Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1202: Chu Phá Trùng




Khu vực Đúc Binh sư.

Vẻ mặt Triệu Thiên Binh cực kỳ nghiêm túc, ông sốt ruột truyền âm cho mấy vị địa giai Đúc Binh sư khác: "Làm sao bây giờ?"

Hạ Hầu gia nói thì đơn giản, nhưng xuống tay lựa chọn lại không đơn giản chút nào.

Viết số 1, Hạ gia không vừa lòng.

Viết số 2, chọc giận Bát đại gia.

Viết số 3, đồ ba phải.

Triệu Thiên Binh cấp tốc truyền âm nói: "Hồ tiền bối, ngươi nói xem nên chọn số mấy? Chúng ta đâu thể đại biểu cho thái độ của Thiên Đúc vương!"

Hồ Kỳ thản nhiên đáp: "Nhưng có khả năng đại biểu cho giới Đúc Binh sư. Địa giai Đúc Binh sư ở Nhân cảnh có hơn 50 người, hôm nay có mặt tại đây đại khái một phần sáu, bất quá ai cũng có vài vị tri kỷ hảo hữu, thái độ của mấy người chúng ta hoàn toàn có thể đại biểu cho thái độ của Đúc Binh sư nhất hệ, về phần có phải là ý tứ của Thiên Đúc vương hay không, không trọng yếu! Một khi chiến tranh xảy ra thì ai cũng cần phải có binh khí."

"Chiến tranh..."

Mấy người chấn động trong lòng.

Triệu Thiên Binh nhìn về phía Hồ Kỳ, gương mặt ngưng trọng.

Mà tới khi ông nhìn qua chỗ Hạ Hầu gia đang cười híp mắt bên kia thì vẻ mặt lại càng thêm ngưng trọng.

Đúng lúc đó, ngay chỗ cửa lớn bỗng xuất hiện một bóng người.

Có người đi vào, thản nhiên nói: "Ta thấy vẫn nên chọn số 1 là tốt nhất, kỳ thật vốn chẳng cần lựa chọn gì, người là do Trần Vĩnh giết, điểm này mọi người đều rõ, hà tất phải giả vờ hồ đồ! Bát đại gia có cấu kết Vạn Tộc giáo hay không, mọi người cũng đều biết. Vạn Tộc giáo còn chưa có tư cách để cấu kết với Bát đại gia!"

Người tới long hành hổ bộ, khí thế bức người.

Giờ khắc này, có người nhận ra gã.

Một nam tử có khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Nhật Nguyệt bát trọng cảnh!

Cầu Tác cảnh, một trong tám vị gia chủ Bát đại gia, Chu gia thứ tử, nhi tử của Đại Chu vương, đệ đệ của Chu Phá Thiên: Chu Phá Trùng.

Nam tử bước vào đại điện, hơi hơi khom người thi lễ với tam đại vô địch.

Lúc bấy giờ gã không còn dáng vẻ điệu thấp như ngày thường, mà là khí thế khoa trương tột độ.

Đại Hán vương thở dài một tiếng, nhắm mắt không nói gì.

Diệt Tằm vương lại cười tủm tỉm bắt chuyện "Phá Trùng, phụ thân ngươi bảo ngươi tới à?"

"Không, ta chỉ đại biểu thay cho Thánh địa!"

Diệt Tằm vương bật cười, "Thú vị, ngươi có thể đại biểu cho Cầu Tác cảnh rồi?"

Chu Phá Trùng nhìn về phía Diệt Tằm vương, bình tĩnh nói: "Cầu Tác cảnh do Bát đại gia chấp chưởng, ta đại biểu cho bọn họ, chưởng cảnh tám nhà đều không ý kiến!"

Diệt Tằm vương xua tay, "Tùy các ngươi, ta không lẫn vào."

"Đa tạ Diệt Tằm vương!"

Chu Phá Trùng hơi hơi khom người, lướt nhìn bốn phía, đạm mạc nói: "Trần Vĩnh sát lục tướng lãnh quân đội, sát lục bốn phương, tội không thể tha! Đây là sự tình đã rõ ràng rành rành, vì sao cứ nhất định phải làm phức tạp như vậy. Chính Phong Kỳ đã nhận tội, đã là tội nhân thì việc giam giữ và xử lý là đương nhiên, còn cần mọi người bỏ phiếu lựa chọn làm gì?"

