Đệ tử vội vàng đi rồi, Triệu Lập mới toét miệng cười, sau đó lạnh mặt, xoay người trở về viện nghiên cứu.
Tiểu tử này... Đây là binh khí hắn đúc sao?
Thật lợi hại!
Binh khí Huyền giai!
Đúc thuật này không tồi, ta biết mình không nhìn lầm mà, tiểu tử kia học đúc binh bao lâu?
Kết quả, tùy tiện tu một cái đã tới gần Huyền giai trung đẳng.
Nếu theo ta học, biết đâu đã thành Địa giai rồi, mà không chừng Đúc Binh sư Thiên giai tiếp theo của Nhân cảnh là tiểu tử này cũng nên.
Đáng tiếc, học đa thần văn cái gì.
Aiiiz!
Ông thở dài một tiếng, có chút hối hận, ngày xưa ta nên kiên trì nhận hắn, còn tên Bạch Phong kia, ta tát một cái đánh chết luôn, dám cướp học sinh của ta, giờ thì hay rồi, dám kéo Tô Vũ vào vũng bùn lớn này.
Đa thần văn... Hừ!
Sớm muộn gì cũng bị diệt sạch!
Tình huống hiện tại thế nào, người ngoài không hiểu, chẳng lẽ ông còn không hiểu ư?
Sớm muộn gì cũng xong đời!
Hồng Đàm mở đa thần văn học viện làm gì, kiểu gì chẳng xảy ra chuyện.
Tiểu tử Tô Vũ trở về lúc này, ông bất giác nhíu mày, hắn trở về quá sớm, không nên về sớm như vậy, nhưng... cũng tốt, một năm nữa mà về, chưa chắc đã có thể gặp được mấy người Hồng Đàm.
Triệu Lập nghĩ vậy, không khỏi thở dài một hơi.
Trở về cũng tốt!
...
Cùng lúc đó.
Tô Vũ như lần đầu tiên đến Đại Hạ Văn Minh học phủ, hắn tò mò cười hỏi: “Vương sư huynh, nghe nói Đại Hạ có học viên Vạn tộc, sao ta không thấy ai?”
Vương sư huynh, đệ tử của Triệu Lập, tươi cười đáp: “Ngày thường bọn họ đều hoạt động ở Vạn tộc học viện, không ở cùng khu vực với chúng ta.”
“Ồ!” Tô Vũ tiếc nuối nói: “Tiếc thật.”
Đi qua con đường quen thuộc, trên đường đi, hắn thấy vài học viên quen mặt, xa xa, hắn còn thấy Lâm Diệu đang cúi đầu bước đi, Tô Vũ không khỏi tươi cười.
Ta đã trở về!
Gần nửa năm, ta lại về tới nơi này, đáng tiếc... Hôm nay ta không phải là Tô Vũ.
Ta là Thôi Lãng!
Ta là Đúc Binh sư Huyền giai!
Ta là thiên tài Đúc Binh sư ngoại lai bái phỏng Triệu Lập đại sư, không phải Tô Vũ của Đại Hạ Văn Minh học phủ.
Nhìn về Tu Tâm các nơi xa, Tô Vũ cười cười, vị phủ trưởng thích giám sát học phủ kia có đang giám sát ta không?
Có phát hiện ra thân phận của ta không?
Tô Vũ tươi cười đi theo đồ đệ của Triệu Lập.
...
Giờ khắc này, trong Tu Tâm các.
Trước mắt Vạn Thiên Thánh xuất hiện một người, ban đầu ông không để ý, mà nháy mắt khi Tô Vũ bước vào học phủ, Vạn Thiên Thánh dở khóc dở cười bẻ gãy cây quạt bên cạnh bàn.
Ngươi trở về làm cái gì?
Che giấu không tồi a!
Đáng tiếc ngươi không biết ngày xưa ta đã âm thầm cho ngươi vài thứ.
Nếu không chú ý thì sẽ không để ý.
Ngươi có thể giấu được ta sao?
Lúc này Phong Kỳ đã bị áp giải trở về, trong tình huống Trần Vĩnh sắp bị phán là phản đồ, Hồng Đàm sắp mở đa thần văn học viện, gia hỏa nhà ngươi trở về làm gì?
Đằng Không cửu trọng?
Ngay sau đó, ông lại nghĩ đến một chuyện.
Đằng Không cửu trọng?
Lăng Vân... Chiến Sơn Hải?
Lăng Vân mấy trọng?
Ông không để ý!
Dù sao cũng là Lăng Vân cảnh!
Vạn Thiên Thánh hoảng hốt, rốt cuộc ta thấy được tương lai bao lâu sau?
Ta hao phí trăm năm thọ nguyên, thấy hắn Lăng Vân chiến Sơn Hải, nhưng ta không thấy hắn là Lăng Vân mấy trọng.
Ta thấy hắn khi nào thì chiến Sơn Hải?
Hình như hắn sắp đột phá Lăng Vân rồi!
Vạn Thiên Thánh lập tức ngồi dậy!
Ánh mắt ông thay đổi, hao phí trăm năm thọ nguyên, ông cảm thấy cảnh tượng mình thấy được ít nhất phải là 10 năm sau, thậm chí 20 năm sau.
Nhưng hiện tại Tô Vũ về đây, hình như hắn sắp bước vào Lăng Vân cảnh rồi!
