Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 1112: Huyết Nhục Trọng Sinh




Người vây xem cũng chấn động.

Đây là thần văn gì?

Thân thể Tô Vũ rất cường đại, mọi người đều thấy được, kết quả hắn đánh ra một quyền lại đánh trượt, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như vậy, vậy chẳng phải là khi Đan Hùng giao đấu với Chiến Giả, trừ khi Chiến Giả kia cường đại hơn gã rất nhiều, không thì chỉ có thể mặc gã chém giết ư?

Thật đáng sợ!

Tô Vũ mạnh ở thân thể, tiếp tục như vậy hắn sẽ ứng đối thế nào?

“Có ý tứ!”

Tô Vũ cười nhẹ một tiếng, lúc này mới thú vị, Đan Hùng có thể quét ngang cường giả đa thần văn hệ mười mấy phủ, quả nhiên có điểm bản lĩnh.

“So thần văn sao?”

Tô Vũ không chần chừ, trong tay hắn xuất hiện một thanh đao, thần văn nháy mắt dung nhập, 18 thần văn dung hợp, thay đổi, hóa thành một thanh đao 18 thần văn chiến kỹ trung tâm.

Đặc tính ngũ hành bùng nổ!

Nước lửa ngập trời!

Ngay sau đó hai người đều như đi vào lĩnh vực đặc thù, lao vào chém giết nhau.

Ầm!

Dư ba chấn động, hồ nước sôi trào, bốn phía, đám học viên bị đẩy lùi, có người thực lực không đủ cường đại thì trực tiếp bị sóng khí đẩy văng!

Các cường giả không ra tay, nguy cơ không trí mạng không cần ra tay, cho đám học viên kia biết rằng, chênh lệch giữa bọn họ rốt cuộc lớn bao nhiêu.

Trên lôi đài, hai cái bóng không ngừng đan xen, đao quang kiếm ảnh, va chạm lại như vô thanh vô tức, nhưng thực tế cực kì hung tàn.

.....

Trong hư không.

Tô Vũ bao mình trong kết giới bóng ma, hắn cầm trường đao không ngừng va chạm với trường kiếm của Đan Hùng.

Ý chí lực cắt chém, thần văn va chạm.

Ý chí lực của Đan Hùng mơ hồ cường hãn hơn hắn một chút, chỉ sợ đã đạt tới ý chí lực tam giai.

Thần văn của gã cũng cực kỳ đặc thù, có rất nhiều đặc tính.

Tô Vũ không thể phán đoán đây là một thần văn hay là nhiều thần văn.

Trong lúc giao thủ, trường đao của Tô Vũ bỗng nhiên run lên, lực chấn động truyền đến, giờ khắc này biển ý chí có chút rung chuyển, Tô Vũ hừ nhẹ một tiếng, nháy mắt biến mất trong hư không!

Gió cuốn!

Trận gió thổi qua kèm theo lực sát thương vô cùng cường hãn, phụt một tiếng, thân ảnh Đan Hùng cũng chợt lóe rồi biến mất, trên người mang theo một ít vết máu, gã cảm thấy ngoài ý muốn, “Võ kỹ ư?”

Không giống thiên phú kỹ, hình như Tô Vũ không dùng tinh huyết.

Vậy hắn hóa phong bằng cách nào?

Đặc thù võ kỹ sao?

Gã vừa dứt lời, một cây búa xuất hiện trong tay Tô Vũ, Tô Vũ xuất hiện, đánh xuống một chùy!

Một tiếng vang chấn động lớn chợt vang lên!

Trường kiếm trong tay Đan Hùng kịch liệt chấn động, ý chí lực của gã có chút dao động, lại nháy mắt bừng tỉnh, lực chấn động bùng nổ, cứng rắn chặn lại chấn động của Khoách Thần Chùy.

Hai người ngươi tới ta đi, từng đạo thần văn, dư ba ý chí lực khuếch tán ra ngoài, không ngừng chấn động!

