Từ bốn phương tám hướng, các vị cường giả Đúc Binh đều chạy đến Đại Hạ phủ.
...
Mà ở Đại Hạ phủ, chuyện công thẩm Phong Kỳ đã bị lu mờ, mọi người càng tò mò việc không biết lần này Triệu Lập có thể thành công hay không hơn.
Đại Hạ phủ có xuất hiện một vị Đúc Binh sư Địa giai thứ hai hay không?
Đúc Binh sư Địa giai không khác gì một vị Nhật Nguyệt của Nhân tộc.
...
Đại Hạ Văn Minh học phủ lại trở thành tiêu điểm của Nhân cảnh.
Hình chiếu văn binh treo trên không, nguyên khí bốn phía nồng đậm kinh người, rất nhiều người đều cảm thấy ngoài ý muốn, văn binh không phải như thế!
Văn binh Triệu Lập đúc thật sự không giống người thường.
...
Trong bí cảnh.
Tô Vũ đổ mồ hôi như mưa, Thiên Nguyên khí không ngừng bị tiêu hao, nguyên khí bình thường cũng bị hắn hấp thu rất nhiều.
Nện gõ!
Không ngừng đánh, rèn, gõ.
Áo bào trắng bị hắn ném đi, giờ phút này Tô Vũ để vai trần, làn da hiện rõ ánh kim, lửa lớn thiêu đốt, thần văn chữ “Hỏa” chưa từng ngừng lại, không chỉ như vậy, ngay cả truyền thừa chi hỏa cũng được dùng đến.
Không phải cho hắn dùng, chủ yếu là muốn cho Triệu Lập một chút linh cảm.
Giờ phút này Triệu Lập nhắm hai mắt như đang thể ngộ gì đó, ông đang chuẩn bị cho quá trình rèn đúc sắp tới.
52 đạo kim văn!
Một tiếng vang lớn vang lên, lại nứt hỏng lần nữa, thân thể Tô Vũ xuất hiện vài vết máu, hắn không để ý, cắn răng khó hiểu, vì sao lại thất bại?
Thay đổi thực thông thuận, vì sao lại thất bại?
Triệu Lập đang nhắm mắt bỗng nhiên mở miệng nói: “Tĩnh tâm! Mỗi lần làm đại sự đều phải tĩnh khí! Đúc Binh mà thôi, tâm không cần loạn, ta cho ngươi áp lực không phải là để ngươi sụp đổ, đúc thất bại thì sao? An tĩnh lại đi, binh khí cũng có cảm giác, tâm ngươi không tĩnh, nóng lòng như vậy thì binh khí cũng sẽ nóng nảy theo!”
Tô Vũ gật đầu, không nói nhiều, ngay sau đó, hắn mở thần văn chữ “Tĩnh” ra.
Triệu Lập: “...”
Đệt mợ nhà ngươi!
Triệu Lập chỉ muốn mắng chửi, rốt cuộc hắn có bao nhiêu thần văn?
Sao thần văn gì cũng có?
Ta bảo ngươi tĩnh tâm, ngươi thật sự nghe lời, trực tiếp lấy thần văn ra luôn.
Ông muốn chửi ầm lên, nhưng ngay sau đó, chính ông cũng bị “ép” an tĩnh trở lại, ông cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, “Thần văn của ngươi thật quỷ dị, hiệu quả không tồi.”
“Đương nhiên, sản phẩm từ bản thảo của Đại Chu vương mà lại.”
Đệ nhất nhân Cầu Tác cảnh vẫn là có chút ít bản lĩnh.
Triệu Lập dở khóc dở cười, được rồi, ngươi thắng!
Tô Vũ tĩnh tâm một hồi, rồi lại bắt đầu.
Tách, chiết, tôi nước lạnh, rèn giũa...
Còn những Văn Binh bị hỏng, hơn một ngàn điểm công huân bị lãng phí, hắn không để bụng.
Lại bắt đầu rèn tiếp!
...
3 tiếng đồng hồ sau, một thanh Văn Binh 53 đạo kim văn bị Tô Vũ ném sang một bên như rác thải.
