Hồng Đàm thấy được sự kinh ngạc trong mắt của Nguyên Khánh Đông, cũng nhìn thấy sự tham lam và rung động trong mắt người khác, ông chỉ khẽ mỉm cười.
Cái này... Là thứ các ngươi muốn xem phải không?
Thật to gan!
Lá gan quá lớn!
Khi không có chuẩn bị sẵn sàng mà các ngươi dám chủ động lộ ra tin tức này, điên rồi à?
Điên rồi cũng tốt!
Không ai dám tin tưởng các ngươi điên cuồng đến mức lấy cái này ra nói đùa, như vậy, các ngươi đều không nghĩ tới đúng không?
Muốn lật bàn ư?
Ánh mắt Hồng Đàm lóe lên một cái, ông nói: "Kỹ thuật này không tính là quá lợi hại, trong đó có nhiều khuyết điểm, thiếu hụt cũng không ít. Ta còn cần nhiều thời gian để hoàn thiện, trước đó ta chỉ là tùy ý thương thảo với vài vị lão bằng hữu một thoáng, tên vương bát đản nào lại nói càn ra ngoài thế?"
Ông có hơi cạn lời, buồn bực chất vấn: "Người nào truyền tin vậy?"
Ngô Nguyệt Hoa tức giận nói: "Là tên cháu trai Hạ Ngọc Văn kia nói, hắn bảo Bạch Phong có thể chia tách thần văn chiến kỹ, chia tách xong có lẽ còn có thể bổ sung lần nữa!"
"Hạ Ngọc Văn?"
Hồng Đàm hơi sững sờ, Ngô Nguyệt Hoa lại nhìn chằm chằm ông, cau mày mắng: "Ngươi là đồ đần độn!"
Tùy tiện nói một chút thế mà ngươi bị lừa luôn rồi!
Lần này thì sẽ phiền phức lớn!
Hỗn đản nhà ngươi có biết rằng ngươi thừa nhận thì phiền toái sẽ rất lớn hay không?
Bà vừa mới nghĩ, Hồng Đàm không ngu ngốc đến mức như thế, phủ nhận là xong, bà nào có biết được... Đệch, đồ đần độn, thế mà lại đi thừa nhận!
Còn là chủ động thừa nhận!
Ngô Nguyệt Hoa sắp tức đến bể phổi rồi!
Có phải bế quan xong choáng váng luôn không?
Hồng Đàm giống như tỉnh ngộ, cấp tốc thanh minh: "Kĩ thuật nhỏ mà thôi, thật đó, một chút cũng không hoàn thiện, Bạch Phong vốn là người của đa thần văn nhất hệ, có thần văn chiến kỹ, thứ này là xây dựng trên cơ sở thần văn chiến kỹ để hoàn thành, chứ không phải đến tiếp sau mới có khả năng bổ sung, thật đó, đừng hiểu lầm."
Trong lòng mọi người còn nghi vấn.
Nguyên Khánh Đông cũng hoài nghi, trầm giọng nói: "Hồng Các lão, kỹ thuật này nếu thật sự tồn tại thì đối với việc đa thần văn hệ mở rộng, cường hóa, thậm chí toàn bộ lĩnh vực Văn Minh sư đều sẽ nhấc lên biến hóa rất lớn, nó rốt cuộc là thật hay giả?"
"Vẫn chưa hoàn thiện!"
Hồng Đàm chân thành nói: "Đây là thật, thế nhưng ta có ý tưởng này, ta cảm thấy cho ta thời gian ba tới năm năm, ta nhất định có khả năng hoàn thiện, trước đó các ngươi cũng biết, Bạch Phong kém chút bởi vì cái này mà chết, hắn vốn dĩ ban đầu đã có thần văn chiến kỹ, nếu không có mà tùy tiện tổ hợp... thì chỉ có chết."
"Ba năm đến năm năm, ta cảm thấy hẳn là có khả năng tiêu trừ tác dụng phụ, giúp một chút Đằng Không tiến hành thí nghiệm, đến lúc đó... Mới có thể nói đây là kỹ thuật thành thục, hiện tại thì không tính!"
Ông lắc đầu thở dài, "Huống chi, Bạch Phong không ở đây, Tô Vũ đi rồi, Trần Vĩnh mất tích, ta hiện tại ta cũng không hứng thú đi nghiên cứu phát minh những thứ như vậy, kỹ thuật đó cứ phong tồn đi, có thời gian lại nói."
Hai mắt Nguyên Khánh Đông lấp lánh: "Vậy Hồng Các lão không nguyện ý xây lại đa thần văn học viện à?"
Xây, dĩ nhiên muốn xây!
Không xây thì làm sao kéo được người tới!
Vạn Thiên Thánh, Hạ Tiểu Nhị, các ngươi muốn chơi ta đúng không?
Được, ta chơi cùng các ngươi!
Chơi thật lớn!
Hồng Đàm nghiến răng nghiến lợi, nếu không nghĩ tới điều này thì lão tử cũng không bỏ cho các ngươi.
Được lắm, ta muốn chơi, ta sẽ cùng các ngươi quậy tung lên.
Ông chần chờ một chút, lắc đầu nói: "Khuyết thiếu tài chính, đa thần văn hệ vốn hao phí vô số tài nguyên, cộng thêm còn phải thí nghiệm nghiên cứu phát minh, tối thiểu trăm vạn công huân trở lên. Mặt khác, dù là tuyển nhận học viên thì ta cũng không phải nhận bừa, tối thiểu phải giao nạp vạn điểm công huân làm học phí, để bọn hắn tự cấp tự túc! Mà nói câu khó nghe chút, ta còn sợ những người khác giẫm lên vết xe đổ, biến thành Trần Vĩnh hoặc là Bạch Phong, Tô Vũ tiếp theo; lại nghĩ vào đa thần văn nhất hệ không có bối cảnh chỗ dựa là không thể được, bằng không thì, ta sợ bọn họ không chịu được nữa, ba tới năm ngày lại chạy mất!"
