Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 119: Hợp Tác Đi!




"Ta muốn thắng thế nhưng ta phát hiện... độ khó quá lớn!" Lưu Hồng hít sâu một hơi, "Học viên dự bị mà ngươi nhận chỉ sợ là đã phác hoạ ra thần văn, ta vốn cho đây là sơ hở ngươi bán cho ta, hiện tại phát hiện khả năng là không phải, là ta hiểu lầm."

"Thế nhưng, hắn là học viên của ngươi, là thế hệ học viên đầu tiên của ngươi, sau khi nhập học tất nhiên sẽ bị người nhằm vào, có thể là âm thầm nhằm vào, mà ta... chỉ là ở bề ngoài!"

Lưu Hồng lạnh lùng hỏi: "Ngươi không muốn bởi vì sự tự tôn của ngươi mà hại chết hắn chứ? Hắn là học sinh của Liễu Văn Ngạn, nếu hắn thật sự xảy ra chuyện, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng chạy thoát sao?"

Bạch Phong nhíu mày.

"Hợp tác đi!" Lưu Hồng thở hắt ra, "Ta đã suy tính thật lâu, có lẽ ngươi và ta hợp tác mới là biện pháp tốt nhất! Để cho ta thắng mấy lần, để cho ta có giá trị, để cho người khác tin tưởng rằng ta có thể tiếp tục đấu cùng ngươi thêm nữa! Nói một cách khác... tự ngươi chọn đối thủ!"

"Nếu như ta còn có thể tiếp tục đấu với ngươi thì sẽ không xuất hiện thêm chuyện khác, chỉ khống chế tranh đấu giữa ta và ngươi mà thôi."

Lưu Hồng chân thành nói: "Để cho ta thắng mấy lần, ta lấy được một ít gì đó thì có thể cho ngươi một phần, ngươi tổn thất là mặt mũi, lấy được thì lại là chỗ tốt thực sự, mà ta cũng có chỗ tốt, đôi bên cùng có lợi!"

Lưu Hồng nghiêm túc trút ra lời thật lòng, "Ngươi chưa đến Lăng Vân hay Sơn Hải, lúc này nếu đổi đối thủ, ngươi cảm thấy ngươi có khả năng một mực chống đỡ hay sao? Bạch Phong, ta mới là đối thủ khiến ngươi có thể an tâm tu luyện, an ổn bình tĩnh, không có ta, ngươi không thể nhẹ nhàng như bây giờ, điểm này ngươi không thể nào phủ nhận!"

Bạch Phong có chút muốn chửi bậy, nhưng mà tỉ mỉ nghĩ lại, ta thao, tên này nói hình như rất có lý.

Từ lúc nào mà đối phương đã trở nên biết ăn nói thế này!

"Ngươi muốn thắng ta? Chỉ dựa vào chút tính toán nho nhỏ không cao không thấp của ngươi?"

"Tính toán cũng là trí tuệ." Lưu Hồng cũng không thấy mất mặt, một lần nữa mở miệng: "Tiếp theo ta sẽ xin trở thành tổng chấp giáo của học sinh mới năm nay, hi vọng ngươi sẽ không quấy nhiễu ta!"

"Ngươi muốn nhằm vào Tô Vũ?"

"Đúng." Lưu Hồng thẳng thắn đáp: "Đó là học viên của ngươi, ta tự nhiên phải nhằm vào hắn, dù cho thực tế không làm được gì lớn, thế nhưng ngoài mặt tỏ vẻ ngươi bất lực thì cũng chứng minh không phải mọi chuyện ngươi đều mạnh hơn ta."

Bạch Phong sờ sờ cằm, trầm tư một chút mới mở miệng đáp: "Không thành vấn đề, thế này đi, tiền lương của tổng chấp giáo hay công huân gì đó toàn bộ đều cho ta, mặt khác, mỗi tháng ngươi lại đền bù tổn thất cho ta 50 điểm công huân, ngươi khiến ta giả câm vờ điếc, dù sao cũng phải cho chút chỗ tốt, không phải sao?"

