Rời đi từ ống thoát nước trên tầng cao nhất, Tô Vũ hóa thủy, nhanh chóng ra ngoài.
Dọc theo lộ tuyến vừa quan sát, hắn một đường nhanh chóng tiến hành thổ độn, thủy độn dưới nền đất.
Một lát sau, Tô Vũ tới một tiểu viện hỗn độn.
Không biết là nhà hoang hay do chủ nhân nhiều năm không về, nhà ở hơi cũ nát, nhưng lúc bấy giờ bên trong lại có người.
Hai người.
Một vị Đằng Không tam trọng, một vị Lăng Vân cửu trọng.
Lăng Vân cửu trọng không phải hộ đạo giả thì chính là người thân.
Trong phòng, hai người đang đối thọai.
“Tam gia gia, rốt cuộc Trương Hành đã chết hay là đã tiến vào di tích?”
Thanh niên hỏi một câu, mang theo nghi hoặc và khó hiểu, cũng có chút chờ mong.
Nếu là tiến vào di tích... vậy chứng tỏ mọi người đều có hi vọng tiến vào.
Trong phòng, lão nhân không chắc chắn, mở miệng đáp: “Hiện tại khó mà nói, hộ đạo giả Trương gia cũng không xác định 100%, nhưng dù thế nào thì vẫn phải cẩn thận.”
“Đã biết!” Thanh niên lại nói: “Mọi người đều thực cảnh giác, mà có Tam gia gia ở đây, cho dù là Nhật Nguyệt động thủ thì cũng sẽ gây sự chú ý.”
“Cẩn thận không thừa, huống chi nếu là cường giả có năng lực ẩn nấp mạnh, thì dù ta gặp phải cũng chưa chắc có cơ hội chống đỡ.”
Thanh niên gật đầu, rồi lại nói: “Tam gia gia, ngài cảm thấy di tích của Tô Vũ rốt cuộc có ở Nam Nguyên không? Còn nữa, lúc trước chúng ta đến nhà hắn, ta cảm thấy có cửa đột phá.”
“Ngươi đang nói đến Trần Hạo ư?”
Lão nhân hỏi, thanh niên gật đầu, “Ở trong nhà Tô Vũ, chúng ta phát hiện không ít đồ vật Trần Hạo lưu lại, thư tịch, quần áo, thậm chí ảnh chung của hai người, chứng tỏ Trần Hạo và Tô Vũ có quan hệ không tệ.”
Trong lòng Tô Vũ giật bắn.
Có sao?
Hắn không quá để ý.
Có một thời gian Hạo tử ở nhà hắn, cùng nhau tu luyện, Tô Vũ không để ý tên kia có để lại cái gì ở nhà mình hay không.
Về phần sách vở linh tinh... Cái này hẳn là có.
Trước kia Hạo tử hay mang sách đến nhà hắn xem, sau đó không mang đi, đương nhiên là tên kia cố ý, sau đó nói mất sách rồi, không cần xem nữa.
Cũng không phải lần đầu tiên gia hỏa này làm thế.
Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa hắn và Trần Hạo đều rất tốt, có ảnh chụp chung cũng là chuyện bình thường.
Lúc trước Tô Vũ không nghĩ nhiều, mấy thứ này đều ở trong nhà, hắn không quá để ý, cũng không nghĩ mang hết đồ trong nhà đi, nếu muốn mang đi, hắn đã mang ảnh chụp với phụ thân đi từ lâu rồi.
Vậy mà gã thanh niên lại tìm được mấy thứ kia, ý gã là... Muốn đi tìm Hạo tử?
“Tam gia gia, ngài thấy Trần Hạo có biết gì hay không? Ta đã âm thầm tìm hiểu một chút, Trần Hạo vốn chỉ là hạng người tư chất bình thường, có thể thi đậu cao đẳng học phủ hay không còn khó nói, nhưng ta nghe nói hắn học ở Long Võ học phủ, tiến bộ rất nhanh, đã tới Vạn Thạch cảnh.”
Lão nhân chần chờ: “Học viên Long Võ học phủ... Không dễ giải quyết.”
“Đương nhiên không phải chúng ta tới Long Võ học phủ, sắp đến kỳ nghỉ, Trần Hạo sẽ trở về, đúng không? Hoặc là nửa đường cũng được, chúng ta không cần đợi hắn vào thành.”
“Nói năng cẩn thận!”
Lão nhân cảnh giác tra xét khắp nơi, sau đó thấp giọng dặn dò: “Đừng nói chuyện lung tung! Nhưng có thể tra hỏi, còn chuyện khác thì đừng vọng động, dù sao nơi đây cũng là Đại Hạ phủ.”
