Việc Bạch Phong vì 2000 điểm công huân mà hí hửng chạy đi gặp Lưu Hồng, Tô Vũ bên này đương nhiên không biết.
Lúc bấy giờ, Lưu Hồng trong mắt Tô Vũ đã nhiều hơn mấy phần cảm giác thần bí.
Kỳ thật đến tận bây giờ hắn vẫn không quá rõ ràng gia hỏa cáo già kia đến cùng là hạng người gì.
Nếu như Tô Vũ biết Lưu Hồng chỉ đơn giản là kẻ to gan lớn mật, dám một lần lừa gạt cả trăm vạn công huân, sau đó ôm tiền chạy trốn, chắc chắn Tô Vũ sẽ không cảm thấy ngạc nhiên mà chỉ có thể cảm khái, khứu giác của gã quá nhạy cảm!
Rõ ràng Lưu Hồng không định ở lại đây làm tốt chức nghiên cứu viên, mà gã quyết định sẽ bỏ chạy ngay khi ngửi được một chút cảm giác nguy hiểm.
Đại Hạ phủ thời khắc này xác thực nguy cơ trùng trùng.
Đi Chư Thiên chiến trường có lẽ còn an toàn hơn ở lại đây.
Đương nhiên, người bình thường chạy thì cứ chạy. Nhưng Lưu Hồng đúng là kẻ gan lớn, gã không chỉ chạy mà còn làm một vố kiếm trăm vạn công huân rồi mới chịu rời đi.
Nếu gã mang theo trăm vạn công huân, đổi thật nhiều đồ tốt, sau đó tìm một chỗ trốn tránh, hoặc là dứt khoát đến đại bản doanh bế quan tu luyện, kỳ thật so với việc ở lại Đại Hạ phủ thì an toàn hơn nhiều.
Còn về chuyện Bạch Phong chỉ vì 2000 điểm công huân mà lại tự ‘bán’ mình đi... Đáng tiếc Tô Vũ không biết, bằng không hắn chắc chắn sẽ khinh bỉ vị sư phụ nông cạn nhà mình một phen.
Cho ngươi 2000 điểm ngươi liền chạy đi gặp đối phương, đúng là thiếu cẩn thận!
Đương nhiên nếu là trước đây, đừng nói 2000 điểm, dù là 20 điểm công huân, chỉ cần Lưu Hồng nói gặp một lần, Tô Vũ đại khái cũng sẽ vui lòng, hấp tấp chạy đi gặp gã.
...
Đại Hạ phủ, mưa gió nổi lên.
Sau khi Tô Vũ nhìn thấy học viên Thần Ma xong thì cũng quyết định chuẩn bị rời đi.
Vị tướng chủ của Đại Kim phủ kia đã đến Nam Nguyên điều tra lục soát, có lẽ rất nhanh thôi sẽ đến Đại Hạ phủ tìm gặp những người ngày đó đã từng ghé qua Nam Nguyên. Thừa dịp ông ta còn chưa đến, Tô Vũ nghĩ mình nên rời đi trước, miễn cho gặp phải phiền toái.
Mấy ngày ở lại đây, Tô Vũ cũng không tìm cơ hội đi gặp Ngô Gia để khuyên nàng rời đi, hắn chỉ lưu lại một phong thư, chờ khi nào mình đi rồi thì mới nhờ Hạ Hổ Vưu chuyển giao.
Mặt khác, Hạ Hổ Vưu dùng giá tiền 2000 điểm một viên Thiên Nguyên quả, mua tầm 1 triệu điểm công huân Thiên Nguyên khí từ chỗ Tô Vũ. Tô Vũ không lấy tiền, mà là dùng tinh huyết khấu trừ.
Ngoài ra hắn còn miễn phí tặng cho đối phương mấy bộ công pháp.
Còn về Lưu Hồng bên kia, Tô Vũ đã hỏi Lâm Diệu mấy lần, nghe nói Lưu Hồng mấy ngày nay đều luôn ở bên vạn tộc học viện, quan hệ giữa gã và những học viên mới tới xem chừng cũng tương đối thân thiết.
