ đến khi Thôi Lãng xuất quan rồi giải thích.

Hiện tại rời đi thì sẽ thành thù hận không thể hóa giải.

Qua gần hai giờ nữa, Tô Vũ rít gào một tiếng, nện búa xuống, ầm vang một tiếng, hắn bị đánh bay, đập vỡ kết giới bay ra ngoài, lao thẳng về phía đám người!

Trần đại sư cũng là cường giả Sơn Hải cảnh, thấy thế nhanh chóng bay lên đỡ lấy Tô Vũ, lực va đập mạnh đánh vỡ không khí, bay ngược vài bước.

Khóe miệng Tô Vũ tràn máu. Từng giọt máu rơi xuống.

Nhưng máu này không phải của hắn, giờ phút này hắn vô cùng cẩn thận, vừa rồi Trương tướng quân xé rách kết giới, sau khi rời khỏi, hắn liền lấy chút máu của Thôi Lãng ngậm trong miệng.

Đây là biện pháp Ngưu Bách Đạo dạy hắn thời điểm hắn rời đi.

Nếu tra thì sẽ ra máu này là của Thôi Lãng thật.

Mà hắn phong tỏa khí tức và tung tích của Thôi Lãng thật, dù vô địch hồi tưởng thời gian thì đây cũng là máu của chính Thôi Lãng, còn vấn đề người ở đâu, thì một khi phong tỏa hơi thở, vô địch muốn truy tung cũng không dễ.

Thấy Tô Vũ đổ máu, trong lòng Trương tướng quân khẽ động.

Kỳ thật y cũng không tra được gì từ máu của Thôi Lãng.

Nhưng có máu của hắn, có lẽ có thể phân tích ra chút gì đó.

Giờ phút này y bất chấp tất cả, nhanh chóng tiến lên, đè lại Tô Vũ, vẻ mặt hối lỗi, đoạn nói: “Thôi đại sư, xin lỗi, vừa rồi dưới tình thế cấp bách nên ta nhất thời không suy xét nhiều.”

Trong lúc lơ đãng, ngón tay y quệt một ít máu, máu nháy mắt biến mất như chưa từng tồn tại.

Tô Vũ không nói gì.

Hắn không để ý tới y, nhìn về phía thanh chùy trong không trung, 72 đạo kim văn đã hình thành, ngay sau đó, đạo kim văn thứ 72 ảm đạm đi một chút, thanh chùy rơi xuống mặt đất.

Đúc binh kết thúc!

Hơn nữa bởi vì Tô Vũ bị đánh bay, nên đạo kim văn thứ 72 không quá hoàn mỹ.

Dù thế, Trần đại sư cũng kinh hỉ vạn phần, nói: “72 đạo, nửa Địa binh! Nếu lần sau lại đúc binh, Thôi lão đệ có hy vọng trực tiếp thăng cấp.”

Thế nhưng sắc mặt Tô Vũ vô cùng âm trầm.

Hắn ho khan một tiếng, đứng dậy, tiến lên nhặt thanh chùy, hắn nhìn về phía Trương tướng quân, sắc mặt âm trầm dọa người.

“Ta vốn muốn mượn cơ hội đột phá Lăng Vân, ý chí lực tăng mạnh để rèn 73 đạo khắc văn, nay lại bị kinh hách, không thể thăng cấp, kết quả... Ta đúc thất bại rồi!”

Tô Vũ cắn răng, tùy tay ném thanh chùy về hướng đám người, “Cho các ngươi! Đáng chết, Địa binh của ta hỏng rồi!”

Hắn thực phẫn nộ!

Mà những người kia lại trở nên điên cuồng!

Nửa Địa binh!

Điên rồi!

Không ít người nhanh chóng lao vào cướp, kể cả Trương tướng quân và Lưu thành chủ cũng động tâm, đây đúng là thứ tốt!

Má!

Sao hắn lại tùy hứng như vậy?

Đúc Binh sư có tùy hứng như vậy sao?

Loại binh khí thế này còn vứt đi?

Tuy rằng Thôi Lãng nói binh khí lần này hắn chế tạo sẽ tặng cho người khác, nhưng chưa nói loại cấp bậc này cũng mang tặng.