“Ý ngài là, lời ta nói sai rồi ư?”
Tô Vũ đạm mạc nói: “Dù ta không nói, Đan Hùng lại chạy khắp nơi trêu chọc cường địch, gã có nhiều đặc tính, sớm hay muộn cũng sẽ có người nghĩ đến điểm này, ta chỉ vạch trần điểm mấu chốt mà thôi, muốn trách thì phải trách Chu Phá Long dung túng đồ đệ hắn hành động trương dương!”
Hắn không cảm thấy mình làm sai cái gì!
Hắn chưa bao giờ cảm thấy!
Nếu Đan Hùng đã khiêu chiến hắn, Chu Phá Long phủng sát gã, vậy vì sao chính mình không thể đánh trả?
Kết cục trêu chọc phiền toái lớn thế nào, tăng thêm bao nhiêu nguy cơ cho Nhân tộc, vậy hãy tìm người khởi xướng, nghiêm khắc mà nói, Tô Vũ hắn chỉ là người bị hại, nào có quan hệ gì.
Vô địch giận chó đánh mèo hay không, Tô Vũ đều không thèm để ý.
Lúc này hắn ra ngoài là cũng có ý tứ tránh đầu sóng ngọn gió.
Nếu có vô địch cảm thấy Tô Vũ làm không ổn mà đến xử lý hắn, cùng lắm thì nửa đường chạy đến chiến trường Chư Thiên thôi.
Không nói vấn đề đó nữa, Tô Vũ nói thẳng: “Phủ trưởng, ta sắp ra ngoài, cần một thân phận hợp lý, dù vô địch tới tra thì thân phận này cũng tồn tại, người này phải thật sự tồn tại.”
Ngưu Bách Đạo nói: “Thân phận thì đơn giản, dù sao ta cũng đã sống mấy trăm năm, đây chỉ là việc nhỏ.”
Đối với một lão già sống mấy trăm năm như ông thì việc này thật sự không khó.
Ông nói thẳng: “Hai tầng thân phận, một minh một ám, bên ngoài, ngươi là con cháu một gia tộc ở Đại Minh phủ, ngầm, ngươi là học sinh của ta, ngươi cảm thấy thân phận như vậy thế nào?”
“...”
Tô Vũ nhìn ông, Ngưu Bách Đạo không để bụng, “Thế nào, không được à? Ta sống nhiều năm như vậy, nói thật là đã thu không ít đồ đệ, loại người nào cũng có, có kẻ thu mấy ngày liền không để ý tới, có kẻ nhận xong liền tống cổ cho ra ngoài tự rèn luyện, có người lại chỉ mang danh nghĩa, cảm thấy người này có tiền đồ nên giao hữu, mang danh đồ đệ của Ngưu Bách Đạo ta, như thế sẽ có vẻ là có bối cảnh.”
Ngưu Bách Đạo nói: “Ngươi muốn thân phận như vậy thì ta có không ít, bọn họ đều tồn tại, nhưng có kẻ đã phế đi, mai danh ẩn tích! Có kẻ bế quan trong bí cảnh, một lần bế quan là vài thập niên, chưa chắc sẽ ra ngoài. Thân phận như vậy dù bị vô địch tra xét thì cũng không tra ra bọn họ đã chết.”
Ngưu Bách Đạo cười ha hả: “Ngươi muốn thân phận nào?”
Tô Vũ không còn lời gì để nói, lúc lâu sau mới đáp: “Đúc Binh sư!”
Ngưu Bách Đạo nhướng mày, “Ngươi muốn giả mạo làm Đúc Binh sư?”
Không phải ra ngoài để đến di tích sao?
Còn muốn giả mạo Đúc Binh sư làm gì?
“Đúng vậy, Đúc Binh sư!” Tô Vũ khẳng định. “Tuổi tác không cần quá lớn, nhưng thực lực không thể quá yếu, Văn Minh sư Đằng Không cửu trọng là tốt nhất, thực lực thân thể không yếu, tốt nhất là tu luyện công pháp Thiên Giai, thân thể đạt tới 18 đúc.”
Công pháp nào hắn cũng có thể bắt chước, điểm này Tô Vũ có tự tin, mà cũng không hẳn là bắt chước, chỉ cần hắn lấy được công pháp thì đều dùng được. Hắn có thể đóng các khiếu huyệt thừa, trừ khi Tô Vũ tự bùng nổ, không thì người ngoài rất khó phát hiện.
“Yêu cầu này...”
Ngưu Bách Đạo vừa rồi tự tin tràn đầy, nghe thế lại cảm thấy đau đầu.
Yêu cầu vậy hơi cao.
“Ta có nữ đồ đệ như thế.”
“Khụ khụ!”
Tô Vũ suýt nữa ho chết, phủ trưởng, ngài đáng tin cậy chút đi!
Nữ?
Ngài bảo ta ngụy trang thành nữ?
Ta không phải tên biến thái Hứa Bân kia!
Ngưu Bách Đạo cười gượng, “Nghe ta nói xong đã, nữ đồ đệ của ta có đệ đệ, tương đối phù hợp với yêu cầu ngươi, tuổi tác không quá lớn, chừng 35 tuổi, cũng coi như thiên tài.”
35 tuổi, có thể phù hợp với những điều kiện Tô Vũ vừa nói, đích xác xem như thiên tài.
“Nhưng có một điểm, tiểu tử kia khi còn trẻ chọc phải một ít phiền toái, mấy năm nay điệu thấp, sợ phiền toái quấn thân, vẫn luôn trốn tránh ra ngoài.”
