Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1161: Người Là Do Ta Giết!




Trần Vĩnh cười xán lạn, “Thấy không? Ta không nhịn được, nhịn quá lâu rồi, một khi giải phóng bản thân thì không nhịn được nữa!”

Sát tính của y lộ ra!

Sau khi Lục Dực thần giáo bị bức lui, y không muốn buông tay, y lựa chọn tiếp tục giết chóc dù biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ tới.

Phong Kỳ không nói gì.

Trần Vĩnh lại nói: “Một mình ta gánh vác là đủ, đừng có nói chuyện, ngươi quá yếu, gia hỏa nhà ngươi mấy lần đều bị ta liên lụy! Nếu không một mình ta giết càng vui hơn, ngươi trở về Đại Hạ phủ đi, tìm sư phụ ta, sư phụ ta sẽ bảo vệ ngươi!”

“Ngươi...”

“Nghe ta nói!”

Trần Vĩnh ngắt lời, ánh mắt y sáng ngời, mang theo một ít huyết sắc, “Ta sẽ không quay đầu lại. Cũng không muốn. Quy củ là hạn chế, là lồng giam, hạn chế kẻ chính nghĩa, hạn chế kẻ yếu, hạn chế người bị hại. Mà ta không muốn bị hạn chế nữa, cũng không cần những quy tắc đó bảo hộ ta, sinh tử có mệnh! Từ thời khắc rời khỏi Đại Hạ phủ, ta đã buông bỏ hết thảy rồi.”

“Ta sẽ tiếp tục báo thù thay đám lão huynh đệ. Ta còn muốn báo thù cho cha mẹ Gia Gia, năm xưa vợ chồng Ngô huynh vì cứu ta mà chết không toàn thây, hai súc sinh Lục Dực thần giáo còn chưa chết! Ta trở về, nhất cử nhất động đều bị giám sát, một khi bọn họ tìm được chứng cứ, muốn giết ta, ta cũng không thể phản kháng, so với ngồi chờ chết, không bằng ra sức đánh cược một lần.”

“Phong Kỳ, thay ta chiếu cố Gia Gia. Sư phụ ta, sư đệ ta, sư bá ta, thậm chí cả sư tổ và chính ta đều là quân cờ, ha hả, đều là quân cờ mà thôi!”

Trần Vĩnh cười lạnh, “Nhưng không ai nghĩ đến đám tạp nham chúng ta cũng có thể phản kháng. Nếu thêm vài thập niên nữa, tranh thủ vài thập niên cho bọn hắn, chúng ta cũng kiệt sức, phế đi, Vạn tộc không còn cảnh giác...”

Y nói có chút loạn.

Nhưng Phong Kỳ lại hiểu hết!

Đột nhiên Phong Kỳ thấy khó chịu, thấy bi ai khủng khiếp.

“Có lẽ các ngươi là như vậy, nhưng chẳng lẽ Ngũ Đại cũng thế?”

Ngũ Đại có hi vọng thành công!

Ngũ Đại cũng là quân cờ?

Trần Vĩnh cười nói: “Có một số việc vượt quá sự tưởng tượng của ngươi, có lẽ những gia hỏa đó bị sư tổ ta lừa rồi, ta còn chưa tra được cụ thể, nhưng ta sẽ tiếp tục. Chỉ cần ta không chết! Sư tổ ta... Ai mà biết được! Nhưng sư phụ ta, sư bá ta, bọn họ đều là quân cờ hấp dẫn tất cả, đám đa thần văn hệ bên ngoài đều là quân cờ, là vật hi sinh. Phong Kỳ, bàn cờ này rất lớn.”

Y có chút tuyệt vọng: “Chúng ta chỉ là một đám vật hy sinh có thể chết bất cứ lúc nào, bọn họ là chính nghĩa, ngươi biết không? Bọn họ là chính nghĩa! Chúng ta, chúng ta mới là vai ác! Ta không cam lòng, ta không muốn, Có lẽ bọn họ là vì Nhân tộc, nhưng vì sao... Vì sao phải đối xử với chúng ta như thế? Sư bá ta, sư phụ ta có lẽ đã biết tất cả, bọn họ lựa chọn trầm mặc, nhưng ta không muốn, ta đã im lặng quá lâu rồi, Gia Gia bị thương, Tô Vũ rời đi, ta không thể tiếp tục im lặng nữa!”