Hư không bốn phía dần dần nổi lên sóng gió.

Lúc này, mấy người Ngưu Bách Đạo khẽ nhíu mày, ngay sau đó, Ngưu Bách Đạo ra tay, một quầng sáng vây chặt hành lang lại!

Dư uy giao thủ của hai người này không ngừng lan ra, tiếp tục như vậy, học viên xung quanh sẽ gặp nạn.

Ban đầu các học viên còn không hiểu, kết quả trơ mắt nhìn lôi đài dưới chân hai người bị những cơn sóng chấn động kia đánh nát, vô thanh vô tức, lôi đài lớn trực tiếp biến mất trên mặt hồ.

Tô Vũ cầm búa không ngừng oanh kích!

Mà Đan Hùng cũng cầm kiếm không ngừng phòng thủ, thần văn hai bên đều đang rung động, biển ý chí quay cuồng, ý chí lực bùng nổ.

Lôi đài đã biến mất, ngay sau đó, trong hồ nước, bỗng nhiên một con rùa đen lớn đã nứt mai lao ra chạy trốn.

Toàn Quy Lăng Vân cảnh!

Chưa hết, lại có một thủy quái thật lớn trông như bạch tuộc phá vỡ mặt nước, nhanh chóng chạy về nơi xa.

Giờ phút này, những xúc tua đó loang lổ vết máu.

Sư sinh quan chiến trợn mắt há hốc mồm.

Bọn họ thật sự không biết dưới nước có đại yêu.

Chẳng những là đại yêu, xem khí thế kia có vẻ đều là Lăng Vân, kết quả bị chấn động của hai người làm cho không thể không trốn chạy, thoát khỏi hang ổ của chính mình.

Từng đạo sóng ý chí lực chấn động truyền ra!

Ầm ầm ầm!

Tiếng vang thật lớn truyền ra, kết giới bóng ma của Tô Vũ rách nát, thân thể hắn xuất hiện trước mắt mọi người, trên người có một ít vết thương, áo bào trắng nhiễm huyết.

Mà Đan Hùng cũng thoát khỏi trạng thái đặc thù, ngã xuống, quần áo nửa người trên rách nát, lộ ra thân thể.

Phanh một tiếng!

Tô Vũ lùi lại, Đan Hùng bay ra, rơi vào trong nước, máu nhiễm đỏ mặt hồ trong nháy mắt.

“Đan Hùng ca...”

Thương Thiên Kiều kinh hô!

Tốc độ hai người giao chiến cực nhanh, trong chớp mắt, Đan Hùng ngã xuống trong nước, mà Tô Vũ dường như chỉ rách chút da thịt, không đáng lo ngại.

Đan Hùng bại?

Thương Thiên Kiều không dám tin tưởng!

Không có khả năng!

Trong nháy mắt nàng kinh hô, từ trong nước, một đạo kiếm quang phá không lao lên, bay thẳng về phía Tô Vũ.

Tô Vũ hừ lạnh một tiếng, hắn không hề che giấu thủ đoạn.

Cây búa biến lớn! Toàn lực bùng nổ, ầm một tiếng, nện vào trong nước!

Phanh!

Bọt nước văng khắp nơi như đao kiếm bùng nổ, vòng bảo hộ phòng ngự của Ngưu Bách Đạo hiện ra, truyền ra âm thanh kim loại va chạm!

Mà dưới nước đã vô thanh vô tức, chỉ có kiếm quang lập loè, vô cùng cường hãn.

Từng đạo kiếm quang liên tiếp không ngừng.

Mà Tô Vũ nện từng búa xuống, đánh cho cái hồ lớn phải rung động kịch liệt.

Một lát sau, một bóng người lập lòe xuất hiện từ trong hồ, Đan Hùng để trần thân trên, tóc dài dính dấp, ánh mắt băng hàn, mặc kệ tất cả, cầm kiếm đâm thẳng về hướng đầu Tô Vũ.

“Cút ngay!”

