Khu vực của các vị Đúc Binh sư.
Giờ khắc này, Tô Vũ thế mà lại nghe hiểu những lời Chu Phá Trùng nói, dĩ vãng có những thứ hắn không quá lý giải, nhưng ngày hôm nay hắn đều nghe hiểu.
Đây là kiếp nạn!
Là kiếp nạn của Nhân cảnh!
Mà có một số người, mệnh của họ chính là dùng để hóa kiếp.
Có những người đã định trước là vật hi sinh, đã định trước là dùng mệnh của mình để kéo dài thời gian, vì Nhân cảnh, vì thiên hạ, vì thương sinh!
Vài mạng người đổi lấy Nhân cảnh bình an trăm năm.
Đáng giá không?
Đáng giá a!
Giờ khắc này, Tô Vũ bất chợt nhớ đến ngày xưa Bạch Phong từng hỏi hắn một vấn đề.
Trên chiến trường, Hạ Ngọc Văn giết địch, y dùng quân sĩ bình thường để câu Lăng Vân của đối phương, đây là đúng hay sai?
Giết một tên Lăng Vân đương nhiên sẽ hơn hẳn trăm quan sĩ bình thường.
Ngày đó, vốn dĩ ban đầu Tô Vũ không nói gì, bởi vì trong lòng hắn trống rỗng, không có mấy cảm giác, hắn cho rằng những quân sĩ kia thì có quan hệ gì với ta, cho nên kỳ thật... Hành động của Hạ Ngọc Văn vẫn có thể chấp nhận được.
Sau đấy, Bạch Phong lại hỏi, trong số các quân sĩ kia có phụ thân của ngươi thì sao?
Tô Vũ giận giữ đáp: Nên giết Hạ Ngọc Văn!
Hôm nay, đồng dạng cục diện.
Hi sinh vài người, đánh đổi lấy bình an trăm năm cho Nhân cảnh.
Đáng giá không?
Có lẽ... Đáng giá đi!
Nhưng nếu mấy người kia là sư phụ của ngươi, là sư bá của ngươi, là sư tổ của ngươi... Vậy ngươi còn thấy đáng giá, thấy chấp nhận được không?
Không, nên giết!
Kẻ đưa ra ý tưởng này đều nên giết!
Tuy đây chính là tiêu chuẩn kép điển hình, thế nhưng đấy cũng chính là sự thật.
Nếu “vật tế” là những người khác, là những người hoàn toàn không liên quan đến mình, vậy thì chính Tô Vũ cũng cảm thấy đánh đổi vài mạng để giữ bình an trăm năm là điều nên làm.
Đáng tiếc, thực tế bày ra trước mắt...
Giờ khắc này, Tô Vũ nhìn về phía tất cả mọi người, trong lòng than nhẹ một tiếng, trách được ai?
Ngay một khắc mới rồi, chính hắn đều đang nghĩ, nếu mấy người kia mà không phải là sư trưởng của mình, liệu rằng hắn còn kiên trì như vậy sao?
Không, chính hắn còn không kiên định!
Cầu gì hơn những người khác phải kiên định...
"Đa thần văn... Đa thần văn của Đại Hạ phủ không phải là đa thần văn của thiên hạ!"
Giờ khắc này, Tô Vũ triệt để hiểu rõ.
Là ta suy nghĩ quá nhiều.
Ta luôn cảm thấy vô địch đều là kẻ ngu, vạn tộc kiêng kỵ đa thần văn hệ như vậy, các ngươi còn không biết bọn chúng có ý gì sao?
Hiện tại, rất nhiều thứ bày ra trước mắt đã nói rõ cho Tô Vũ hiểu, cao tầng của Nhân tộc đương nhiên nhìn thấu ý đồ của vạn tộc, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của đa thần văn hệ.
Thế nhưng, các ngươi không thể đại biểu cho đa thần văn nhất hệ của cả thiên hạ.
Thậm chí, có lẽ trong mắt không ít người trong thiên hạ, thì xem ra các ngươi chính là ngoại tộc.