Tô Vũ trầm mặc, một lát sau, hắn mở miệng nói: “Lão sư, trừ phi ý chí lực của ta tiến vào tam giai, nếu không rất khó chế tạo ra Văn Binh Huyền giai cao đẳng.”
Triệu Lập thản nhiên hỏi: “Ai nói vậy? Khoách Thần quyết là tích lũy cơ sở.”
“Nhưng nếu dùng Khoách Thần quyết, có khả năng ta sẽ không thể thăng cấp Lăng Vân trong thời gian ngắn.”
“Không sao, rèn đúc cũng là tu luyện, sao phải vội vã thăng cấp làm gì? Thăng cấp Lăng Vân có tác dụng gì à? Cơ sở không bền chắc, còn muốn sau này cường đại hơn ư? Đừng vì vài việc nhỏ mà làm cơ sở không vững!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ, chỉ có thể gật đầu.
Khoách Thần quyết lại áp súc ý chí lực, mở rộng biển ý chí, rèn thần văn của hắn trước.
Hắn tiếp tục rèn.
Ý chí lực bị áp súc lại, hắn rèn nhẹ nhàng hơn trước một ít, nhưng độ chứa đầy lại giảm xuống.
Lúc trước, ý chí lực của hắn là nhị giai đỉnh phong, kỳ thật cùng Dưỡng Tính không sai biệt lắm, đến 100% là hắn có thể thăng cấp tam giai, nhưng hiện tại vận dụng Khoách Thần quyết áp súc ý chí lực. Lúc trước gần 95%, hiện tại bị nén lại, thực lực không lùi mà là bị nén theo ý chí lực, biển ý chí mở rộng, có tiềm lực lớn hơn, lúc trước Tô Vũ đã định từ bỏ việc mở rộng.
Triệu Lập không quan tâm nữa, nhìn cây búa lư lửng trước mặt, ông hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Ta bắt đầu đúc đây, ngươi vừa Đúc Binh vừa quan sát ta, công tác tiền đúc yêu cầu mấy ngày, chủ yếu đúc sửa một vài khiếm khuyết trong dĩ vãng, năm xưa ta đúc 72 khắc văn rưỡi, trong đó có không ít vấn đề, ta định hồi đúc!”
Sắc mặt Tô Vũ khẽ biến!
Đúc lại!
Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triệu Lập đúc binh, đánh cho khắc văn đã đúc xong biến mất, rồi đúc lại một lần nữa.
Chuyện này khó khăn hơn trực tiếp đúc nhiều, Tô Vũ còn không thể hồi đúc Văn Binh Hoàng giai.
Đây mới là kỹ thuật chân chính!
Triệu Lập bình tĩnh: “Ta muốn hồi đúc toàn bộ khắc văn, chuyện này cần mấy ngày, chờ ta hồi đúc kết thúc thì tiểu tử ngươi hãy giúp ta cùng nhau đúc binh!”
“Mất bao lâu?”
“Chừng ba ngày!”
Triệu Lập đáp: “Ba ngày sau, ta hồi đúc văn binh đến trạng thái ban đầu, nếu thuận lợi, dù là trạng thái ban đầu không có kim văn thì cũng có thể so với Văn Binh Hoàng giai đỉnh cấp bình thường!”
“Đây là phôi tốt nhất!”
“Đến lúc đó, nếu đúc thành công, Văn Binh này sẽ có tiềm lực lớn hơn nữa, tương lai nhất định có thể thăng cấp thiên binh!”
Tô Vũ nhe răng, lão sư còn muốn tăng độ khó à, có phải ngài theo chủ nghĩa hoàn mỹ quá mức hay không?
Chuyện này đã yêu cầu ba ngày, ngài xác định sau đó còn kiên trì được chứ?
“Lão sư, ta có nguyên khí, kể cả Thiên Nguyên khí, nhưng thiếu một ít bảo vật nhanh chóng hồi phục ý chí lực, hay là mình chuẩn bị thêm chút nữa đi?”
Triệu Lập cười đáp: “Không sao, ta có!”