“Phiền toái gì?”
Ngưu Bách Đạo ngẫm nghĩ, ho khan một tiếng rồi nói thẳng: “Thật ra không có gì, chỉ là hơi lăng nhăng. Mấy năm trước y ngủ với cháu gái một vị Nhật Nguyệt cửu trọng. Khụ khụ, nam nữ hoan ái thì bình thường thôi đúng không? Đại Minh phủ hiểu mà! Nhưng, cô bé kia nằng nặc đòi gả cho y, y thì không muốn có người quản mình, cho nên trốn đi.”
“Gia gia đối phương vẫn luôn tìm y, ngươi muốn giả mạo thân phận kẻ này thì chỉ sợ sẽ có phiền toái nhỏ.”
Tô Vũ lắc đầu, “Vậy thôi, tự nhiên lại thành kẻ trêu chọc một vị Nhật Nguyệt cửu trọng, ta không muốn đâu.”
“Nhưng trừ đối phương ra thì không có thân phận nào khác phù hợp với mong muốn của ngươi, hơn nữa bản nhân y có thể kể lại tất cả quá khứ, tránh bị bại lộ, vì giải quyết phiền toái kia, y cũng sẽ trốn đi, đến khi ngươi không cần dùng thân phận này nữa mới thôi, ba bốn năm hay chín mười năm cũng không có vấn đề gì.”
Tô Vũ nhíu mày, Ngưu Bách Đạo lại nói: “Khụ khụ, gia gia của cô bé kia đã bế quan, cũng chưa chắc sẽ xuất quan.”
“Ngài vừa nói vậy, ta cảm thấy 99% sẽ xuất quan sớm thôi!”
Tô Vũ cạn lời, có vài lời không thể nói, đôi khi càng nói càng linh nghiệm.
“Còn nữa, nếu cô gái kia tìm tới thì làm sao bây giờ? Ta giết nàng à? Không thì làm sao?”
Thân phận của người nọ phù hợp với yêu cầu của hắn. nhưng cũng rất phiền toái.
Nữ, lão, đều rất khó chọc.
Nữ nhân, hài tử, lão nhân, ba loại không thể chọc, vậy mà một phát chọc hai, thân phận này không tốt.
“Cô bé kia sẽ không tìm thấy ngươi.”
Ngưu Bách Đạo trấn an: “Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không, nàng đã đi Chư Thiên chiến trường đóng giữ hai năm, mới đi không lâu, hai năm... Ngươi chắc không cần dùng đến hai năm chứ?”
Tô Vũ lắc đầu, hẳn là không cần.
Đến chiến trường Chư Thiên rồi, có lẽ hắn sẽ đổi thân phận khác.
Ở Nhân cảnh, có lẽ có thể nói thân phận cho người thứ ba biết, ở chiến trường Chư Thiên thì tuyệt đối không thể. Thứ này chỉ mình hắn được phép biết.
“Ta vẫn cảm thấy không ổn, gia gia nàng tìm tới muốn giết ta, hoặc là ép ta thành thân cùng cháu gái lão, vậy không phải phiền toái sao?”
“Không đến mức ấy đâu.”
Ngưu Bách Đạo trấn an: “Gia gia nàng bắt ngươi để trừng trị thôi, ngươi cảm thấy lão nguyện ý gả cháu gái cho một tay ăn chơi à? Ngươi mà gặp thì giải thích cho tốt, cùng lắm thì dập đầu bồi tội, chắc không sao đâu, nếu không được thì nói ta thu ngươi làm đồ đệ, phải được sư phụ đáp ứng, để lão gia hỏa tới tìm ta, vậy vấn đề cũng không lớn.”
Ngưu Bách Đạo mỉm cười: “Yên tâm đi, nếu thân phận bi đát quá thì ta có thể để ngươi giả mạo sao? Lão gia hỏa kia cũng biết tiểu tử này có quan hệ với ta, bằng không, ngươi cảm thấy lão thật sự không bắt được tiểu tử này ư? Y đang trốn ở Thiên Đô Phủ, không phải lão không biết.”
Tô Vũ suy nghĩ rồi hỏi: “Vị Nhật Nguyệt cửu trọng nào?”
“Thự trưởng Dục Cường Thự Đại Đường phủ, lớn tuổi hơn lão Hầu một chút, tầm tuổi ta, cùng thế hệ. À nhầm rồi, là Thự trưởng Dục Cường Thự tiền nhiệm, lão già này đã từ nhiệm, hiện tại là một trong các Định Hải Thần Châm của Đại Đường phủ, ngươi không đi Đại Đường phủ, chưa chắc lão đã xử lý ngươi.”
Đại Đường phủ!
Nhật Nguyệt cửu trọng!
Tô Vũ nghi ngờ: “Thật sự không sao hả, vị kia thấy ta sẽ không lập tức tát chết ta chứ? Vậy thì ta đây quá oan khuất rồi!”
“Tuyệt đối không!”
Ngưu Bách Đạo bĩu môi: “Nam tình nữ nguyện, cháu gái lão thích thế, lúc trước còn từng làm ầm ĩ, tuyên bố nếu lão gia hỏa dám làm gì tiểu tử kia, cháu gái lão liền tự sát, bằng không, ngươi cho rằng ngủ với cháu gái Nhật Nguyệt cửu trọng mà chạy thoát dễ dàng như vậy sao?”