Hồng Đàm đang muốn phóng ý chí lực qua dò xét về hướng Tàng Thư các thì ở dưới mặt đất, vật cưỡi của Nhị Đại bỗng tằng hắng một cái, khẽ cười nói: "Hồng Đàm, chúc mừng!"
"Tạ ơn Long lão!"
Hồng Đàm cũng khách khí đáp lại một câu, ông từng gặp vị này, bất quá không tính quá quen thuộc.
Lúc bấy giờ ông cũng không lo được việc hàn huyên với mấy vị cường giả xung quanh, ý chí lực cấp tốc dò xét qua bên kia.
Dưới mặt đất, từng vị Các lão lộ ra vẻ mặt dị dạng, không ai dám lên tiếng.
Một lát sau... Hồng Đàm thất thần.
Tàng Thư các... Không có một ai!
Không, không phải không có ai, có người nhưng không phải đồ đệ của mình.
Trần Vĩnh không ở trong học phủ ư?
Vậy Tô Vũ đâu?
Ông cấp tốc nhìn xuống đám thiên tài bên dưới, không có Tô Vũ, lại dò xét ra nơi xa, vẫn không có Tô Vũ, rất nhanh, ông tìm thấy bóng hình Ngô Gia trong khu biệt thự ở dưỡng tính viên.
Ngô Gia đang bế quan!
Nàng mím môi, mang theo sát khí, đang không ngừng rèn luyện bản thân, đang cố gắng khai khiếu, đang câu siết thần văn.
Ngô Gia còn ở đây!
Ý chí lực của ông lại lần nữa dò xét, thăm dò vào trong trung tâm nghiên cứu Văn Đàm... Ông phá vỡ đại trận phòng ngự của mình rồi tiến vào bên trong, giờ khắc này, ông bỗng thấy có chút hốt hoảng, có hơi lảo đảo.
Làm sao vậy?
Trung tâm nghiên cứu Văn Đàm lúc này rách nát không chịu nổi.
Tầng hầm trống rỗng, cái gì cũng chẳng có.
Phòng tài liệu cũng cơ hồ rỗng tuếch.
Tro bụi khắp nơi, giống như mấy tháng rồi không có ai cư ngụ.
Tô Vũ không ở đây sao?
Trần Vĩnh không tới quét dọn à?
Ánh mắt Hồng Đàm dị dạng, không lo được Chu Minh Nhân vừa hiện thân ra bên cạnh, ông hạ xuống đất, nhìn Các lão chung quanh rồi nhìn về phía vài vị Nhật Nguyệt vừa mới đến. Giọng ông mang theo vẻ lo lắng, không xác định, hỏi khẽ: "Ngô Nguyệt Hoa, đồ đệ và đồ tôn của ta đâu?"
"Sao không tới đón ta?"
"Ta đã phá Nhật Nguyệt mà!"
Ông đã tấn cấp Nhật Nguyệt!
Nhưng mọi người đâu hết rồi?
Tô Vũ vẫn là học viên, Trần Vĩnh sẽ không ra ngoài, làm sao lại không có ai ở đây, ngươi nói Ngô Gia đi ra ngoài thì còn có thể, nhưng hai người kia vào lúc này sao có thể ra ngoài?
Ngô Nguyệt Hoa nhìn ông một cái, ngữ khí có chút nặng nề: "Trần Vĩnh đi ra ngoài, Tô Vũ... đã rời khỏi Đại Hạ phủ."
"Rời khỏi?"
Hồng Đàm chưa thoát khỏi cơn hốt hoảng, Ngô Nguyệt Hoa lại trầm giọng nói tiếp: "Xin lỗi, là ta không chiếu cố tốt cho hắn! Hắn đã đi tới Đại Minh phủ, sinh sống ở bên đó rất thoải mái, tối thiểu là tốt hơn nơi này nhiều! Trần Vĩnh... Trần Vĩnh ra ngoài cứu Phong Kỳ, kết quả bây giờ lại mất tích, tạm thời vô phương tìm được, nhưng ngươi đừng lo, hiện tại các đại phủ đã xuất động 10 vị Nhật Nguyệt để tìm kiếm..."
Hồng Đàm kinh ngạc đến thất thần.
Tô Vũ đi, không phải đi bình thường mà là chạy trốn tới Đại Minh phủ... Ông có thể tưởng tượng ra tình cảnh khốn đốn của hắn, bằng không thì Tô Vũ không cần thiết chạy tới Đại Minh phủ tị nạn.
Trần Vĩnh... Mất tích?
Ông thất thần, nhị đồ đệ đã được ông tự mình đưa đến Tiên Phong doanh trước khi bế quan.
Đại đồ đệ của ông sau khi ông bế quan mấy tháng lại biến mất!
Đồ tôn duy nhất giờ khắc này cũng đang bế quan, nha đầu hoạt bát hồn nhiên như thế lại trốn ở trong mật thất, giống như thật lâu rồi không ra ngoài, không nhìn thấy nụ cười mà chỉ có phẫn nộ và sát khí không đè nén được.
Làm sao lại như vậy?
Rốt cuộc là sao thế này?
Một bên khác, Chu Minh Nhân cũng cau mày, thiếu đi rất nhiều người!
Người đâu?
Ông ta cũng nghe được lời Ngô Nguyệt Hoa, trong lòng lộp bộp nhảy lên một cái, người của ông ta đâu?
Vu Hồng, Tôn Tường đều không thấy mặt.