Dứt lời, ông lại lấy ra mười mấy căn hương đã đốt cho Tô Vũ lúc trước.
“Nó chế tạo từ Hoàn Hồn thảo, một cây giá trị hơn ngàn điểm công huân, ta chuẩn bị nó để hồi đúc văn binh, rất hữu dụng.”
Tô Vũ gật đầu, ném một viên cầu qua, “Lão sư, đây là Thiên Nguyên khí, ta có không ít, dùng nguyên khí khôi phục quá chậm, ngài dùng cái này đi, cũng có chút tác dụng bổ sung ý chí lực.”
Kỳ thật cái giá mà hai người bỏ ra có khả năng đã vượt qua một thanh văn binh.
Nhưng lúc này không đơn thuần chỉ là đúc văn binh.
Nếu thành công, Triệu Lập chắc chắn có thể thăng cấp Sơn Hải, trở thành Đúc Binh sư Địa giai, mà Tô Vũ cũng có thể đạt được chỗ tốt càng lớn.
Ở thời điểm này, tiền không có ý nghĩa gì.
Triệu Lập liếc mắt nhìn hắn, trong lòng cảm khái, tư bản vạn ác!
Còn bảo là không ít!
Ông lười hỏi cái này từ đâu ra, lần này mà đúc binh thành công thì ai cũng được lợi, nếu thất bại mới thiệt, tốt nhất vẫn phải thành công, như vậy ông sẽ có thể trở thành Đúc Binh sư Địa giai trung đẳng hoặc là cao đẳng.
Tới lúc đó, ông coi như có chút địa vị, lời nói sẽ có trọng lượng trước mặt vô địch.
Hơn nữa sư huynh ông hẳn là sắp tới rồi.
Hai vị Đúc Binh sư Địa giai, nếu Tô Vũ có phiền toái gì thì bọn họ cũng có thể ra tay trợ giúp.
Triệu Lập không nhiều lời, ông hô một tiếng, một thanh búa lớn xuất hiện!
Khoách Thần chùy trong tay Tô Vũ xem như là con của cái búa lớn kia, lúc này búa lớn vừa xuất hiện, vậy mà cây búa nhỏ có vẻ rất hưng phấn.
Triệu Lập nở nụ cười, “Cộng minh, tốt lắm, Khoách Thần chùy của ngươi cường hóa không ít, chúng ta cũng là đối tượng hợp tác thích hợp nhất, đúc pháp nhất trí, đúc ra Văn Binh sẽ ít tì vết, không xuất hiện tình trạng xung đột, đây cũng là một điểm quan trọng mà ngươi có thể giúp ta. Còn những người khác, kể cả Triệu Thiên Binh, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút xung đột với ta, mà nay chỉ có ngươi và ta biết Khoách Thần quyết.”
Tô Vũ gật đầu.
Triệu Lập không nói cái gì, khẽ quát một tiếng, ném Khoách Thần chùy về phía văn binh, ngọn lửa cháy lên!
Giờ khắc này, Tô Vũ và Triệu Lập đều đổ đầy mồ hôi, Triệu Lập trực tiếp đốt cháy y phục trên người, chỉ mặc mỗi cái quần xà lỏn, cười ha hả nói: “Khi xuất quan nhớ thay quần áo, đừng làm mình mất mặt!”
“Ta biết, sẽ không quên!”
Tô Vũ phì cười, cũng bắt đầu đúc Văn Binh của mình.
Phanh, phanh, phanh...
Ngươi một chùy, ta một chùy, Triệu Lập chế tạo văn binh, Tô Vũ cũng tiếp tục chuẩn bị.
Mồ hôi như mưa, khí thế ngất trời.
Giờ khắc này, hai người đều quên đi tất cả ngoại giới.
Trong đầu chỉ còn rèn, rèn, rèn!
Truyền thừa chi hỏa vẫn thiêu đốt, thần văn chữ “Tĩnh” cũng phát huy tác dụng, tạo ra hoàn cảnh rèn đúc tốt nhất cho hai người.
Tâm phải tĩnh, não phải động.