Phong Kỳ còn muốn nói gì đó, Trần Vĩnh đã ngăn y: “Đừng nói nữa, trở về đi, nói cho mọi người biết tất cả đều là do ta làm, ngươi bị ta bắt làm tù binh! Là ta bắt ngươi, ngươi mới bị ép đi theo ta, không thể không đi theo ta.”

“Trần đại ca!”

“Dù sao ngươi cũng là Sơn Hải, không phải đa thần văn hệ cũng tốt, giúp ta chăm sóc Gia Gia, sư phụ ta... Không đáng tin cậy! Sớm muộn gì ông ấy cũng xảy ra chuyện, sư đệ ta cũng vậy, hệ chúng ta đã chú định là vật hi sinh!”

Y nhếch môi cười, “Gia Gia còn chưa tham dự vào, để nàng rời xa tất cả đi, Tô Vũ đã lún quá sâu, chưa chắc có thể chạy thoát, phải xem chính hắn!”

Nói đến đây, y bùng nổ tinh huyết, tốc độ đột biến.

Trong chớp mắt, bọn họ đã biến mất.

Sau đó, hai người chui vào trong núi, Trần Vĩnh buông Phong Kỳ xuống, cười đắng chát, nhanh chóng dặn dò: “Hảo huynh đệ, giúp ta một lần nữa thôi, hãy chiếu cố Gia Gia, ta không còn sở cầu nào khác! Sau hôm nay, Trần Vĩnh ta... không còn là Trần Vĩnh nữa!”

Dứt lời, y đánh một chưởng, phanh một tiếng, Phong Kỳ ngã xuống đất, bị thương càng nặng.

Trần Vĩnh ngồi xổm xuống, nói khẽ: “Ta muốn bóp méo trí nhớ của ngươi, ngươi không nhớ rõ mọi thứ có lẽ sẽ tốt hơn, nhớ giúp ta chăm sóc Gia Gia, vậy là đủ rồi, mấy ngày nay, mấy năm nay, ngươi vất vả rồi.”

Phong Kỳ lộ vẻ cầu xin, “Có thể giữ lại ký ức nguyên bản không? Huynh đệ, ta không muốn sống mà không biết chính mình đang làm cái gì.”

“Thôi đi, miễn bị vô địch nhìn ra lại đối phó ngươi.”

Trần Vĩnh cười cười, đánh Phong Kỳ choáng váng, sau đó y nhanh chóng lấy tinh huyết của Phong Kỳ ra, thân thể Phong Kỳ nhanh chóng suy bại với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Dần dần, từng giọt tinh huyết bị lấy ra.

Trần Vĩnh thành thục lấy đi mảnh vỡ ký ức, trán y nhỏ giọt mồ hôi, một giọt rồi lại một giọt.

Qua một giờ, y trả lại tinh huyết vào trong cơ thể Phong Kỳ.

Phong Kỳ nguyên khí đại thương!

Trần Vĩnh cười khổ nhìn Phong Kỳ, giúp đối phương khôi phục lại thương thế.

Yên lặng chờ đợi một hồi lâu, tới khi thấy Phong Kỳ sắp tỉnh, y mới đột ngột ra tay đánh nát một tòa núi nhỏ, động tĩnh cực lớn!

Mí mắt Phong Kỳ không ngừng rung động, Trần Vĩnh chợt lóe lên rồi biến mất.

Chốc lát sau, vài vị Sơn Hải cùng một vị Nhật Nguyệt lập tức đuổi tới.

Thấy được Phong Kỳ ngã dưới đất.

Lúc này, Phong Kỳ mở mắt, thấy mấy người vừa đến, ánh mắt y lộ ra vẻ mờ mịt.

“Phong Kỳ?”

Phong Kỳ ho ra máu, nhìn về phía mấy người, “Các ngươi... Các ngươi là...”

“Ngươi là Phong Kỳ?”

Cường giả Nhật Nguyệt cảnh vô cùng cảnh giác, trầm giọng chất vấn: “Vì sao ngươi lại ở đây?”

“Ta?”

Đầu Phong Kỳ rất đau, trong hoảng hốt, hình như y nhớ lại cái gì đó, cũng có vẻ đã quên mất cái gì, sau một lúc lâu, y vẫn chưa thể nói chuyện.

