Triệu Lập quay đầu nhìn thoáng qua đồ đệ của mình, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi còn ở đây?”
“...”
Vương sư huynh kinh ngạc, ta không ở đây thì đi đâu?
“Đi ra ngoài! Ngươi muốn nhìn trộm người khác đúc binh à? Ngươi cảm thấy Đúc Binh pháp của Triệu gia ta không bằng Đại Minh phủ sao?”
“...”
Vương sư huynh hoàn toàn không có gì để nói.
Lão sư quá vô lý.
Mà y không thể phê bình được!
Vương sư huynh bất đắc dĩ chắp tay với Tô Vũ, đoạn nói: “Thôi huynh, ta cáo từ trước, ngươi và lão sư hãy giao lưu một phen.”
Tô Vũ cũng chắp tay cười: “Làm phiền sư huynh!”
“Đừng khách khí!”
Vương sư huynh lưu luyến chậm rãi rời đi, kỳ thật đúng là y muốn nhìn thủ đoạn đúc binh của Thôi Lãng, đáng tiếc, lão sư mình không muốn mình vướng víu ở đây.
Thật là, cũng không phải ta không biết Đúc Binh pháp Đại Minh phủ.
...
Vương sư huynh đi rồi, Triệu Lập nhìn thoáng qua Tô Vũ, cũng không vạch trần thân phận hắn, ông thản nhiên nói: “Nhanh lên, đúc binh cho ta xem.”
Tô Vũ phì cười: “Lão sư đừng nóng vội, thủ đoạn đúc binh của ta rất lợi hại!”
Dứt lời, hắn tùy tay vung lên, vô số tài liệu xuất hiện dưới mặt đất.
Ngay sau đó, thần văn ngũ hành hiện lên.
Ánh mắt Tô Vũ khẽ động, thần văn “Thủy”, “Hỏa” bùng nổ, tài liệu bay lên, trong chớp mắt, từng cái tài liệu bị thần văn “Thủy” và “Hỏa” lấy ra tinh hoa, hóa thành chất lỏng.
Trong tay Tô Vũ xuất hiện một cây búa, thần văn ngũ hành dung nhập, cây búa nhanh chóng gõ lên đám tài liệu kia.
Rất có tiết tấu.
Nay Tô Vũ đã khác xưa rất nhiều, một tháng ở trong Bách Đạo Các, hắn đúc binh tới mấy trăm lần, cho dù là những người như Triệu Lập thì cũng không phải ngày ngày đều đúc binh, cũng không lãng phí nhiều tài liệu như vậy.
Trong tình huống bình thường, dăm ba bữa đúc binh một lần, còn phải khôi phục một chút, một năm có thể đúc binh 100 lần đã xem như Đúc Binh sư vô cùng chăm chỉ, chịu khó kiếm tiền.
Lúc này thủ đoạn đúc binh của Tô Vũ không kém gì những đúc binh học tập nhiều năm.
Triệu Lập yên lặng đứng nhìn, trong lòng không khỏi cảm thán, Tô Vũ đã tiến bộ, tiến bộ rất nhiều.
Ngày xưa, Tô Vũ ở Đại Hạ phủ căn bản không có thời gian học đúc binh, đừng nói là đúc binh, ngay cả việc lấy tài liệu ra cũng không thuần thục.
Tiếng gõ búa cực kỳ có tiết tấu.
Tinh hoa của từng loại tài liệu bị Tô Vũ dung nhập vào trong.
Từng búa gõ xuống, Thiên Đúc pháp kết hợp cùng Triệu thị Đúc Binh pháp, Tô Vũ chuyên chú đúc binh, Triệu Lập cũng vẫn luôn yên lặng quan sát, hai người không nói gì.
“Đương đương đương.”
Từng tiếng gõ vang lên, trên thân tiểu đao dần dần thành hình thêm một đạo khắc văn kim sắc.
Tô Vũ không chút hoang mang, không vội không lo, tiếp tục gõ.
Ý chí lực không ngừng tiêu hao, thần văn rèn luyện, trên tiểu đao, thần vận không ngừng lưu chuyển.
Ngũ hành rèn luyện chi thuật!
Một đạo, hai đạo, ba đạo...
Dần dần, kim văn càng ngày càng nhiều.
Trên trán Tô Vũ cũng dần xuất hiện một lớp mồ hôi, ý chí lực tiêu hao nhanh chóng.
Triệu Lập nhìn một hồi, ông bỗng nhiên nhíu mày nói: “Quá cứng nhắc, hỏa hậu cố định giống như máy móc, không có linh hồn! Điều chỉnh một chút, đúc đến 36 đạo kim văn, hỏa hậu tăng ba phần, rèn lửa lớn lên!”
Tô Vũ không hé răng, nhưng vẫn thao tác dựa theo lời Triệu Lập nói, thời điểm đúc 36 đạo kim văn, tăng lớn hỏa hậu.
“Mộc sinh hỏa, lấy mộc làm củi đốt!”
Tô Vũ tiếp tục làm theo.
“Thông gió, có thần văn chữ “Phong” không?”
“Có!”
Tô Vũ thông gió, Triệu Lập nhìn hắn một cái, trong lòng thầm mắng, má nó, thần văn gì cũng có, tiểu tử này rời đi không bao lâu, sao lại phác họa nhiều thần văn như vậy.
“Lấy thần văn chữ “Kim” mài giũa!”
Tô Vũ làm theo, giờ phút này, Văn Binh đã có 40 đạo thần văn.
Triệu Lập không ngừng chỉ điểm để hắn sửa đổi, có chút khác biệt so với đúc pháp Đại Minh phủ, Tô Vũ toàn tâm toàn ý làm theo lời ông.
