Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1186: Phác Họa Thần Văn




Trong biển ý chí.

Ầm một tiếng, một Thần khiếu mở ra, bị mạnh mẽ cường ép mở ra.

Đúng lúc này, biển ý chí kịch liệt run rẩy.

Triệu Lập dại ra, ngay sau đó không nhịn được mắng to: “Mạnh mẽ mở ra sẽ khiến biển ý chí hỏng nhanh hơn, có phải tiểu tử ngươi cố ý giết chết ta để kế thừa Văn Binh hay không?”

Tên đáng ghét không đáng tin cậy!

Sao ông cảm giác biển ý chí chấn động mạnh quá vậy?

Hình như càng nhanh vỡ hơn!

Tô Vũ sửng sốt, không đúng, năm xưa Liễu lão sư đã vượt qua nguy cơ tương tự, sao bây giờ tới lượt Triệu Lập lại không có hiệu quả?

Búa lớn cũng cảm nhận được biển ý chí chấn động lợi hại hơn, có vẻ nó cũng ngây người.

Tự sát à?

Nói thế nào thì nó cũng là Chủ Thần văn của Triệu Lập, kỳ thật vẫn mang theo một ít ý chí của Triệu Lập, chủ nhân muốn tự sát ư?

Cây búa có một chút linh thức đang tự hỏi vấn đề này.

Triệu Lập cạn lời, nhanh chóng phán đoán tình huống một chút rồi nói: “Chưa hỏng được, mới mở một cái, nhưng phương pháp này không được đâu, tiếp tục như vậy thì biển ý chí sẽ hỏng, Liễu Văn Ngạn thật sự làm như thế sao?”

“Thật, Liễu lão sư nói vậy mà.”

“Vớ vẩn, có khi là Đại Hạ Vương giúp hắn củng cố biển ý chí đấy!”

Triệu Lập mắng một tiếng, ông đoán vậy, mà cũng có thể là Liễu Văn Ngạn thiên phú dị bẩm, dù sao ông mà khai tiếp thì e là phải xong đời.

Hôm nay là ngày hắc đạo đúng không? Toàn phải tự mình đánh mình.

Đầu tiên là Chủ Thần văn tấn công, tiếp theo ông liên thủ đánh biển ý chí của mình, nếu còn đánh tiếp chắc chắn sẽ chết thật đấy.

Tô Vũ phán đoán tình thế, cây búa lớn lại bắt đầu gây chuyện.

Tiếp tục đấu đá khắp nơi!

Tô Vũ quan sát một lượt rồi cắn răng nói: “Lão sư, nếu không thì cố thử xem, 72 khiếu Vạn Văn kinh phân bố không đều, mở thêm một ít Thần khiếu, ngài mở ra hai bộ ngũ hành quyết của ta đi, liên kết thành văn quyết có lẽ có thể củng cố toàn bộ biển ý chí.”

Triệu Lập cũng biết ngũ hành văn quyết, nhưng là bốn bộ, giờ phút này ông phán đoán tình hình: “Bao gồm những khiếu trùng, muốn hoàn thành hai bộ kia thì cần mở ít nhất 11 Thần khiếu, ngươi chắc chắn là ta sẽ không chết chứ?”

“Chữa ngựa chết thành ngựa sống thôi!”

Tô Vũ cũng thực bất đắc dĩ, hắn cũng không có biện pháp, không thì sớm muộn gì biển ý chí của Triệu Lập cũng sẽ bị búa lớn đánh hỏng.

Hiện tại Triệu Lập khai 81 Thần khiếu, hai bộ văn quyết kia cần 72 cái, trùng hợp 61 khiếu, còn thiếu 11 khiếu thì mới có thể mở ra hai bộ, kết nối lại sẽ hình thành một cái lưới lớn, có khả năng củng cố biển ý chí.

Đây cũng là biện pháp tốt nhất hắn có thể nghĩ ra.

Triệu Lập cũng biết không còn đường khác, ông hạ quyết tâm: “Vậy bắt đầu đi, xem hai bộ nào thích hợp nhất, có thể bao quát toàn bộ biển ý chí, xem xem có thể tu bổ hay không!”

