Trong phòng.
Tô Vũ suy tư, 4 vị Sơn Hải ở các đại phủ bất đồng đều là mãnh tướng ngày xưa.
Chẳng lẽ Vạn tộc thật sự chuẩn bị khai chiến?
Cách phân tích của người kể chuyện không phải là không có đạo lý.
Nhưng lá gan thật lớn, liên tiếp giết vài vị Sơn Hải, còn dám tiếp tục ra tay, là Nhật Nguyệt âm thầm ẩn núp động thủ sao?
Hắn đang nghĩ ngợi, trong đại sảnh lại có người không cho là đúng, “Ngươi nói ai là mãnh tướng thì ta chấp nhận, nhưng vị Sơn Hải Đại Thương phủ bị giết thì ta có biết một chút. Năm xưa hắn lĩnh quân đóng quân ở địa phương không xa Thiên Đạo quân chúng ta, hắn không phải mãnh tướng đâu. Nhưng đúng là đã giết một ít Vạn tộc, tên kia không phải người tốt, ta nghe người ta nói, trước đại chiến, tên kia đều thích an bài một tiểu đội Văn Minh sư lên chiến trường, mỗi lần đều chờ tiểu đội Văn Minh sư bị xử lý, hắn mới suất quân xuất kích giết chóc đám địch nhân tinh bì lực tẫn.”
“Có việc này sao? Sao chúng ta chưa từng nghe nói, ngươi đừng nói bừa, ta nghe nói danh tiếng của hắn không tồi.”
“Không tin thì thôi, dù sao ta cũng là nghe người ta nói, là người Đại Thương phủ, lúc ấy đôi khi chúng ta gặp ở đại bản doanh, cũng nói chuyện phiếm vài câu.”
“...”
Người kể chuyện cũng tò mò hỏi: “Có việc này thật à? Nhưng dù đúng như lời ngươi nói, vậy cũng có thể là chiến lược, cũng không thể vì chuyện này mà nói người ta không phải mãnh tướng. Lão Hoàng, đừng nói chuyện lung tung, người đã chết rồi, đừng để bị hiểu lầm thành Vạn Tộc giáo đồ yêu ngôn hoặc chúng!”
Người vừa lên tiếng ban nãy liền gật đầu, cười khan đáp: “Không phải đang ở Đại Minh phủ sao? Ở Đại Thương phủ thì ta không dám đâu.”
Chỉ là bát quái một chút mà thôi.
Còn đòi chứng cứ thì hắn cũng chỉ biết tin vỉa hè, nào biết thật giả.
.....
Trong phòng.
Tô Vũ nhìn về phía người vừa nói chuyện, trong lòng dâng lên ý niệm khác thường, phái một tiểu đội Văn Minh sư, Văn Minh sư giao chiến cùng địch nhân, sau đó người nọ suất quân giết chóc, nghe hơi giống thả mồi dẫn xà xuất động.
Văn Minh sư... Vạn tộc... Làm mồi?
Văn Minh sư Đa thần văn hệ đúng là con mồi tốt, Đại Tần phủ Tần Trấn từng nói với Tô Vũ, ông từng dùng người đa thần văn hệ câu cá, câu được cá lớn, giết được cả Nhật Nguyệt.
Tô Vũ đột nhiên cảm thấy vị Sơn Hải bị giết này có lẽ ngày xưa đã phái ra Văn Minh sư đa thần văn hệ.
Nhưng đó chỉ là cảm giác.
Huống chi người đã chết, Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi thôi.
Mấy năm nay, Văn Minh sư đa thần văn hệ bị giết rất nhiều, đây là sự thật, Văn Minh sư đa thần văn hệ có nhân số ít ỏi, chết nhiều, tự nhiên liền tiêu vong.
Hơn nữa rất nhiều người đa thần văn hệ đều thích ra chiến trường, dù sao cũng xem như hệ chiến đấu trong đám Văn Minh sư, tỉ lệ tử vong lớn một chút cũng là bình thường.
...
Cùng lúc đó.
Đại Hạ phủ.
Dục Cường thự.