Đồ đệ của mình lúc này chỉ có Hồ Văn Thăng tới đây, Phương Các lão ở Chư Thiên chiến trường đã trở về, vậy những người khác đâu rồi?
Không chỉ thiếu một hai vị!
Ông ta mơ hồ ý thức được cái gì, nhìn về phía Hồ Văn Thăng, trầm giọng nói: "Chu sư huynh của ngươi đâu?"
"Sư phụ..."
Hồ Văn Thăng cúi đầu, nửa ngày sau mới thấp giọng đáp: "Chết rồi."
"Mấy vị Vu Các lão đâu?"
"Đã chết!"
"..."
Chết rồi, đều đã chết.
Lời này như cơn mộng huyễn!
Hồng Đàm cũng nghe thấy, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Minh Nhân, rồi lại nhìn về phía Ngô Nguyệt Hoa, nhếch miệng hỏi: "Phát sinh xung đột à?"
Bằng không thì những người kia chết như thế nào?
Ngô Nguyệt Hoa gật đầu, "Có người tập kích Tô Vũ, Tô Vũ cầu viện, Phủ chủ Chu Thiên Đạo ra tay chém giết một nhóm phản đồ. Về sau, Tô Vũ tiến vào Đại Minh phủ, gia nhập Đại Minh học phủ, không quay trở lại đây nữa!"
"Đã hiểu!"
Hồng Đàm nhe răng cười, đãi ngộ không tệ, Chu Thiên Đạo tự thân ra tay vì đồ tôn của mình, chém giết một nhóm cường địch, rất tốt, tiểu tử này quả nhiên là tâm đen thủ đoạn tàn nhẫn.
Ông đã sớm nhìn ra!
"Vậy Tiểu Vĩnh đâu?"
"Phong Kỳ ẩn núp trong Lục Dực thần giáo bị lộ thân phận, tao ngộ truy sát, Trần Vĩnh đã đi cứu viện trước."
Hồng Đàm gật đầu, "Phong Kỳ... Ta biết tiểu tử này, còn sống à? Không tệ! Tiểu Vĩnh đi cứu viện rồi mất tích?"
"Ừ."
Hồng Đàm ảm đạm nói: "Vậy bây giờ... Đại Hạ Văn Minh học phủ chỉ còn mỗi ta và Gia Gia?"
Đa thần văn nhất hệ hình như thật sự tiêu biến rồi.
Không ai lên tiếng.
Đúng vậy, chỉ còn mỗi các ngươi.
Hồng Đàm cười khan, "Sư huynh của ta không biết có biết hay không, nếu mà biết, ta... ta quả là không có cách nào bàn giao, ta bế quan một lần, lúc xuất quan lại xảy ra đủ chuyện, người càng ngày càng ít!"
Ông lộ ra vẻ mặt hết sức xấu hổ, "Hiện tại chỉ còn lại ta và Gia Gia, ta... ta không biết phải ăn nói thế nào a!"
Vật cưỡi của Nhị Đại, Long lão thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Hồng Đàm, Đại Hạ phủ đã ra mặt trừng phạt chém giết mấy người, thậm chí bao gồm cả Kim Vũ Huy đều đã chết. Ngươi đã vào Nhật Nguyệt, về sau mời chào thêm ít học viên, dạy dỗ thêm nhiều học sinh một chút..."
Hồng Đàm cười khan, "Long lão, ta già rồi, lớn tuổi rồi, đâu còn tinh lực quản những thứ này. Trước kia làm việc nhà là tiểu tử Bạch Phong làm, tài nguyên không đủ thì tìm Tiểu Vĩnh, hiện tại... hai tiểu tử này đều chạy mất. Ta lớn tuổi rồi, thật là cô đơn."
Ông nói xong liền quay sang nhìn những người khác, ánh mắt lộ rõ vẻ thống khổ, "Làm gì a! Chỉ có mấy người như vậy, sư huynh của ta đều đã đi, ngay cả đồ đệ ta cũng tự tay đưa đến chiến trường, các ngươi lại làm gì chứ?"
"Vài chục năm nay ta cũng không làm ra chuyện gì, đi Chư Thiên chiến trường cũng là vì thực sự hết tiền, đi giết yêu thú kiếm chút tiền, ta còn chưa đủ kín tiếng sao?"
"Các ngươi muốn tìm sư huynh của ta thì đi tìm hắn đi, một mực tìm chúng ta làm cái gì?"
"Đa thần văn dung hợp hệ bị thủ tiêu, ta không nói gì. Thần văn học viện xa lánh, ta không nói gì! Đồ đệ của ta bị bắt đi Tiên Phong doanh, ta không nói gì, cả gia đình sư huynh của ta bị giết, ta vẫn im miệng. Ta còn chưa đủ đàng hoàng khiêm tốn à?"
Ông cười khổ, "Ta rất lặng lẽ, cha mẹ Gia Gia bị giết, Tiểu Vĩnh khóc tìm ta, cầu xin ta ra mặt. Ta nói nó hãy nhịn một chút đi, việc này không biết là ai làm, cũng giết không được đối phương, quên đi thôi, nhịn thêm chút nữa."
"Long lão, mấy năm qua ngài bế quan nên không biết tình huống, ngài hỏi một chút xem, lão Tề, ta đã đủ điệu thấp chưa?"
Tề các lão không nói gì.
Hồng Đàm cười thảm, "Ta vẫn luôn biết điều như vậy, nhất hệ của ta và sư huynh của ta bên kia cũng không có quan hệ gì. Các ngươi tìm sư huynh của ta, vậy thì tìm hắn là được, ép chúng ta làm gì?"