Mà Lưu Hồng cũng không đi tìm “Thôi Lãng” để gạ bán công pháp thêm lần nào nữa, xem ra là gã đã kiếm được không ít mối khác ngon lành hơn rồi.
...
Ngày mùng 8 tháng 6.
Tô Vũ chuẩn bị rời đi, trước tiên hắn muốn đi thẳng đến Đại Kim phủ, sau đó từ đây đi qua Chư Thiên phủ, trực tiếp tiến vào Chư Thiên chiến trường.
Về chuyện Lưu Hồng có đa thần văn chiến kỹ, Tô Vũ đã thông báo cho Hạ Hổ Vưu một tiếng, còn lại thì không quan tâm nữa. Tự nhiên sẽ có Hạ gia để mắt tới tình huống chỗ Lưu Hồng.
Tô Vũ để lại cho mấy người Bạch Phong không ít thứ, bao gồm rất nhiều Thiên Nguyên khí cùng với mấy chục vạn điểm công huân.
Trước khi rời khỏi Đại Minh phủ, Tô Vũ đã lấy được không ít công huân, lần trước mua sắm xong vẫn còn thừa lại 140 vạn điểm, lần này hắn lưu lại một nửa cho sư tổ và sư phụ. Hắn không biết số công huân này có tác dụng hỗ trợ được gì nhiều hay không, nhưng hiện tại coi như hắn đã tận lực.
...
Ban đêm ngày mùng 8 tháng 6, Tô Vũ lặng lẽ rời khỏi Đại Hạ phủ.
Không đi cùng ai khác, không cáo biệt ai, một mình lên đường.
Trước khi đi, Tô Vũ quay đầu nhìn về phía Đại Hạ Văn Minh học phủ một lượt. Không sớm thì muộn, hắn chắc chắn sẽ còn trở lại, có điều lần sau trở về có lẽ không cần ẩn tính mai danh như bây giờ nữa!
...
Mà ngay khi Tô Vũ rời đi không lâu.
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm.
Bạch Phong nhận được đồ vật Tô Vũ đưa tặng, anh nhìn ra ngoài cửa một hồi, cuối cùng nhìn về phía Hạ Hổ Vưu, rất lâu sau mới thở dài nói một câu: "Ta hối hận!"
Bạch Phong không nói mình hối hận cái gì, chỉ có điều Hạ Hổ Vưu ngồi đối diện cũng có thể cảm nhận rõ được tâm trạng áy náy, tồi tệ của anh.
Có lẽ... Anh hối hận lúc trước mình không nên tới Nam Nguyên.
Không có anh thì Tô Vũ nhất định sẽ có một tương lai tốt hơn, một sư đồ có danh phận đàng hoàng, không cần phải cả ngày gây rắc rối cho hắn bận tâm gánh vác.
Bạch Phong dựa vào trên ghế sô pha, rất lâu sau anh vẫn cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói gì thêm nữa.
Anh thật sự vô cùng hối hận, sớm biết đa thần văn nhất hệ có ngày này, năm đó anh không nên nổi hứng lên thu đồ đệ.
Thật có lỗi!
Tô Vũ...
...
"Giá!"
Ngoài thành Đại Hạ phủ, Tô Vũ giục ngựa chạy như bay.
Thật có lỗi, một lần nữa ta lại muốn rời khỏi Đại Hạ phủ.
Ta không có cách nào thay đổi bất kỳ sự tình gì, không có cách nào tham gia vào kế hoạch của các ngài, cũng không thể lén lút gặp mặt mọi người một lần. Hiện tại vô số người đang nhìn chằm chằm trung tâm nghiên cứu, nhìn chằm chằm vào sư tổ, sư phụ.
Ta quá yếu ớt!
Ta có từng hối hận hay chưa?
Không có.
Ngay từ đầu có lẽ ta có chút không tình nguyện gia nhập đa thần văn nhất hệ, nhưng sau này ta đã là người của đa thần văn. Sư phụ Bạch Phong truyền cho ta đủ loại bí pháp, bao gồm cả chia tách pháp, phương pháp rút ký ức, phương pháp chế tạo tinh huyết...