Kỷ Hồng đang nhìn tư liệu, là tài liệu về 4 vị tướng lãnh bị giết.
Hồi lâu sau, Kỷ Hồng than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: “Trần Vĩnh... Ngươi điên rồi!”
Người khác không nhìn ra, không để ý một vài chi tiết, nhưng dĩ nhiên y lại phát hiện, 4 người này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ với đa thần văn nhất hệ.
Có kẻ không quá rõ ràng, nhưng đối lập với một vài tư liệu khác y lấy được thì trong vòng mấy năm nay, ở vài nơi từng có một ít Văn Minh sư đa thần văn hệ mất tích hoặc là vẫn lạc.
“Thiên Thăng Hải bên kia, mấy năm qua đã chết vài vị Văn Minh sư của đa thần văn hệ. Không, không tính là đa thần văn hệ. Chính xác là những người bị Trần Vĩnh đuổi đi, đều chết ở bên kia.”
Không phải một lần, mà là ba bốn năm chết một người, nhìn sơ qua thì có vẻ cũng bình thường.
Dù sao Thiên Thăng hải cũng là địa bàn hải vực Yêu tộc, vài năm chết một Văn Minh sư không quá mạnh, vậy có làm sao?
Nhưng lấy tư liệu của những người này tổng hợp một chút, sẽ phát hiện những người đã chết đều có quan hệ với Trần Vĩnh.
Mà Trần Vĩnh... Ngày đó vị tướng lãnh Thăng Thiên hải bị giết, Trần Vĩnh vừa khéo ở ngay phụ cận!
Bao gồm mấy vị Sơn Hải của Đại Đường phủ, Đại Tề phủ bị giết, hẳn là Trần Vĩnh cũng ở gần đó, chỉ có Đại Thương phủ là chưa thể phán đoán, chủ yếu là hai vị Nhật Nguyệt Lục Dực Thần Giáo đã chạy, hiện tại Trần Vĩnh không bị ai đuổi giết, cho nên nhất thời không tìm thấy hành tung của y.
“Liên tiếp giết 4 vị tướng lĩnh Sơn Hải.”
Ánh mắt Kỷ Hồng phức tạp, đây là tử tội!
Trần Vĩnh có chứng cứ không?
Dù có cũng tuyệt đối không đầy đủ, nếu không, bằng vào việc những người kia ngầm giết Văn Minh sư đa thần văn hệ, dù bọn họ có người che chở đi nữa thì chỉ cần Trần Vĩnh bẩm báo lên Đại Hạ phủ, Đại Hạ phủ có chứng cứ thì sẽ không có gì phải sợ.
Nhưng y không làm như vậy, hiển nhiên là không đủ chứng cứ.
Vậy nên y lựa chọn ám sát!
Nếu bị phát hiện, Trần Vĩnh chắc chắn phải chết!
Ám sát tướng lĩnh Nhân tộc, ngay cả Vạn Tộc Giáo cũng hiếm khi dám làm loại sự tình này.
Kỷ Hồng than nhẹ, lại cầm lấy tư liệu của 4 vị Sơn Hải nọ.
4 người này chắc chắn có liên hệ nào đó.
Do vị vô địch kia sai sử sao?
Hay là đã âm thầm gia nhập Vạn Tộc giáo?
Từ hơn nửa năm trước, y đã tìm đọc một ít tư liệu, bao gồm danh sách Văn Minh sư đa thần văn hệ tử vong trên chiến trường, địa điểm tử vong, thời gian tử vong, quân đội phục dịch khi tử vong...
Cùng với Văn Minh sư đa thần văn hệ chết ở Nhân cảnh, chết thế nào, chết trên tay ai.
Từng manh mối đang dần trở nên rõ ràng.
Kỷ Hồng nhắm mắt, một đám manh mối đều chỉ về một phương hướng.
“Hắn không phải vì thù riêng. Vì thù riêng thì không cần thiết giết nhiều Văn Minh sư đa thần văn hệ như vậy.”
Giờ phút này, manh mối đều chỉ về một hướng, nhưng cụ thể là ai thì còn chưa minh xác.
Nhưng Kỷ Hồng đã có chút đầu mối.