Tô Vũ khẽ quát một tiếng, nguyên khiếu đại bạo, kim thân lóe sáng, ý chí lực bùng nổ toàn bộ, lôi đình nổi lên bốn phía, ngọn lửa ngập trời bao vây hai người, tiếng vang lớn không ngừng!

Không đến ba giây đồng hồ, hai người lại tách ra, trường kiếm của Đan Hùng đứt gãy, trên tay đều là máu, rồi lại nháy mắt biến mất trước mắt mọi người!

Trong hư không, Tô Vũ cầm búa lớn, lạnh lùng nói: “Chút tài mọn, ta cho rằng ngươi rất mạnh, xem ra ngươi không mạnh như ta tưởng tượng, chỉ là nhiều thủ đoạn mà thôi!”

Một vài Lăng Vân xung quanh nghe mà líu lưỡi.

Vậy mà còn chưa đủ mạnh ư?

Nếu là bọn họ, không đến Lăng Vân thất trọng thì rất có thể đã bị Đan Hùng giết chết!

Vừa rồi có một vị Lăng Vân trộm đưa bàn tay vào trong vòng phòng hộ của Ngưu Bách Đạo, kết quả trong nháy mắt đã bị sóng ý chí làm vỡ nát xương tay, đây thật sự là hai Đằng Không giao chiến?

Chỉ là dư ba mà thôi lại làm vỡ nát xương tay một vị Lăng Vân tam trọng trong nháy mắt.

Đan Hùng vẫn chưa đáp lời, đúng lúc này, Tô Vũ đạp một cước, hư không chấn động, thân ảnh Đan Hùng lại hiện lên.

Gã nhanh chóng lui về, ánh mắt nhìn về phía Tô Vũ có chút phức tạp.

Trực giác chiến đấu thật nhạy bén!

Gã cảm giác các loại thủ đoạn của mình khi sử dụng với Tô Vũ đều bị khắc chế.

Bởi vì Tô Vũ có càng nhiều thủ đoạn hơn!

Sóng chấn động, kết giới ý chí, ảnh độn của gã đều không đạt đến tác dụng gã muốn khi đối mặt với Tô Vũ.

Trái lại, gã còn bị Tô Vũ đánh trọng thương!

Giờ khắc này, những cường giả Sơn Hải Nhật Nguyệt kia cũng cảm nhận được một cảm giác khó nói ra, các thiên kiêu sinh cùng thời đại là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu, hai người này đều có lực lượng giết Lăng Vân, kết quả gặp nhau tại đây, Đan Hùng rõ ràng rơi vào thế hạ phong, không bằng Tô Vũ.

Thân thể không bằng, thủ đoạn thần văn không bằng.

Những người này đang nghĩ ngợi, Đan Hùng lại gầm nhẹ một tiếng, ngay sau đó gã bỗng hóa thành một đạo quang ảnh, trong nháy mắt xuyên thấu hư không, phụt một tiếng, trên cổ Tô Vũ có thêm một vết máu!

Máu phun ra!

Tô Vũ cũng trở tay đập một búa, thân ảnh một người đình trệ trong không trung, Tô Vũ trở tay đánh một quyền, phanh một tiếng, huyết nhục nổ tung!

Đan Hùng lập tức rút lui, phần lưng gã đã huyết nhục mơ hồ.

Mọi người nhìn về phía Tô Vũ, ngay sau đó mọi người đều ê răng.

Cổ Tô Vũ đâu còn vết kiếm, vừa rồi còn chảy máu, nhưng trong nháy mắt Tô Vũ đã thúc giục một ít khiếu huyệt, khôi phục thương thế.

Huyết nhục trọng sinh!

Chẳng những là vết kiếm trên cổ, giờ khắc này tất cả vết thương toàn thân hắn đều biến mất, không những thế, ngay cả vết máu trên áo bào trắng cũng biến mất.

“Chỉ có chút năng lực vậy sao?”

Tô Vũ bình tĩnh cất tiếng!