Tô Vũ không vội đi ra, tiếp tục du đãng bốn phía, nhớ kỹ cấu tạo các mô bản thần văn, càng đi sâu, thần văn trung tâm càng nhiều, 18 thần văn, 19 thần văn...
Dần dần, Tô Vũ có chút kinh hãi!
Cái này... Không phải là vật lưu lại từ thời đại khai phủ đấy chứ?
Càng đi sâu, hắn thấy sao trời càng to lớn, có cái thậm chí có 20 thần văn trung tâm, cái này... Chẳng lẽ là Văn Minh sư thời thượng cổ lưu lại?
"Nó không phải do Nhất Đại chế tạo, có khả năng là vật lưu lại trong di tích!"
Tô Vũ kinh hãi, có khả năng thứ này là lợi khí do tông môn Văn Minh sư hoặc là thế lực tựa như học phủ, Thánh địa từ thời đại thượng cổ lưu lại truyền thừa.
Nhất Đại không thể chế tạo ra thứ này!
Không phải không đủ năng lực, mà là không có những mô bản thần văn chiến kỹ có khả năng lựa chọn.
Vào thời khắc này, một sao trời tựa như kiếm khách, đột nhiên hóa thành một thanh kiếm tấn công Tô Vũ!
Ngay sau đó, một sao trời hóa thành một thanh trường đao, bổ về phía hắn!
Thần văn của Tô Vũ cấp tốc tổ hợp hóa thành trường đao, giao thủ với đao kiếm, sau kinh ngạc, hắn mơ hồ cảm nhận được gì đó.
Má nó.
Còn cần khảo nghiệm ư?
Đánh bại mô bản chiến kỹ này thì hắn có thể phác họa sao?
Không đúng, hắn đã vẽ ra thần văn chiến kỹ rồi, nói như vậy thì đây là sát hạch đối với những người khác, Ngô Lam muốn kế thừa mô bản thần văn chiến kỹ cường đại như vậy, có khả năng sẽ phải giao thủ cùng chúng nó, hạ gục chúng nó mới được.
Nàng làm được không?
Hắn đánh bại mà không kế thừa, có thể để Ngô Lam tới kế thừa không?
Trong lòng Tô Vũ xuất hiện đủ loại suy nghĩ, hắn cấp tốc giao chiến cùng đao kiếm, rất nhanh, đao kiếm dồn dập bại lui, một lát sau, đao kiếm hóa thành hai cái đao kiếm nhỏ vờn quanh bên cạnh hắn, đây là khuất phục rồi?
Tô Vũ tiếp tục nhìn về phía trước, vẫn là vô biên vô hạn!
Trong lòng hắn càng rung động, tấm bia này rốt cuộc lưu lại bao nhiêu thần văn chiến kỹ?
Mà cường giả trong đó đến cùng đã vẽ ra bao nhiêu thần văn?
"Thứ này... là chí bảo truyền thừa! Dù cho đa thần văn hệ hủy diệt, thứ này vẫn tồn tại, không sớm thì muộn cũng có khả năng cải tử hồi sinh!"
"Chỉ cần mọi người còn tu luyện ý chí lực, có người thu được cái này, vậy nhất định có khả năng truyền thừa đa thần văn hệ tiếp, đây là thủ bút của Văn Minh sư thời thượng cổ đi, hẳn là bị Nhất Đại thu được, từ đó khai sáng đa thần văn nhất hệ."
Giờ khắc này, Tô Vũ đã nhận ra đa thần văn hệ là như thế nào, Hạ Thần khai sáng đa thần văn nhất hệ như thế nào.
Kỳ thật là căn vào thứ này!
Tấm bia đá này mới là truyền thừa then chốt.
Tô Vũ nuốt một ngụm nước bọt, thế mà sư bá giao cho mình, điên rồi!
Thứ này mà mất đi, không sớm thì muộn đa thần văn nhất hệ cũng sẽ diệt vong.
Tô Vũ thầm cười khổ, sư bá phóng khoáng thế nào mới có thể tiện tay ném thứ này cho mình, cũng không biết khi sư tổ phát hiện bia đá không còn thì có chửi đổng lên hay không.
Không có thứ này, ông thành lập đa thần văn học viện kiểu gì, mượn dùng Cửu Thiên học phủ ư, thần văn chiến kỹ bia của Cửu Thiên có thể có bao nhiêu mô bản thần văn chiến kỹ?
Chỉ sợ là không nhiều lắm!
Có thể lựa chọn quá ít!
Tô Vũ nghĩ đi nghĩ lại, ý thức được một vấn đề, hẳn là không ít người đoán được hắn đang giữ thứ này, mà then chốt của đa thần văn nhất hệ lại nằm ở đây, tối thiểu là truyền thừa then chốt nằm ở đây.
Cướp đi thần văn chiến kỹ bia, đa thần văn nhất hệ sẽ không có khả năng lớn mạnh.
Dù về sau, tất cả mọi người biết phương pháp chia tách, tốt nhất cũng phải có mô bản, không phải là không có hi vọng tự sáng tạo, nhưng độ khó quá lớn.
"Mẹ nó, có ai biết trong này có nhiều mô bản thần văn chiến kỹ tới vậy không?"
"Những năm qua, sư bá một mực trông coi Tàng Thư các chắc là vì cái này, hiện tại nó lại nằm trong tay ta, sẽ không có ai tới chiếm lấy chứ?"
Trần Vĩnh trông coi Tàng Thư các mấy chục năm, kỳ thật chủ yếu là vì thần văn chiến kỹ bia.