Vạn Thiên Thánh nhanh chóng đứng lên, nhìn về phương xa, giờ phút này, có vài khí tức vô cùng cường hãn truyền đến, đương nhiên người bình thường không cảm thụ được, nhưng ông biết vô địch sắp đến đây.
Vô địch... Lăng Vân... Sơn Hải...
Ông hoảng hốt!
Đại Hạ Văn Minh học phủ!
Núi thây biển máu, đó là Tô Vũ nhìn thấy, ông cũng từng nhìn trộm vài lần.
Đại Hạ Văn Minh học phủ... Đại Hạ Văn Minh học phủ!
Vạn Thiên Thánh đến trước cửa sổ quan sát tình cảnh học phủ bên dưới, quan sát Tô Vũ, ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
Hồi lâu sau, một tiếng “Má” văng ra khỏi miệng.
Không phải là ta nhìn thấy chuyện ở tương lai gần chứ?
Má!
Lão tử hao phí trăm năm, vậy mà chỉ thấy được chuyện sắp xảy ra?
Mới qua bao lâu?
Kết lại, trăm năm đổi lấy việc nhìn trước tương lai nửa năm sau sao?
Không thể nào!
Sắc mặt Vạn Thiên Thánh liên tục biến đổi, ông cảm thấy mọi chuyện đã không còn trong tầm khống chế nữa.
Không thể nào, sao lúc này lại xuất hiện biến cố?
Ông vẫn còn chưa chuẩn bị xong mà!
Rốt cuộc là chuyện bao lâu sau?
“Tiểu tử Tô Vũ đúng là sao chổi!”
Ông bất đắc dĩ, hoài nghi nhân sinh, rốt cuộc có phải là lần này hay không?
Lúc này đã có vô địch tiến vào địa phận Đại Hạ phủ.
...
Tô Vũ tiếp tục đi theo đồ đệ Triệu Lập.
Hắn không quan tâm những người khác, cũng không đi gặp mấy người Hồng Đàm vào giờ phút này, hiện tại bọn họ là tiêu điểm, bị không ít người chú ý.
Đi một lúc, viện nghiên cứu của Triệu Lập đã ở ngay phía trước.
Nhìn thấy viện nghiên cứu quen thuộc, Tô Vũ hơi hoảng hốt, rồi lập tức khôi phục, Vương sư huynh dẫn đường mỉm cười, nói: “Thôi huynh, đây là viện nghiên cứu của lão sư ta, hôm nay lão sư thấy tác phẩm của Thôi huynh, ngài rất thưởng thức...”
Tô Vũ phì cười, cắt ngang lời y: “Vương sư huynh, Triệu đại sư không nói đó là rác rưởi à? Không bảo đấy là sản phẩm sản xuất dây chuyền ư?”
“...”
Vương sư huynh hơi xấu hổ, hóa ra ngươi cũng biết tính cách lão sư ta.
Được rồi, yểm trợ mất công rồi.
Hai người đang nói chuyện, cửa viện nghiên cứu bỗng mở rộng, Triệu Lập liếc mắt nhìn Tô Vũ thay hình đổi dạng, thản nhiên nói: “Cũng bình thường, đối với người tầm tuổi ngươi thì không tính quá rác rưởi, nếu là một vị Đúc Binh sư nổi danh lâu năm thì mới đúng là rác rưởi của rác rưởi!”
“Lão sư!”
Vương sư huynh hành lễ, Tô Vũ nhẹ hít một hơi, tươi cười mở miệng: “Bái kiến Triệu đại sư!”
Triệu Lập mở cửa, xoay người vào nhà, vừa đi vào vừa nói: “Vào đi.”
Tô Vũ và Vương sư huynh cùng nhau đi vào.
Khoảnh sân quen thuộc, hoàn cảnh quen thuộc.
So với viện nghiên cứu hoành tráng ở Đại Minh phủ, viện nghiên cứu của Triệu Lập trông như nhà hoang.
Nhưng ở đây lại có rất nhiều cảm giác thân cận.
Đi qua sân là đến khu sinh hoạt của viện nghiên cứu, sô pha ở phòng khách vẫn cũ nát, không biết đã bao nhiêu năm không thay đổi.
Triệu Lập vào nhà, không đợi Tô Vũ hay học sinh ông mở miệng, ông đi thẳng đến đại sảnh ngầm, thản nhiên nói: “Đi, theo ta đến phòng Đúc Binh, đúc binh khí cho ta nhìn xem, xem trình độ ngươi như thế nào!”
Học sinh của ông thực bất đắc dĩ.
Lão sư đúng là không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Người ta vừa tới, ngài còn chưa biết tên người ta mà đã bảo người ta đúc binh cho ngài xem, ở trong nghề điều này rất kiêng kị, gặp phải tiểu nhân thù dai thì có khi còn tưởng ngài mơ ước phương pháp đúc binh của người khác không chừng.
Tô Vũ không có ý kiến gì, ngoan ngoãn nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, ta cũng muốn đại sư chỉ điểm một hai.”
Ba người cùng đi, bọn họ tới đại sảnh ngầm vô cùng trống trải.
Triệu Lập vung tay lên, một bếp lò hiện ra.
Tô Vũ nói: “Không cần Địa Hỏa, ta có thần văn đúc binh, có thể tự mình đúc binh.”
Triệu Lập khẽ gật đầu, trước kia Tô Vũ không có, có vẻ sau khi đến Đại Minh phủ đã phác họa ra.