“Được!”

Tô Vũ nhanh chóng hạ xuống, ngẩng đầu nhìn không trung, sao trời phân bố không đều, có lẽ nếu đều hơn thì phác hoạ công pháp rồi sẽ củng cố hơn nhiều.

Vạn Văn kinh hình thành 72 khiếu huyệt, giờ phút này công pháp liên kết, nửa bên đã củng cố hơn rất nhiều.

Thần khiếu liên kết sẽ có chút tác dụng củng cố.

Tô Vũ không nói gì, truyền thừa chi hỏa nhanh chóng cháy lên, để xem ý nghĩ của mình có chính xác hay không.

Suy nghĩ một hồi, Tô Vũ đột nhiên nói: “Lão sư, ngài chống đỡ một hồi, ta đi phác họa một thần văn trị liệu, tốt nhất là có thể trị liệu biển ý chí, ít nhất giúp được ngài củng cố một chút.”

“Cái gì?”

Triệu Lập kinh ngạc, Tô Vũ dứt lời đã nhanh chóng chạy ra ngoài.

Đúng vậy, hắn ra ngoài rồi!

Hắn trở lại thân thể, nhanh chóng lấy ra một quyển bản thảo của vô địch, cấp tốc quan sát, truyền thừa chi hỏa cháy bùng lên, hắn tập trung xem hết tập bản thảo kia.

Yên tĩnh!

Tô Vũ mở ra thần văn chữ “Tĩnh”, bảo trì trấn định, mặc kệ Triệu Lập, tiếp tục đọc sách, hắn phải phác họa thần văn để giúp lão sư củng cố biển ý chí, sau đó mới thử nghiệm, tránh việc thật sự đánh chết lão sư.

Triệu Lập bị bỏ lại một mình trong biển ý chí, ông sắp sụp đổ mất!

Má nó!

Ngươi đánh đến một nửa lại đột nhiên chạy ra, còn nói ngươi muốn đi phác họa thần văn, ý gì đấy?

Tô Vũ mặc kệ, hắn tĩnh tâm ngưng thần, quan sát từng chút một để lĩnh ngộ, truyền thừa chi hỏa càng ngày càng sáng ngời.

Phác họa thần văn mà thôi!

Lúc trước, có vài thần văn hắn không muốn phác họa, hắn không có hứng thú cho nên không xem nhiều, hiện tại luồng tư duy của hắn vận chuyển tới đỉnh điểm, phải phác họa một thần văn có tính chất trấn áp, hoặc là trị liệu, hoặc là củng cố.

Đại khái qua ba bốn phút, trong biển ý chí của Tô Vũ, một thần văn dần dần thành hình.

“Hợp!”

Bản thảo của vô địch không xem như ý chí chi văn đơn thuần, cho nên dù ở trong bí cảnh thì cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Nhưng trong nháy mắt Tô Vũ hình thành thần văn này, có người cảm ứng được.

...

Trong phủ thành chủ.

Đại Tống vương hơi xôn xao, bóng người trong mắt không ngừng lập lòe, thời gian lưu chuyển, Nhật Nguyệt quay cuồng.

Trong nháy mắt vừa rồi, có phải có người hiểu được vài thứ thuộc về ta hay không?

Là ai?

Có vẻ có quan hệ với mình, nhưng quan hệ không quá chặt chẽ, hình như có chút cách trở, ông nhìn trộm thiên cơ nhưng cũng không thấy cái gì, có vẻ như có người ngộ ra thần văn, có điểm liên hệ với cảm ngộ của ông.

Diệt Tằm vương tò mò hỏi: “Lão Tống, làm sao vậy?”

“Không sao!”

Đại Tống vương cười cười, lắc quạt xếp, không có việc gì, ông chỉ cảm thấy kỳ quái, hình như người này cách ông không xa lắm thì phải.

Người Đại Tống phủ ư?

Xem bản thảo của ông à?

Mấy năm nay ông đã ban thưởng một ít bản thảo ra ngoài, chẳng lẽ có người nào đó ở đây nhưng ông không phát hiện.