Thần văn chữ “Kiếp” trong thức hải của hắn hơi lóe lên một cái rồi biến mất, dường như nó muốn tấn cấp tứ giai, rất có thể nó sẽ là thần văn đầu tiên tiến cấp tứ giai.
Tô Vũ nhìn về phía Bạch Phong, nhìn về phía Hồng Đàm cách đó không xa...
Cuối cùng, nhìn về phía Hạ Hầu gia.
Cổ họng hắn đắng chát!
Đến tận lúc này hắn mới nhìn thấy rõ bản chất của nhiều thứ, cũng phân rõ được một số chuyện. Thì ra bấy lâu nay, Hạ gia vẫn luôn đứng về phía đa thần văn hệ bên này...
Hắn vừa nghĩ tới đây, Hạ Hầu gia bỗng nhiên nói: "Hạ gia không muốn xen vào quá nhiều, thế nhưng có một số việc ta muốn nói rõ ràng. Long Võ chứng đạo là việc lớn, hiện tại hết thảy lấy việc Long Võ chứng đạo làm chủ, mặt khác, mọi người cũng không nên quá phận!"
"..."
Tô Vũ giật mình hốt hoảng, Hạ Hầu gia có ý tứ gì?
Còn chưa bắt đầu, ngươi liền muốn thối lui ra khỏi sao?
Bên cạnh, có người âm thầm đá hắn một cước, Tô Vũ nghiêng đầu nhìn sang, Hạ Hổ Vưu nở nụ cười tươi rói, truyền âm nói: "Đao của Hạ gia phải cùn, bởi vì đao cùn sẽ không làm thương tổn người khác, cũng không đả thương được bọn họ, như vậy mọi người mới dám đến sờ thử, xem thử. Nếu hiện tại vừa mở ra mà đao đã quá bén, mọi người sẽ không dám tới gần..."
Tô Vũ nhìn cậu, không nói gì.
Hạ Hổ Vưu lại cười híp mắt nhìn Tô Vũ, lần nữa truyền âm nói: "Kể cho ngươi một câu chuyện xưa. Có một con cọp, lúc còn tráng niên hung tàn vô cùng, tất cả mọi người đều sợ nó, không dám trêu chọc nó, ai ai cũng muốn cách nó thật xa. Sau này con hổ già rồi, móng vuốt bị tróc ra, răng cũng rụng bớt ít nhiều, thế nhưng khí thế oai vũ vẫn còn, có người muốn đánh nó, lão hổ liền giương nanh múa vuốt... Lại đem người hù chạy!"
"Có một ngày, có một thợ săn xuất hiện. Lá gan của đối phương rất lớn, hắn cảm thấy con hổ đã già lắm rồi nên muốn tới gần thăm dò một thoáng, lão hổ liền giương nanh múa vuốt một hồi, cuối cùng thở hồng hộc nói với thợ săn: ‘Ngươi chớ chọc ta, ta còn rất khỏe, ta còn có thể cắn chết người’... Thôi huynh, ngươi cảm thấy thợ săn nghe vậy sẽ rời đi, hay là sẽ tiếp tục ở lại đánh hổ?"
Tô Vũ yên lặng một hồi, hồi lâu sau mới quả quyết truyền âm đáp: "Đánh nó!"
"Đúng vậy, thế nhưng thợ săn vẫn còn có chút e sợ, cho nên hắn liền kêu gọi mười mấy thợ săn xung quanh cùng tới. Con hổ kia lại giương nanh múa vuốt một hồi, thở hồng hộc nói với mọi người: ‘Chớ chọc ta, ta rất khó chọc.’ Nếu ngươi là thợ săn, ngươi nghĩ như thế nào?"
Tô Vũ suy nghĩ một chút, truyền âm đáp: "Phô trương thanh thế! Con hổ đó sắp không xong rồi! Kêu mọi người cùng tiến lên, ai đánh chết nó thì sẽ được phân một phần thịt hổ!"