Trần Vĩnh sư bá còn tặng ta yên diệt đầu xương thú, chỉ điểm cho ta rất nhiều trên con đường tu luyện.
Những gì các ngài đã làm cho ta khiến ta không bao giờ có nửa điểm hối hận.
Còn có Liễu Văn Ngạn lão sư đã nhiều năm chỉ dạy ta từ bé, Hồng Đàm sư tổ tín nhiệm giao cho ta toàn quyền xử lý những con yêu thú...
Tất cả ân tình này cả đời Tô Vũ ta cũng không thể quên.
Cuối cùng thời điểm trước khi Tô Vũ ra đi, Trần Vĩnh còn đem đa thần văn chiến kỹ bia đưa cho hắn, tới hôm nay hắn mới hiểu, nguyên lai khi đó, Trần Vĩnh đã ôm lòng chuẩn bị rời khỏi học phủ. Sư phụ và sư đệ của y đều không ở đây, đã như vậy, vật tưởng niệm duy nhất này cũng nên đưa cho Tô Vũ.
Người ngoài khát cầu, y không cho. Tô Vũ không muốn, y lại đưa Tô Vũ.
Đối với vài người mà nói, đó là chí bảo. Đối với Trần Vĩnh mà nói, có lẽ chẳng qua nó chỉ là một chút hi vọng cuối cùng.
Thời gian nửa năm ở Đại Hạ phủ, cả một đời Tô Vũ cũng sẽ không quên.
...
Tốc độ cưỡi ngựa của Tô Vũ cực nhanh.
Hắn đang nhắm thẳng đường đi đến Đại Kim phủ, hắn muốn tới đó tẩy luyện huyết khí, sau đó tiến vào Chư Thiên chiến trường.
Hắn muốn giết chóc!
Nhưng giờ phút này hắn lại không thể.
Tại Nhân Cảnh, hắn không có cách nào không kiêng nể mọi chuyện, bởi vì hắn là “Thôi Lãng”, bởi vì Tô Vũ còn đang bế quan tại Đại Minh phủ.
"Chư Thiên chiến trường!"
Tô Vũ lần nữa gia tốc, dưới bóng đêm, tiếng vó ngựa thúc giục vang lên.
Phía trước có thương đội, dưới bóng đêm đốm lửa sáng choang.
Tô Vũ cưỡi ngựa chạy vội, lóe lên một cái rồi biến mất, căn bản không có ý dừng lại.
Trong thương đội, có người oán trách một tiếng: "Ở đâu ra trẻ con miệng còn hôi sữa, đêm hôm khuya khoắt lại chạy như điên ở dã ngoại, cũng không sợ dẫn xuất yêu thú sao? Dù không có yêu thú thì cũng phải cẩn thận Vạn Tộc giáo hoặc là thổ phỉ, ta gọi hắn lớn tiếng như thế mà hắn vẫn không ngừng ngựa. Haiz, thôi bỏ đi, hy vọng ngày mai trên đường đi đừng bắt gặp cỗ thi thể xấu số nào."
Trong đội ngũ, có lão nhân hút thuốc, nhìn phương hướng Tô Vũ giục ngựa lao nhanh rời đi, có kinh nghiệm nói: "Đừng lo lắng thay người khác làm gì. Có lẽ ngày mai đi đường chúng ta sẽ thuận lợi hơn hẳn đấy. Hơn nửa đêm dám cưỡi tuấn mã phi nước đại tại vùng dã ngoại, nhiều ít gì cũng có mấy phần thực lực."
"Ta xem tuổi tác đối phương còn rất trẻ..."
"Cường giả thoạt nhìn cũng không lão."
"..."
Trong thương đội có mấy người thấp giọng nghị luận một thoáng rồi thôi. Vùng ranh giới dã ngoại rất nguy hiểm, tốt nhất không nên lo chuyện bao đồng, cũng không cần tiếp xúc với những kẻ độc hành lai vãng. Bình thường thì những kẻ dám một mình di chuyển tại đây đều không yếu, thực lực cường hãn.