"Ta muốn chỗ tốt, học sinh kia của ta cũng phải có, như vậy mới có thể phối hợp với ngươi, ngươi nói đúng không?" Bạch Phong cười tủm tỉm: "Tiểu tử kia là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, ngươi cho thêm chút chỗ tốt, chúng ta cùng phối hợp với ngươi làm đại sự! Thầy trò chúng ta có khả năng ngày ngày bị ngươi chèn ép, không sao cả, chỉ cần ngươi bỏ ra cái giá lớn đủ cho chúng ta chấp thuận là được.."

"Đúng rồi, nếu chuyện tiểu tử này phác hoạ ra thần văn đã bị các ngươi biết, vậy cũng tính là thiên tài, ngươi chèn ép một vị thiên tài... Nếu ta thực sự gây rối thì ngươi cũng không dễ chịu. Lưu Hồng, suy nghĩ một chút đi, nếu đồng ý, chúng ta liền hợp tác làm sự nghiệp lớn với ngươi!"

Bạch Phong nói cực kỳ sảng khoái, "Chèn ép kẻ tầm thường cùng với chèn ép thiên tài, kết quả hoàn toàn không giống nhau! Mà thành tựu cũng không giống nhau, ngươi đè ép một người tầm thường thì ai mà để mắt đến ngươi, nhưng nếu đè ép một thiên tài, chậc chậc... ngươi chính là người tài ba!"

"Đến lúc đó, ngươi thu hoạch được càng nhiều chỗ tốt, tiểu tử này nếu biểu hiện tốt, một thiên tài giỏi giang lại mỗi lần đều ăn thiệt thòi ở chỗ ngươi... Vậy ngươi sẽ quá được!"

Bạch Phong sợ hãi than: "Không, kế hoạch này của ngươi có lỗ thủng quá lớn, không bằng như vậy đi, giai đoạn trước ngươi có thể để cho người khác đến thử xem, kết quả kẻ đó bị tiểu tử này vả mặt nhiều lần, náo động đến đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi, mất hết thể diện!"

"Không có so sánh không có tổn thương, một khi so sánh, Lưu Hồng ngươi vừa đến lại có thể chèn ép thầy trò chúng ta, chậc chậc... Ghê gớm, khi đó mới là thời điểm ngươi thể hiện giá trị sử dụng tốt nhất!"

Bạch Phong càng nghĩ lại càng hài lòng, "Kế hoạch này thế nào? Cái giá lại không lớn, dĩ nhiên, về sau có thể sẽ tăng giá, dù sao thực lực tiểu tử kia cũng sẽ tiến bộ, ta cũng đã biết ngươi sẽ nhằm vào một học viên Khai Nguyên và một vị Đằng Không, hiển nhiên so với nhằm vào Đằng Không, Lăng Vân thì cái giá bỏ ra khẳng định sẽ không giống nhau!"

Lưu Hồng giờ phút này có chút ngốc trệ, ngươi... đáp ứng dễ dàng như vậy sao?

"Bạch Phong, ta nói nghiêm túc."

"Ta cũng không có nói đùa mà!" Bạch Phong kỳ quái lặp lại: "Không có ai nhằm vào thì đào đâu ra động lực! Thiên tài cũng không phải bế quan là ra, ta còn đang phát sầu, tiểu tử kia đến học phủ thì ta làm sao gây áp lực cho hắn đây, lại còn không được khiến hắn oán hận ta... Ngươi bây giờ tiếp nhận nhiệm vụ này, ta rất hài lòng, ta đã tốt bụng gợi cho ngươi chút ý kiến, ngươi lại cảm thấy không ổn à?"

"Chờ tới lúc Tô Vũ không chịu được, cần đến cầu viện, lão tử ra tay độc ác với ngươi, ngươi thua, hắn trút được giận thì ta sướng rồi, lại còn có kẻ đứng sau chi tiền nữa! Đúng rồi, chúng ta sẽ đòi kẻ đứng sau thêm chút thứ tốt, bởi vì ngươi chèn ép không được, trước khi ngươi có thể ngăn chặn thì đòi thêm nhiều chỗ tốt một chút, còn khi ngươi có thể ngăn chặn, bọn họ cũng sẽ đáp ứng chi thêm, cứ như thế thì chúng ta có thể kiếm được càng nhiều tiền!"