Không nghĩ nhiều, việc nhỏ mà thôi, Đại Tống vương mở miệng: “Lát nữa nếu Triệu Lập thất bại, biển ý chí bị thương nặng, ta sẽ xem có thể giúp hắn củng cố biển ý chí hay không.”

“Đa tạ Đại Tống vương!”

Triệu Thiên Binh vội vàng cảm tạ, Đại Tống vương khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

...

Tô Vũ nhanh chóng quay lại biển ý chí của Triệu Lập, nhìn cây búa cỡ vừa bị đánh thê thảm, hắn vội vàng hô: “Lão sư, ta về rồi đây!”

Dứt lời, thần văn chữ “Hợp” nhị giai hình thành nhờ bản thảo của vô địch nhanh chóng phát huy tác dụng, bắt đầu tụ hợp ý chí lực bốn phía, giúp Triệu Lập củng cố biển ý chí, Tô Vũ nói: “Không phải trị liệu, chỉ miễn cưỡng tụ hợp biển ý chí thôi, đáng tiếc nó mới chỉ là nhị giai. Lão sư, nếu không ta lại ra ngoài thử xem, ngài còn chống đỡ được không?”

“...”

Cây búa của Triệu Lập rung chuyển kịch liệt!

Đệt mợ thật sự!

Ngươi đúng là phác họa thần văn trong nháy mắt, hơn nữa còn là nhị giai, thần văn là của nhà ngươi à, ngươi muốn phác họa liền phác họa sao?

Ngươi đùa ta đúng không?

Ngươi đang trêu chọc ta đúng không?

Sớm muộn gì ta cũng sẽ bị ngươi đùa chết!

Ông kinh ngạc rớt cằm, ông biết Tô Vũ có thiên phú cường đại, nhưng hắn chỉ ra ngoài vài phút, sau đó vào lại rồi bảo ông rằng hắn đã phác họa một thần văn nhị giai, đúng vậy, nhị giai, còn không phải là nhất giai!

Vậy đám người phải chậm rãi phác họa thần văn, chậm rãi hoàn chỉnh, chậm rãi thăng cấp phải sống thế nào, ông cũng là loại người vậy đấy!

Hắn còn nói muốn tiếp tục ra ngoài thử xem?

Thôi đi!

“Đừng, bắt đầu, bắt đầu đi!”

Lão Triệu rống to, bắt đầu đi, bằng không ta cảm thấy mình không bị búa đập chết thì đã bị ngươi dọa chết.

“Vậy được, bắt đầu thôi.”

Tô Vũ cũng chỉ nói vậy thôi, ra ngoài nữa, ai biết có phác họa ra được thần văn gì hay không.

“Lão sư, ta còn có thủ đoạn khác, ngài đừng sợ.”

Triệu Lập đờ đẫn, ngươi còn thủ đoạn gì thì cứ việc dùng, ta không sợ!

Ông vừa định nói vậy, ngay sau đó, thần văn chiến kỹ của Tô Vũ nhanh chóng từ cây búa hóa thành một cái nồi to!

Trung tâm thần văn cũng xoay chuyển!

Triệu Lập dại ra, trợn mắt há hốc mồm, lại là tình huống gì đây?

“Lão sư, ta chế trụ nó, ngài giúp ta kiềm chế nó thật chặt, chúng ta sẽ chiến đấu gần Thần khiếu, tránh liên lụy đến địa phương khác.”

“Ngươi... Thần văn chiến kỹ còn có thể biến đổi ư?”

“Vâng!”

“...”

Triệu Lập không chịu nổi, thật sự không chịu nổi, thần văn chiến kỹ còn biến đổi được sao?

Tô Vũ không để ý, cảm thấy cái nồi không trấn áp được, ngay sau đó, cái nồi biến thành dây thừng cuốn lấy búa lớn, nhanh chóng kéo đến chỗ khác, búa lớn kịch liệt giãy giụa, Triệu Lập dại ra đi theo Tô Vũ cùng nhau kéo, giờ phút này ông có muôn lời muốn nói, nhưng không nói nên lời.

Tô Vũ là người ư?

Không phải!

Đây là yêu nghiệt, ông thật muốn chọc mù mắt mình, nhắm mắt làm ngơ cho xong.