Gã nhìn về phía tất cả mọi người, lạnh lùng nói: "Mặt khác, Trần Vĩnh đã nhập ma, đã nhập ma thì không còn là Nhân tộc chúng ta, gặp được thì tất sát!"

Bên kia, Hồng Đàm đứng lên, lạnh lùng nói: "Chu Phá Trùng, ngươi nói thì tính à?"

"Ta có quyền quyết định!"

Chu Phá Trùng thản nhiên cất tiếng: "Ta đại biểu cho Cầu Tác cảnh, mà Các lão của Văn Minh học phủ chính là thuộc quyền quản lý của Cầu Tác cảnh. Trần Vĩnh phạm sai lầm, Cầu Tác cảnh hiển nhiên có tư cách đi quản, cũng có lý do chính đáng để quản! Hồng Đàm, tốt nhất ngươi nên yên phận, đừng để bản thân mắc thêm lỗi lầm nào nữa!"

Hồng Đàm khí huyết sôi trào, nhìn chằm chằm gã, ánh mắt càng thêm lãnh lệ, "Chu Phá Trùng, ngươi bảo ta đừng mắc thêm lỗi lầm nữa? Rốt cuộc ta đã mắc lỗi lầm gì? Đúng là người hiền lành dễ bị bắt nạt! Các ngươi khi dễ nhất mạch chúng ta đến nghiện, thật sự cho rằng tùy tiện gán cái tội danh nào lên đầu bọn ta cũng được ư?"

Ánh mắt Hồng Đàm rét lạnh, "Nhất mạch bọn ta đã bỏ ra bao nhiêu sức lực, trả giá bao nhiêu vì thiên hạ, vì Nhân cảnh, vì tất cả mọi người? Người khác không biết, nhưng ngươi có thể giả câm giả điếc sao? Ngươi cứ nhất định phải cùng ta vạch mặt, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng mình có thể đại biểu cho hết thảy người trong thiên hạ?"

Chu Phá Trùng lạnh lùng nói: "Trả giá? Người trong thiên hạ đều đang trả giá! Hồng Đàm, đừng tự đem chính mình nói thành quá cao thượng như vậy. Sư phụ ngươi cưỡng ép chứng đạo đã tạo thành lỗi lầm bao lớn, tổn thất bao lớn? Chuyện hơn 50 năm trước ngươi nhất định muốn ta phải lôi ra nói rõ ràng cho ngươi nghe? Những năm qua, tất cả đãi ngộ mà các ngươi đang nhận lãnh đều là do chính Diệp Bá Thiên tạo thành hậu quả xấu!"

"Hậu quả xấu?"

Khí thế Hồng Đàm đại bạo, giận dữ quát: "Hậu quả xấu? Ngươi gọi đó là hậu quả xấu? Không có một lần biến cố kia thì lấy đâu ra 50 năm cho các ngươi an tâm phát triển? 50 năm qua, nhất mạch bọn ta vẫn luôn điệu thấp, mặc người chém giết lại là vì cái gì?"

Hồng Đàm nổi giận, lạnh lùng nói: "Chúng ta không nợ các ngươi! Ân tình năm đó vô địch ngã xuống cũng đều đã trả hết. Chu Phá Long cũng đã tuyên bố buông xuống, ngươi lại muốn ra mặt đòi tính toán? Cha ngươi vì sư phụ của ta mà chết rồi à?"

"..."

"Hèn mạt!"

Chu Phá Trùng giận dữ quát một tiếng, hàn quang trong mắt lóe lên, "Hồng Đàm, ngươi nghĩ kỹ rồi hẵng nói! Tam đại vô địch đều đang ở đây, ngươi lại dám nhục mạ một vị vương khai phủ! Năm đó cha ta khai phủ đã cứu ngàn tỉ người dân thoát cơn khốn khó, bây giờ ngươi lại dám đứng đây nhục mạ một trong những vị Văn Minh sư đệ nhất Nhân cảnh? Hồng Đàm, ngươi là muốn tìm cái chết?"