Hạ Hổ Vưu nhếch môi, lần nữa truyền âm: "Đúng, phô trương thanh thế! Cho nên tất cả mọi người đều dám xông lên. Ngươi nói xem, nếu như con hổ kia không lên tiếng, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm ngươi, liệu rằng ngươi còn dám to gan như thế không?"
"Không dám!"
"Đúng vậy, cho nên con hổ ấy nhất định phải phát ra tiếng, phải phô trương thanh thế, phải đe dọa mọi người, có như vậy thì mọi người mới dám đi tới đánh chết nó!"
Hạ Hổ Vưu nở nụ cười sáng lạn, tiếp tục truyền âm: "Dĩ nhiên, con hổ này còn chưa triệt để già tới độ sắp xuống lỗ, vả lại nó còn đang trông coi một bảo vật. Thôi huynh, nếu ngươi là thợ săn, lúc này ngươi nên làm gì?"
"Vây xem, không đi, kiên nhẫn chờ đợi, chờ xem các thợ săn khác có dám xông tới hay không. Tốt nhất là có người đến trước thăm dò một thoáng, nếu thật sự là miệng cọp gan thỏ, vậy thì cùng nhau xông lên đánh chết đầu hổ nọ, chia cắt thịt hổ, phân ra bảo vật!"
Hạ Hổ Vưu tiếp tục truyền âm: "Thế khi đó, thợ săn nhiều hay không?"
"Không ít, những người muốn có thịt hổ đại khái đều sẽ tới!"
"Vậy ngươi nói, nếu đầu hổ kia trước khi chết, móng vuốt và răng bỗng nhiên đều dài ra, bén nhọn vô cùng, kết quả lúc ấy sẽ như thế nào?"
"..."
Tô Vũ than nhẹ một tiếng, thở hắt ra, không đáp lời.
Giờ khắc này, cuối cùng hắn đã triệt để hiểu rõ Hạ gia muốn làm cái gì.
Đầu hổ kia chính là Hạ gia.
Phô trương thanh thế, đe dọa, uy hiếp, nhưng không tùy tiện ra tay. Nó chờ toàn bộ thợ săn tới vây bắt, chờ thợ săn đến đông đủ, con hổ sắp chết này mới nhất kích giết sạch những tên thợ săn kia, như vậy có lẽ tiểu hổ còn có thể sống sót, hoặc bảo vật mà nó đang bảo vệ kia cũng sẽ được lưu tồn.
Giờ phút này, Tô Vũ thật sự đã hiểu.
Hắn hiểu được vì sao mỗi lần xảy ra chuyện lớn, Hạ gia thoạt nhìn trông vô cùng hung ác, nhưng trên thực tế mỗi lần đều lướt qua liền thôi.
Hạ gia là đang nói cho người khác biết, kỳ thật... Ta suy yếu rồi.
Đây cũng là nghệ thuật câu cá.
Dây câu, khi nắm khi buông.
Lão câu thiện nghề!
Tân thủ chỉ thích trực tiếp lôi kéo, cuối cùng câu chặt đứt, đường chặt đứt, cán không có, cái gì cũng không thể thu hoạch.
Nhưng lão câu thiện nghề thì lại rất kiên nhẫn, bọn hắn có khả năng ngồi lì cả mấy ngày, lúc nắm chặt, lúc buông thả, cuối cùng khiến ngươi càng cắn càng chặt.
Bấy giờ, cá đã mắc câu.
Thế nhưng, vẫn còn chưa kín. Mồi câu vẫn còn dư dả.
Vả lại lão câu thiện nghề không chỉ muốn bắt một con cá, lão muốn gom sạch toàn bộ cá chung quanh.
Cho nên lão lại càng thêm kiên nhẫn.
Tốt nhất chờ đến khi tất cả cá trong hồ đều cắn câu, lúc đó hãy đi thu cán.
Chỉ sợ cần câu không đủ mạnh để kéo toàn bộ lên, không sợ thiếu chút nhẫn nại và kiên trì này.