Tô Vũ lại vào phòng tu luyện, Lăng Vân kia tự bạo đã cho hắn chút dẫn dắt.
Lực lượng!
Lực lượng của chính mình không đủ, vậy có thể mượn nhờ ngoại lực mở ra hay không?
Còn về chuyện của Đan Hùng thì cứ kệ gã thêm mấy ngày nữa rồi tính.
.....
Trong lúc Tô Vũ tiếp tục bế quan nghiên cứu.
Trong một đại viện gần Bách Đạo Các.
Thương Thiên Kiều hưng phấn nói: “Đan Hùng ca, ngươi biết không? Ta vừa mới ra ngoài một chuyến, bên ngoài đều đang nói về ngươi, đều là lời hay, đều khen ngươi, ta còn tưởng rằng tới Đại Minh phủ, bởi vì Tô Vũ ở đây thì mọi người sẽ nhằm vào ngươi, không ngờ bọn họ rất thức thời!”
“Khen ta?”
Đan Hùng đang xem sổ tay, Bách Đạo Các có sổ tay giới thiệu, nghe vậy liền thuận miệng hỏi: “Khen ta thế nào?”
“Bọn họ nói, ngươi từng đánh bại Hoàng Đằng và Tần Phóng, có phải thật không?”
Thương Thiên Kiều hưng phấn: “Sao ngươi không nói với ta?”
“Hả?”
Đan Hùng buông quyển sách trong tay xuống, không có việc này.
“Ai nói?”
“Mọi người đều đang nói!” Thương Thiên Kiều hưng phấn: “Vừa rồi ta ra ngoài còn gặp Ngô Lam, là người Ngô gia ở Đại Hạ phủ, sắc mặt nàng rất khó coi, dùng lỗ mũi nhìn ta, chỉ thiếu nước đánh ta thôi, nói ngươi đánh bại Hoàng Đằng cũng không có gì ghê gớm, Hoàng Đằng không phải Văn Minh sư, cái mùi dấm chua kia ta cách thật xa cũng ngửi thấy được!”
“Ngô Lam? Muội muội của Ngô Kỳ?”
Đan Hùng không biết Ngô Lam, nhưng gã biết Ngô Kỳ, nghe Thương Thiên Kiều nói vậy khiến trong lòng gã khẽ động.
Thương Thiên Kiều vẫn còn đang hào hứng tiếp tục kể chuyện: “Đúng vậy, nàng đã nói như thế, nàng chính là người Đại Hạ phủ, nàng còn thừa nhận ngươi đánh bại Hoàng Đằng, hiện tại không ai không biết, Hoàng Đằng không thừa nhận cũng không được!”
“...”
Đan Hùng câm nín, sau một lúc lâu gã mới mở miệng: “Hiểu lầm đấy, truyền sai thôi! Ta chưa từng gặp Hoàng Đằng hay Tần Phóng, càng miễn bàn đến việc giao thủ!”
Ngẫm nghĩ, Đan Hùng liền nói: “Không phải chuyện tốt gì, ta và Hoàng Đằng, Tần Phóng không có phân tranh, bọn họ là Chiến Giả, ta là Văn Minh sư, hiện tại truyền như vậy, Đại Hạ phủ, Đại Tần phủ biết không có việc này, truyền ra sẽ không tốt cho ta.”
“Truyền bậy ư?”
Thương Thiên Kiều ngạc nhiên, Đan Hùng gật đầu, “Đúng vậy, đều là giả!”
Dứt lời, gã suy nghĩ rồi hỏi: “Là Ngô Lam truyền ra? Hay là Tô Vũ?”
“Không biết.”
Đan Hùng thở dài: “Vậy khi giao thủ cùng Tô Vũ, nếu không đánh bại hắn, đơn thần văn nhất hệ sẽ thật sự mất mặt xấu hổ, còn trong lúc vô ý đắc tội một nhóm người, trừ khi đánh bại Tô Vũ xong lại tìm cơ hội đánh bại Hoàng Đằng và Tần Phóng, chứng thực tất cả.”
Không nhất thiết phải ra mặt giải thích.
Nếu không phải chính mình nói ra, vậy không cần giải thích.
Gã nhìn về phía Thương Thiên Kiều, “Ngươi không ra ngoài truyền cái gì chứ?”
“Không, ta nghe được tin tức liền trở về nói cho ngươi, Đan Hùng ca ca, đây không phải chuyện tốt sao?”
Đan Hùng lắc đầu, “Không hẳn, đương nhiên nếu đánh bại được Tô Vũ thì cũng không có gì, nhưng nếu bại... Thôi, không nói nữa, ngươi đừng xen vào, tất cả dùng thực lực giải quyết đi.”
Gã không nói nữa, nhưng vẫn nhắc nhở Thương Thiên Kiều đừng ra ngoài nói năng linh tinh, vô nghĩa, còn đắc tội người khác, không có việc gì lại tìm việc.
Đây là thủ đoạn của Tô Vũ sao?
Gã sợ thua, hay cảm thấy chắc chắn sẽ thắng?
Gã tiếp tục xem sổ tay, cũng muốn đi Bách Đạo Các thử xem!
Lúc này, có người tiến tới, Văn Trung gõ cửa rồi đi vào, mỉm cười nói: “Đan trợ giáo, Tô sư đệ đã đáp ứng ước chiến, 5 ngày sau, 25 tháng 3, luận bàn trong học phủ! Còn về chuyện là sinh tử cục hay luận bàn bình thường thì chờ sư đệ xuất quan lại nói.”