“Ta hiểu, ta chỉ nói thôi, kẻ phát hiện ra quan hệ mật thiết giữa Trần Hạo và Tô Vũ chắc gì đã chỉ có chúng ta, tuy chúng ta đến sớm, nhưng kẻ lẻn vào đầu tiên có lẽ cũng đã phát hiện.”
Tô Vũ lại chấn động.
Thất sách!
Kỳ thật hắn đã chuẩn bị rất nhiều, kể cả sau khi tới Đại Hạ phủ hắn cũng giữ khoảng cách với Hạo tử, một ít tài nguyên hắn cho Trần Hạo đều thông qua Hạ Hổ Vưu, không phải trực tiếp giao lưu với cậu ta.
Nhưng hắn không suy xét đến việc sau khi Nam Nguyên biến thành tiêu điểm, quan hệ giữa hắn và Trần Hạo rất khó giấu giếm.
Hơn nữa trong nhà hắn còn có đồ đạc của Trần Hạo...
Một Vạn Thạch có khó thu phục không?
Trần Hạo có cái gì?
Cái gì cũng không có!
Chỉ có một phụ thân mới vừa tiến vào Vạn Thạch không lâu, đúng vậy, phụ thân Trần Hạo vừa mới tiến vào Vạn Thạch cảnh, ở Nam Nguyên mà nói thì không yếu, nhưng đối với những người ngoại lai này mà nói, vậy có là gì?
Một gia tộc võ giả Vạn Thạch, vậy mà kêu là gia tộc sao?
Điểm phiền toái duy nhất chính là thân phận Long Võ học viên.
...
Tô Vũ yên lặng ẩn núp.
Giờ phút này, sắc trời đã sáng dần.
Lăng Vân cửu trọng!
Rất mạnh!
Nhưng nếu âm thầm theo dõi lão thì Tô Vũ vẫn có chút tự tin.
Đối phương không phải là Văn Minh sư, mà là Chiến Giả.
Chiến Giả, ý chí lực không cường đại.
Một kích đánh tan ý chí lực của đối phương, trong nháy mắt choáng váng, có khả năng sẽ xử lý được lão.
Đương nhiên, động tĩnh sẽ không nhỏ!
Còn Đằng Không tam trọng kia... Tính cái rắm, Tô Vũ có thể tùy tay giết chết gã.
“Hạo tử.”
Tô Vũ mặc niệm một tiếng trong lòng, không thể để cậu trở về, thành thật ở lại Long Võ học viện cho ta!
Hắn không có nhiều bằng hữu, Hạo tử xem như dễ đối phó nhất, gia đình không có bối cảnh, thiên phú không quá mạnh, không thực lực, nhưng lại có quan hệ mật thiết với Tô Vũ, cậu chắc chắn sẽ gặp phiền toái!
“Thất sách!”
Sớm biết vậy thì hắn đã dọn sạch đồ trong nhà, nhưng khi hắn rời đi vốn chưa từng nghĩ tới, cả đời mình sẽ không trở lại nữa.
Hắn vẫn muốn trở về!
Hắn muốn nhà mình bảo trì nguyên dạng chờ phụ thân trở về, chờ mình trở về, có lẽ hắn đang ảo tưởng vài điều không thực tế, khi đó, có lẽ có thể lại nhìn thấy phụ thân mặc tạp dề, nấu cơm cho hắn trong bếp nghi ngút khói.
Mà nay tất cả đều đã bị phá hủy.
Ảo tưởng tốt đẹp của hắn chỉ là ảo tưởng, hắn không muốn phá hỏng sự ấm áp, nhưng lại mang tai họa ngầm đến cho Trần Hạo.
Trước mắt có hai người này đang có ý đồ với Trần Hạo, những người khác thì sao?
Có lẽ là có!
Ít nhất, có người còn đến sớm hơn bọn họ.
“Tam gia gia, trời sáng rồi, ngài nghỉ ngơi một hồi đi, ta tu luyện đây.”
Lão nhân vui mừng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy!
Dù vội, dù loạn thì cũng không thể quên tu luyện.
Cường giả mạnh nếu không phải vẫn luôn tiến bộ, nếu không tu luyện, vậy làm cách nào để cường đại vĩnh viễn?
“Ngươi tu luyện đi, nguyên khí Nam Nguyên bạc nhược, nhớ dùng Nguyên Khí dịch.”
“Ta đã biết!”
Thanh niên xoay người, vừa muốn rời đi.
Đúng lúc này, lão nhân nhíu chặt mày, lão đột nhiên cảm giác có chút dị dạng.