Văn binh của Hồng Đàm hiện ra, kiếm thuẫn đều xuất hiện, ông khinh thường liếc nhìn gã, "Ngươi muốn giết ta? Cứ tới! Chu Phá Trùng, chỉ bằng phế vật như ngươi mà cũng dám động thủ với ta? Vài chục năm nay, ngươi vẫn là một tên phế vật như thế. Năm xưa ngươi bị sư phụ ta dùng một búa chém thảm bại như chó, hôm nay cũng dám càn rỡ ở đây?"

"Muốn chết!"

Chu Phá Trùng giận dữ, định bụng động thủ, đúng lúc đó, Diệt Tằm vương bất chợt can ngăn: "Thôi, làm gì thế. Các ngươi diễn kịch cũng diễn đủ rồi, nên bỏ phiếu đi thôi. Muốn đơn đấu thì chờ bỏ phiếu kết thúc lại đến, đợi mấy người chúng ta đi, các ngươi muốn đánh tới chết một kẻ hay chết cả hai cũng không sao, bớt ở trước mặt ta mà dùng bài này!"

Dứt lời, ông liền thản nhiên nói: "Tất cả mọi người nghĩ kỹ rồi bỏ phiếu đi, những việc khác thì chờ kết thúc lại nói, ta không muốn nhiều lời nữa!"

Chu Phá Trùng trầm mặc lại, bên kia, Hồng Đàm cũng lặng lẽ ngồi xuống.

Bất quá, trầm mặc một hồi, Chu Phá Trùng bỗng nhiên nói: "Dù cho hung thủ thật sự là Trần Vĩnh thì vẫn có thể tha tội chết cho y. Chỉ cần sung quân đến Tiên Phong doanh, tiên phong tác chiến, mỗi trận chiến đều phải lấy được thủ cấp của Sơn Hải là đủ."

Gã nhìn về phía tất cả mọi người, gằn từng chữ một: "Tiền tuyến đã bắt đầu bùng nổ loạn chiến quy mô nhỏ, quân tiên phong của Thần Ma đã đến chiến khu đông bộ. Tiên giới mở rộng, liên quân mười tám phái của bọn họ đã xuất động! Hoả lực tập trung vào phòng tuyến bắc bộ!"

"Trung bộ hỗn loạn chi địa, yêu tộc liên quân xuất động, uy hiếp phòng tuyến của tây bộ!"

"Long tộc yêu cầu Nhân cảnh giao ra hết thảy tù binh chi Long tộc, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng!"

"Ba mươi hai giới vực nhỏ đã liên minh, bức ép nhân tộc rời khỏi tiểu giới mà chúng ta chiếm cứ trước đó!"

"..."

Chu Phá Trùng gằn từng câu rồi lại từng câu, rành rọt kể ra hết toàn bộ chiến báo ngoài tiền tuyến, càng nói, âm thanh của gã lại càng lớn: "Đại loạn sắp đến! Vạn tộc bạo động, vạn giới rung chuyển! Chư vị, giờ phút này Nhân cảnh còn có thể loạn sao? Vì Trần Vĩnh? Vì Phong Kỳ? Chỉ vì hai kẻ này mà muốn làm loạn hậu phương của chúng ta?"

Gã nhìn về phía Hạ Hầu gia, khí thế mãnh liệt đè áp: "Hạ Long Võ sắp chứng đạo, dựa theo thế cục trước mắt đến xem thì hẳn là phải chết không nghi ngờ! Sinh cơ duy nhất của Hạ Long Võ, ta nghĩ Hầu gia biết là cái gì!"

Ngày xưa có một số việc khó mà nói ra miệng, nhưng hôm nay đều bị nói ra rõ rành rành.

Hạ Hầu gia yên lặng không đáp.

Chu Phá Trùng lại quát lớn: "Nhất định phải tự mình chôn vùi tiền đồ của chính mình sao? Nhân cảnh có năng lực phá liên minh vạn tộc không? Đây là kiếp! Sinh tử đại kiếp! Là đại kiếp nạn vượt qua bốn trăm năm trước!"

Lòng người chấn động.