Bạch Phong càng nghĩ càng xúc động, "Lưu Hồng, ngươi sao không nói sớm a! Nếu ngươi nói sớm, ta đã sớm hợp tác với ngươi rồi, mấy ngày nay ta nhức đầu lắm, lão sư chạy đi đâu mất không thấy, sở nghiên cứu là chốn nuốt vàng, nhập không đủ xuất!"

"Ta còn đang suy nghĩ, nếu ta ra ngoài kiếm tiền, sở nghiên cứu thì phải làm sao bây giờ, dẫn dắt học sinh thì phải làm sao bây giờ... Hiện tại có thể ngồi ở trong nhà lấy được tiền, chuyện tốt thế này lần sau nhớ kỹ phải tới tìm ta trước tiên!"

"Không phải..." Lưu Hồng nhịn không được hỏi: "Ngươi... ngươi không cảm thấy có gì không ổn à?"

"Không ổn?" Bạch Phong kinh ngạc hỏi gã: "Ngươi không vui à?"

"Không phải..." Lưu Hồng có chút sụp đổ: "Ngươi bị ta áp chế, ngươi không cảm thấy... không cảm thấy có chút... khó xử sao?"

"Khó xử?" Bạch Phong kỳ quái nói: "Lưu Hồng, tại sao ta phải khó xử? Ngươi chèn ép là học trò của ta, ta quá bận rộn, không có thời gian phản ứng lại ngươi. Chờ ta giúp xong, mới vui vẻ mà xử lý ngươi, xử lý ngươi xong, ngươi nghe lời mấy ngày, ta sẽ có mặt mũi, ở trước mặt học sinh còn có thể biểu hiện ra sự mạnh mẽ của mình, tại sao ta phải khó xử?"

"Ngươi..." Lưu Hồng bỗng nhiên có chút không phản bác được.

Gã cảm giác mình có khả năng đã đoán sai về tính cách của tên Bạch Phong này rồi.

Cái tên này phản ứng hoàn toàn khác biệt với dự liệu của gã!

Xem ra những năm qua, gã căn bản đã không hiểu thấu Bạch Phong!

Lưu Hồng hít sâu một hơi, "Nếu ngươi đã đáp ứng, vậy điều kiện của ngươi ta cũng đồng ý, Bạch Phong, chờ khi ta bước vào Lăng Vân, ta sẽ chân chính đọ sức với ngươi, bây giờ ta còn không có năng lực nhảy ra khỏi cái vòng này."

Bạch Phong cười ha hả: "Lăng Vân? Ngươi là Lăng Vân thì có lẽ ta đã đến Sơn Hải. Lưu Hồng, ngoan ngoãn làm đại sự với ta đi, đừng nghĩ nhiều như vậy."

Lưu Hồng rất muốn mắng người, rõ ràng là ta tới tìm ngươi thương lượng hợp tác, không phải ta phối hợp với ngươi làm đại sự!

Ngươi phân rõ chủ thứ có được hay không!

Bạch Phong cũng mặc kệ gã, vừa đi vừa nói: "Thế thì bắt đầu từ hôm nay đi, từ hôm nay trở đi ngươi giao thù lao cho ta, đúng rồi, Ngô gia cũng là thế lực sau lưng ngươi à?"

"Không phải, ta dùng thần văn chữ "Lực" đổi lấy ngoại viện."

"À, mai này ngươi đưa cái thần văn kia cho ta mượn nghiên cứu mấy ngày..."

Sắc mặt Lưu Hồng tái xanh, "Quá đáng!"

"Ít dùng cái bài này, ngươi cho Ngô Kỳ nghiên cứu, nói rõ hạch tâm chân chính của ngươi không phải ở phương diện đó, chớ gạt ta, ngươi còn có thứ che giấu mà, cố ý triển lộ hạch tâm cho ta xem một chút còn có thể mất miếng thịt nào à?"

Bạch Phong xem thường: "Làm như Ngô Kỳ nhìn không thấu được kế vặt của ngươi ấy, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng thần văn chữ "Lực" là lá bài tẩy của ngươi chắc?"

Bạch Phong tỏ vẻ không tín nhiệm, còn muốn giấu, giấu cái gì mà giấu.

Thời khắc mấu chốt còn thật sự muốn hố ta một lần?

Nghĩ gì đẹp thế!