Đan Hùng hơi nhíu mi, “Văn tiền bối, Tô Vũ thích sinh tử chiến sao?”
“Ta không rõ ràng lắm.”
Văn Trung đáp: “Đan trợ giáo, ngươi chuẩn bị đi, làm quen hoàn cảnh học phủ, mặt khác, nếu là sinh tử chiến, vậy còn cần trưởng bối hai bên ký tên, ta chỉ phụ trách báo tin, mặt khác ta cũng không rõ ràng lắm.”
“Đã biết, cảm ơn tiền bối nhắc nhở.”
Đan Hùng không nói gì nữa, mà Thương Thiên Kiều lại vội vàng nói: “Luận bàn bình thường thôi, vì sao phải sinh tử chiến? Đan Hùng khiêu chiến cường giả mười mấy phủ đều là luận bàn chiến, chưa giết người nào.”
Tuy rằng nàng nói tin tưởng Đan Hùng có thể thắng, nhưng nếu... Vạn nhất thua thì sao?
Văn Trung khẽ cười đáp: “Thương công chúa, cái này ta không rõ, chờ Tô sư đệ xuất quan rồi bàn vậy!”
“Nhưng...”
Văn Trung không để ý tới nàng, dứt lời liền xoay người rời đi.
Thương Thiên Kiều có chút bực bội, nàng nhìn về phía Đan Hùng, “Đánh sinh tử chiến quá nguy hiểm, nếu không hay là...”
Đan Hùng lắc đầu: “Không sao, sinh tử chiến cũng không nhất định sẽ có người chết! Đừng quá để ý, đây cũng là một loại khí thế chiến đấu, dùng khí thế áp bách ngươi, nếu ngươi cự tuyệt, vậy thì đã ở thế thất bại, ta sẽ suy xét kĩ, Thiên Kiều, đừng lo lắng cho ta, ngươi cũng đừng hoảng.”
“Ta biết, nhưng ta vẫn lo.”
“Thật sự không sao đâu.”
Đan Hùng mỉm cười, nhìn về một tòa nhà phía xa, đó chính là viện nghiên cứu Nguyên Thần đại danh đỉnh đỉnh.
Tô Vũ muốn bế quan 5 ngày, là muốn kéo dài thời gian, hay thật sự có việc cần bế quan?
Đan Hùng hít sâu một hơi, thừa dịp này, gã sẽ đi Bách Đạo Các một chuyến.
Có lẽ sẽ có chút thu họach!
Còn chưa giao chiến, gã đã cảm nhận được áp lực.
Hy vọng có thể có kết quả tốt!
.....
Tin tức Tô Vũ tiếp chiến nhanh chóng truyền ra.
Ngày 25 tháng 3!
Đại Minh học phủ, hai người giao chiến, sinh tử hay luận bàn tạm thời không biết.
Trong lúc nhất thời, Đại Minh phủ giống như ăn tết, sôi trào hẳn lên.
Lại có kịch hay để xem rồi!
Đáng tiếc lần này có khả năng dân chúng không thể xem, bởi vì diễn ra trong học phủ, có lẽ chỉ có học viên và một ít cao tầng mới vào được.
Điều này làm không ít người thất vọng uể oải.
.....
Mà thời gian cũng từng ngày qua đi.
Đại Minh học phủ dần dần trở thành tiêu điểm của rất nhiều người.
Thậm chí áp xuống một vài đại sự!
Tin tức của thiên tài luôn được chú ý hơn kẻ không quá thiên tài.
Tỉ như vị Bạch Phong không tính là quá thiên tài kia, trên đường trở về bị Vạn Tộc giáo tập kích, hai bên chiến đấu chém giết, một vị Sơn Hải đã chết, tin tức như vậy không gây ra sự chú ý quá lớn, đương nhiên, Sơn Hải chết đi là Vạn Tộc giáo.
Ở một cánh đồng hoang vu.
Bạch Phong ăn thịt nướng, hụt hẫng, má!
Lão tử ở đây đánh sống đánh chết, đồ đệ ta còn chưa luận bàn với người ta mà đã áp chết tin tức ta trở về, chẳng mấy người chú ý.
Ngay cả Vạn Tộc giáo tập kích cũng ít hẳn đi!
Dựa theo cách nói của Hạ Vân Kỳ, có thể có một đám cường giả lại chạy tới Đại Minh phủ, đương nhiên lúc này chắc chắn sẽ cẩn thận gấp vạn lần, nhưng bọn họ có khả năng sẽ ẩn núp phụ cận Đại Minh phủ, nghĩ cách xem trận chiến thiên tài kia.
Còn về việc giết Bạch Phong... Giết anh cũng vô dụng, chưa chắc điều động được Nhật Nguyệt đến đây, còn không bằng từ bỏ.
Bạch Phong thấy hụt hẫng, mấy người Hạ Vân Kỳ cũng dở khóc dở cười.
Mất công chuẩn bị, cuối cùng lại vô dụng!
Có khả năng không câu được cá lớn rồi, có lẽ Bạch Phong không đủ quan trọng, nếu là Tô Vũ thì tuyệt đối có thể câu ra cá lớn, đương nhiên cũng có khả năng câu ra cá lớn rồi không giải quyết được.
Cũng tốt, an toàn trở về cũng được.
Chỉ đáng thương Đại Hạ phủ, chuẩn bị không ít, kết quả không vớt vát được gì.