"Ta cũng không đi bảo hộ ai nữa, quá phiền toái, hiện tại ta cũng không có tâm tư, tâm huyết này."
Ánh mắt những người khác lóe lên, Nguyên Khánh Đông trầm giọng nói: "Ta nghĩ nếu Hồng Các lão thật sự có thể thôi diễn kỹ thuật này phát triển, rất nhiều người nguyện ý ủng hộ cho Các lão."
"Phiền toái!"
Hồng Đàm bật cười, tiếp đó ông nhìn thoáng qua Nguyên Khánh Đông, thản nhiên nói: "Nguyên phủ trưởng, để nói sau đi! Huống chi có nhiều thứ truyền phát ra ngoài, chưa chắc đã là chuyện tốt, hôm nay coi như ngươi không đề cập, ta cũng không nói gì! Đừng tự tìm phiền toái cho mình!"
Dứt lời, ông thở dài một tiếng, cất bước liền đi, giọng điệu than thở: "Hai đồ đệ của ta đều đi mất, Trần Vĩnh còn mất tích, Trần Vĩnh không ở đây, ta làm gì có tâm tư làm những chuyện đó, còn không biết tiện nghi cho ai đây, aizzz."
Tiếng thở dài vang lên, Hồng Đàm còng lưng còng eo rời đi.
Sau lưng, các vị cường giả yên lặng không nói gì.
Dù cho là Chu Minh Nhân thì lúc này cũng chỉ nhíu chặt mày!
Thần văn chiến kỹ chia tách rồi có thể gây dựng lại?
Tin tức này cũng làm cho ông ta có chút chấn động, kỹ thuật vẫn chưa hoàn thiện mà trong vòng ba năm, năm năm là có khả năng hoàn thiện ư?
Là thật hay giả?
Ý trong câu nói kế tiếp của Hồng Đàm thì bọn họ đều nghe hiểu, Trần Vĩnh trở về thì ông mới có tâm tư nói đến mấy việc như nghiên cứu, Hồng Đàm đây là vì cứu đồ đệ nên cố ý lừa dối mọi người sao?
Hay là ông thực sự nắm kỹ thuật này, xem như vốn liếng để đa thần văn hệ phục hưng?
...
Hồng Đàm đi ở phía trước, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Muốn chơi đúng không?
Chờ xem!
Ta chỉ sợ cuối cùng các ngươi không dọn nổi tàn cuộc, náo loạn đến lúc đó... Chỉ sợ cũng sẽ thây phơi khắp nơi!
Cũng tốt!
Đều đã đến mức độ này, ông sẽ không có gì phải cố kỵ, Bạch Phong quá yếu, tốt nhất là đuổi anh rời đi, Trần Vĩnh... Tiểu tử này thoát thân không ra, Tô Vũ đi rồi cũng rất tốt.
Về phần Ngô Gia... Nha đầu kia tốt nhất là không nên liên luỵ vào.
Phải tìm một cơ hội đưa nàng đi mới được.
"Hạ Long Võ vẫn còn đây, có vài người chưa hẳn đã có gan tới, câu không được cá lớn... Giết một chút tôm nhỏ mà các ngươi liền thỏa mãn?"
Ông vẫn rất hồ nghi, Hạ Long Võ chính là định hải thần châm, y còn ở tại Đại Hạ phủ thì có người sẽ không dám đến!
Ngay khi ông đang nghĩ đến chuyện này thì chợt nghe có người nhỏ giọng bàn tán: "Nghe nói gì không? Phủ chủ của chúng ta lén ra ngoài giết người! Có người ở trên vùng hoang dã thấy được dấu vết Khai Thiên đao, một đao hạ xuống chém chết một tên Sơn Hải Vạn Tộc giáo xui xẻo..."
"Phủ chủ đi ra ngoài rồi à?"
"Nghe người ta nói thôi, không biết thật hay giả, Phủ chủ của chúng ta không phải muốn bế quan chứng đạo sao?"
"Vậy đại khái là giả rồi! Biết Khai Thiên đao cũng có không ít người mà..."
"Nói nhảm, có thể một đao trảm Sơn Hải thì chỉ có thể là mấy vị dòng chính Hạ gia, ở đâu ra rất nhiều người. Nhưng ngươi ngẫm lại xem, Hạ Tiểu Nhị còn đang ở phủ thành, Đại Hạ vương thì đã sớm ra Chư Thiên chiến trường, còn có thể là ai tung một đao giết chết một vị Sơn Hải cảnh nữa?"
Hồng Đàm hơi ngẩn ra, ta đệt, thế mà đều đã chuẩn bị xong!
Hạ Long Võ đi ra ngoài rồi?
Đây là ngoài ý muốn hay là cố ý?
Không có Hạ Long Võ tọa trấn, không có Đại Hạ vương tọa trấn, thời khắc này Đại Hạ phủ ở trong mắt rất nhiều người chính là cá lớn không phòng bị a!
Đại Hạ phủ có thực lực mạnh, nhưng khuyết thiếu mấy vị kia thì sẽ thiếu đi nhân vật đóng đô giang sơn.
Vậy thì thú vị rồi!
Hồng Đàm cười nhạt, thật đúng là dám làm.
Hạ gia, Vạn Thiên Thánh... đều đã điên rồi.
Vậy thì cùng nhau điên cuồng một lần đi!