Những người này nhìn bề ngoài thì không có gì liên quan, nhưng xét rộng ra quá khứ thì bọn họ đều có chung một đặc điểm, cùng một thời kỳ, bọn họ đều chinh chiến ở chiến trường Chư Thiên, đây là điểm chung lớn nhất.
Như vậy ở thời kỳ kia, vô địch tọa trấn Chư Thiên chiến trường sẽ là người dễ dàng liên hệ với bọn họ nhất.
Đại khái tập trung ở giai đoạn 50 - 70 năm trước, những người này từng đồng thời phục dịch ở chiến trường Chư Thiên.
20 năm!
Trong 20 năm, có khả năng những tướng lĩnh kia đã bị người mượn sức.
Là ai?
Lúc đó vô địch tọa trấn chiến trường Chư Thiên là những ai?
Nhân tộc có không ít vô địch, hành tung thần bí, trừ Đại Tần vương vẫn luôn tọa trấn, vô địch khác tuần tra khắp nơi, trong tình huống bình thường, một vị vô địch đi ra tiền tuyến thì ít nhất phải tuần tra 10 năm mới có thể thay người.
Chiến khu phía Đông tùy thời đều có hơn 10 vị vô địch tọa trấn chiến trường.
Giai đoạn 50 – 70 năm trước, vị vô địch nào đã ở đó?
Muốn điều tra rõ điểm này thì hơi khó.
Nhưng không phải là không có biện pháp!
Nếu phỏng đoán của Kỷ Hồng là thật, như vậy vị vô địch phản bội kia chính là một trong số những người này, nếu không, dù là vô địch thì cũng không thể chạy khắp nơi mượn sức những tướng lĩnh khắp tứ phương được.
Vô địch đại phủ khác còn chưa chết đâu.
Chỉ có ở trên chiến trường, tuần tra một khu vực thì mới có đủ cơ hội và thời gian chọn người, mượn sức!
Cũng tuyệt đối không thể không khảo sát mà đã mượn sức.
Nhất định là vị vô địch này trong lúc tuần tra đã phát hiện điều gì đó, cảm thấy đối phương có điểm yếu bị bắt được, cho nên mới có thể mượn sức.
Mà có khả năng những người bị mượn sức đã gặp mặt vị vô địch kia, nếu không, rất khó đả động được bọn họ.
“Đáng sợ!”
Kỷ Hồng nghĩ, giờ phút này y đã có manh mối, chỉ cần tra ra năm xưa là ai tọa trấn chiến trường Chư Thiên, phản đồ nhất định nằm trong số họ!
Tuy không rõ ràng, nhưng mục tiêu đã rút nhỏ rất nhiều.
Cầu Tác cảnh cùng Chiến Thần điện rốt cuộc có bao nhiêu vô địch, hiện tại y cũng không rõ ràng lắm, nhưng ít nhất là hơn 30 vị, lập tức có thể bài trừ hai phần ba số người.
“Trần Vĩnh...”
Y lại nghĩ tới Trần Vĩnh, Trần Vĩnh đang gặp nguy hiểm!
Gia hỏa này quá điên cuồng.
Những người bị giết có khả năng đều bị mượn sức, Trần Vĩnh giết bọn họ, cũng tương đương với việc đang tuyên bố với người sau màn là ta đã bắt được nhược điểm của ngươi!
“Đây là lấy thân phạm hiểm, một khi chứng minh ra là ngươi giết, dù vô địch không ra mặt, tìm được chứng cứ thì cũng có thể chính đại quang minh cho người tới giết ngươi!”
Kỷ Hồng thở dài.
Trầm mặc một hồi, Kỷ Hồng nhắm mắt, áp xuống rung động trong lòng.
Chính mình cũng phải cẩn thận.
Thời gian qua y tập hợp không ít tư liệu, có cả cơ mật quân sự, có lẽ đã gây chú ý.
“Trần Vĩnh, ngươi bại lộ phía trước, ta đây sẽ điệu thấp thôi.”
Khóe miệng Kỷ Hồng hơi nhếch lên, chỉ có thể cầu nguyện chính ngươi tự cẩn thận.