Cường giả Nhật Nguyệt quát lạnh: “Nói! Vì sao ngươi lại ở đây?”

Phong Kỳ không đáp.

Trí nhớ y có chút hỗn loạn, chỉ nhớ rõ một ngày kia, Trần Vĩnh và y cùng nhau đi tới một nơi nào đó, Trần Vĩnh bỗng nhiên muốn giết người, y ngăn cản, Trần Vĩnh đánh y hôn mê, sau đó mọi thứ liền trở nên mơ hồ.

Vì sao?

Không đúng, chính mình... vì sao phải ngăn cản Trần đại ca? Vì sao mình không giúp Trần Vĩnh thực hiện việc Trần Vĩnh muốn làm?

Nhưng y nhớ mình thật sự đã ngăn cản.

Trần đại ca giết người... Giết tướng lĩnh Thiên Thăng hải, trong mơ màng, y còn thấy Trần đại ca giết rất nhiều người.

“Huynh đệ, giúp ta chiếu cố Gia Gia, còn lại... tùy ý đi.”

Trong trí nhớ của y còn có một câu như vậy.

Còn những chuyện khác thì y thật sự không nhớ rõ.

Y vẫn luôn hôn mê!

Mấy vị Sơn Hải nhìn về phía cường giả Nhật Nguyệt cảnh, cường giả Nhật Nguyệt cảnh đến từ Đại Ngô phủ khẽ nhíu mày, Đại Ngô phủ và Đại Hạ phủ quan hệ không tồi, Phong Kỳ đến từ Đại Hạ phủ, giờ phút này, hắn ta cũng thấy đau đầu.

Không phải Phong Kỳ và Trần Vĩnh làm đấy chứ?

“Phong Kỳ, ta hỏi ngươi!”

Phong Kỳ ngẩng đầu, cắn răng nói: “Cái gì? Ta giết người, các ngươi còn muốn ta nói cái gì?”

“Hả?”

Cường giả Nhật Nguyệt giật mình, Nhật Nguyệt trong mắt hắn xoay tròn, nhìn về phía Phong Kỳ, không khỏi nhíu mày, y thừa nhận nhẹ nhàng như vậy ư?

“Trần Vĩnh đâu?”

“Sao ta biết, đã nhiều năm ta chưa gặp y!”

“Nói bậy!”

Cường giả Nhật Nguyệt khẽ quát một tiếng, cau mày.

Phiền toái rồi, Phong Kỳ thừa nhận chính mình giết người, Trần Vĩnh biến mất, tình huống rốt cuộc là như thế nào?

Việc này đã khiến cường giả vô địch chú ý.

Liên tiếp nhiều tướng lĩnh Sơn Hải chết như vậy, đây là đại sự.

Kỳ thật hắn ta cũng không nghĩ lần này có thể bắt được người, kết quả không ngờ lại bắt được Phong Kỳ!

“Phong Kỳ, tốt nhất ngươi nên thành thật công đạo, nếu không... Việc này đã khiến vô địch chú ý, ngươi không khai, vô địch cũng có thể nhìn trộm tâm ngươi, tra xét ký ức, ngược dòng quá khứ của ngươi!”

Dứt lời, hắn ta lại quát: “Bắt lại, mang đi! Ta sẽ bẩm lên hai đại thánh địa, các đại phủ, quân đội trấn thủ tam đại hải vực!”

Việc này không chỉ ảnh hưởng đến một phủ, Phong Kỳ cũng là thiên tài Sơn Hải Nhân tộc, sau khi Đại Ngô Vương chết trận, thực lực Đại Ngô phủ suy nhược, bấy lâu vẫn phải dựa vào Đại Hạ phủ, nhưng hiện tại Đại Hạ phủ cũng loạn, hơn nữa việc này quan trọng, không thể không báo cho hai đại thánh địa biết.

Trước đó, tốt nhất nên báo cho Đại Hạ phủ một tiếng.

Bắt giữ Phong Kỳ không phải là chuyện tốt, nhưng nào biết lại gặp được Phong Kỳ ở đây, thật kì quái.

Sau đó, vài vị Sơn Hải mang theo Phong Kỳ rời đi.

Cường giả Nhật Nguyệt quét ý chí lực khắp nơi, cau mày, rồi nhanh chóng biến mất.