Qua một giờ, Triệu Lập quát: “Dùng Khoách Thần chùy nện đi, đừng có ngừng, đánh mạnh vào, càng nhiều càng tốt, xem ngươi có thể liên tục đánh bao lâu!”
“Vâng!”
Lúc này Văn Binh đã có 45 đạo kim văn, Văn Binh Huyền giai sơ đẳng cực hạn.
Tô Vũ bắt đầu cầm búa điên cuồng gõ.
Mồ hôi rơi như mưa!
Áo bào trắng bị thấm ướt, không còn chút hình tượng nào.
Trong lúc tập trung, mồ hôi túa ra, tóc dính trên trán, Tô Vũ cũng không thèm chải vuốt.
Triệu Lập yên lặng nhìn.
Một chùy, hai chùy, ba chùy...
Dần dần, đạo kim văn thứ 46 sắp hiện ra.
Nhưng ngay sau đó, Tô Vũ nện xuống một búa, kim văn bỗng cong lệch một chút, Triệu Lập nhíu mày, trực tiếp đánh ra một kích, đánh bay Văn Binh, quát: “Phế vật! Làm lại!”
“Lão sư...”
“Nhanh lên!”
Triệu Lập quát: “Kim văn bẻ cong, ngươi vẫn có thể chế tạo ra 46 đạo kim văn, nhưng Văn Binh như vậy là rác rưởi, là phế vật! Khi Văn Minh sư sử dụng, bình thường có lẽ không sao, một khi đại chiến, có khả năng đứt gãy đột ngột, chết oan chết uổng, ngươi gánh được trách nhiệm này không?”
“Buổi học đầu tiên, ta đã nói với ngươi, đừng lấy hàng kém thay hàng tốt, đây là chuyện chỉ có Đúc Binh sư rác rưởi mới làm, nếu ngươi cảm thấy ngươi là rác rưởi, vậy tiếp tục rèn đi!”
Tô Vũ bất đắc dĩ, rác rưởi?
Dù sao đó cũng là một thanh Văn Binh Huyền giai sơ đẳng đỉnh cấp, suýt nữa liền thành Huyền giai trung đẳng.
Thôi, làm lại nào.
Lần này Tô Vũ hết sức chăm chú, ý chí lực tiêu hao cực lớn, hắn đã chế tạo trong gần 3 tiếng đồng hồ, thời gian đúc binh liên tục đã vượt qua một ít cường giả Lăng Vân cảnh.
Nhưng Tô Vũ khôi phục cũng nhanh, không biết từ khi nào Triệu Lập đã đốt một cây hương, thứ này cháy lên có thể trợ giúp Tô Vũ khôi phục ý chí lực.
Triệu Lập không hé răng, tiếp tục nhìn.
Trong lòng ông càng thêm cảm khái.
Thiên tài!
Thật là thiên tài, hạt giống Đúc Binh sư tốt, nếu tiểu tử này chuyên tâm đúc binh, ba bốn năm sau tuyệt đối sẽ là một vị Đúc Binh sư Địa giai.
Đáng tiếc!
Lúc này, Tô Vũ càng làm càng thuận tay, đốt lửa, chiết tinh hoa, thủy luyện, tôi kim...
Hơn hai giờ sau, toàn thân Tô Vũ ướt đẫm, mặt đất bị mồ hôi nhỏ giọt tạo thành một vũng nước nhỏ.
Tô Vũ không thèm để ý.
Giờ phút này, hắn lại đúc tới 45 đạo kim văn.
Triệu Lập bình tĩnh nhắc nhở: “Tiếp tục kiên trì! Ngày xưa ta xem trọng ngươi là vì cảm thấy ngươi có sự kiên trì bền bỉ, dẻo dai, ta không để ý thiên phú mạnh bao nhiêu, nhưng có kiên trì dẻo dai là đủ rồi, có thể chịu khổ là yếu tố thành công của bất cứ lĩnh vực nào.”
Lần đầu tiên ông nhìn thấy Tô Vũ, khi đó Tô Vũ bùng nổ ý chí lực phối hợp với quân đội Đại Hạ phủ giết không ít Vạn Tộc giáo đồ, ý chí lực hao hết, Tô Vũ vẫn có thể đứng lên nói chuyện với ông, một khắc kia, ông liền cảm thấy Tô Vũ là một hạt giống tốt.
Hắn tuy yếu, nhưng sức lực rất bền bỉ dẻo dai.
Hôm nay ông muốn Tô Vũ đừng quên điều căn bản này, Triệu Lập trầm giọng nói: “Tiếp tục rèn đi, để ta xem ngươi có thể rèn ra bao nhiêu đạo kim văn.”
“Vâng.”
Tô Vũ miễn cưỡng đáp lại một câu, thanh âm phanh phanh phanh vang lên, tiếng gõ liên miên không dứt.
Thanh tiểu đao bị đánh càng ngày càng nhỏ.
Khoách Thần chùy vốn có hiệu quả chiết xuất tài liệu, loại trừ tạp chất, rèn Văn Binh, càng thuần càng tốt.
3 giờ đồng hồ, Tô Vũ đã rèn ra Văn Binh 46 đạo kim văn, Huyền giai trung đẳng!
Lúc này đây thuận lý thành chương, hắn làm thực nhẹ nhàng.
Kinh nghiệm trong Bách Đạo Các đã bị hắn hấp thu toàn bộ.
Triệu Lập không kêu dừng, Tô Vũ vẫn tiếp tục rèn.
Đạo kim văn thứ 47 dần hiện ra.
Lại qua nửa giờ, đạo kim văn thứ 48 xuất hiện.