Càng nghĩ, Tô Vũ càng thấy đau đầu.
Không chừng đã có người đang dòm ngó, có lẽ tên vô địch kia đang âm thầm theo dõi, xem ra về sau mình sẽ có chút phiền phức.
Trong lúc suy nghĩ, Tô Vũ lại gặp từng viên sao trời, có cái rất sáng!
Hắn đã gặp được năm sáu cái có 20 điểm ánh sáng.
Ra là Nhất Đại phác họa 20 thần văn cũng không tính là quá xuất sắc, thời đại thượng cổ, có không ít Văn Minh sư như vậy.
"Cái nào là của Nhất Đại?"
Tô Vũ không biết, hắn chưa từng thấy mô bản thần văn Nhất Đại phác họa là dạng gì, mặc kệ, Ngô Lam thì tùy xem vận khí nàng đi, có thể phác họa mô bản 20 thần văn chiến kỹ hay không cũng là vấn đề của nàng.
Đương nhiên, bởi vì tu luyện《 Nguyên thần • Văn quyết 》cho nên ý chí lực của Ngô Lam không yếu, có lẽ có khả năng hoàn thành việc phác họa.
Hắn lại hấp dẫn một vài mô bản thần văn chiến kỹ, Tô Vũ cảm giác ý chí lực tiêu hao càng lúc càng nhanh, hắn không dám chậm trễ, cấp tốc quay lại.
Rất nhanh đã đến rìa cửa vào.
Sau lưng, hàng trăm hàng ngàn mô bản thần văn chiến kỹ đi theo.
Tô Vũ không để ý tới, nhanh chóng lóe lên, ý chí lực tan biến trong không gian.
...
"Đi vào đi!"
Tô Vũ vừa ra đã khẽ quát: "Bên trong đều là thần văn chiến kỹ, đừng cho chúng nó chạy, nhanh lên một chút, có thể phác họa cái nào thì tính cái đó!"
Ngô Lam có chút khẩn trương, nàng không nói chuyện, ý chí lực cấp tốc thăm dò vào trong.
Tô Vũ không xen vào nữa.
Lúc này biển ý chí của hắn quay cuồng, thần văn chiến kỹ đao bắt đầu chia tách, ngay sau đó, 18 trung tâm bị Tô Vũ chia tách ra.
Dần dần, chúng hợp thành một cây búa, là một cây búa có 18 trung tâm!
Thần văn dung nhập, Tô Vũ dung nhập Khoách Thần chùy vào trong đó, tạo thành một thanh búa trong đầu!
Một thanh búa thần văn chiến kỹ 18 trung tâm hoàn chỉnh!
"Cục lông nhỏ, đi ra cho ta!"
Biển ý chí Tô Vũ rung chuyển, sau đó, Cục lông nhỏ mơ mơ màng màng xuất hiện.
"Ta nện ngươi một búa, đổi lấy một tia Thiên Nguyên khí, thế nào?"
Cục lông nhỏ nháy mắt mấy cái, một búa à? Nó thường xuyên bị nện rồi, vấn đề không lớn.
"Hai cái có được không?"
Nó cò kè mặc cả, cái kia rất thơm.
"Được!"
Tô Vũ hào phóng một lần, không có vấn đề gì, cho ta thử một chút, chắc nện không chết được đâu.
Cục lông nhỏ mừng rỡ, có đồ ăn rồi, vừa nghĩ vậy, bỗng nhiên lông tơ trên người nó dựng ngược lên, đúng vào thời khắc này, Tô Vũ cầm búa trong tay mạnh mẽ nện xuống!
Ầm!
Sóng âm truyền ra!
Cục lông nhỏ bị đập bay, đầu váng mắt hoa, bịch một tiếng rơi xuống sàn nhà, biến thành Cục lông bẹp!
Đại khái qua mấy chục giây, Cục lông nhỏ dần dần khôi phục, mở mắt, lúc này, Tô Vũ đang mừng rỡ nghiên cứu cái búa của mình, còn Cục lông nhỏ... dù sao cũng không chết, không cần để ý.
Cục lông nhỏ giãy dụa khôi phục dáng vẻ tròn căng, bay lên, bay đến trước mặt Tô Vũ, xích lại gần nhìn cái búa, hình như có chút nước miếng ứa ra, "Thật là lợi hại, thơm thơm, còn thơm hơn, lợi hại hơn trước kia, Tô Vũ, có thể cho ta ăn không?"
"Cút!"
Tô Vũ mặc kệ nó, vui vẻ nói: "Ngươi cảm giác thế nào, có phải lợi hại hơn cái búa trước đây hay không?"
"Ừm ừm!"
Cục lông nhỏ không ngừng gật đầu, không, chính xác là lắc lư cả thân thể, "Búa này thật lợi hại, thứ ta không tiêu hóa được đã lâu, nện một cái đã tiêu hóa gần hết."
Trên nguyên tắc tới nói, thứ này vẫn là tính chất phụ trợ, nện một búa, biển ý chí không sụp đổ thì vẫn sẽ được lợi.
Cục lông nhỏ có sức chịu đựng cao, không dễ bị đập chết như vậy.
Nhưng hiện tại nó là Lăng Vân, còn chuyên môn ăn thần văn, bị Tô Vũ nện một búa thì chỉ chóng mặt mấy chục giây, thứ này quả thực là chí bảo đối phó với Văn Minh sư, nện một cái, Lăng Vân cũng phải choáng, choáng mấy chục giây đã đủ để bị giết vô số lần!