Liên tục giết chết hai người, nỗi hậm hực trong lòng Tô Vũ mới tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn khẽ cười, không đi tới những phòng giam khác mà là quay trở lại gian phòng mới rồi, đoạn nói: "Vị bằng hữu này, chúng ta tâm sự đi, giết người không phải mục đích, ta cũng không phải sát nhân cuồng, chỉ là có một vài gia hỏa không biết điều, hết cách rồi nên phải giáo huấn một thoáng!"
Ngươi giáo huấn chính là giết bọn hắn?
Được lắm!
Trung niên văn nhã oán thầm, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, gã cung kính bảo: "Tô đại nhân, ta tên là Tôn Phi, Lăng Vân nhất trọng, ta là Chiến giả! Ta tốt nghiệp ở Đại Minh Tập Phong chiến phủ, từng phục dịch 9 năm tại Tập Phong đường Đại Minh phủ, về sau gia nhập Thiên Đạo quân. Ta từng ở lại Chư Thiên chiến trường nghênh chiến vạn tộc, sau này trăm người mà ta thống soái bị tiêu trừ, những người khác chết trận, ta trọng thương ngã gục rồi bị Địa hỏa Ma tộc bắt về làm tù binh. Sau này, ta chịu đựng không nổi nghiêm hình tra tấn, cũng chịu không được dụ hoặc, đầu phục Địa hỏa Ma tộc, gia nhập vào Địa hỏa Ma giáo..."
Dựa theo lời Tôn Phi giải thích, sau khi gã gia nhập Địa hỏa Ma giáo thì được thả ra, nhưng bởi vì là bại binh và thụ thương, trong quân đội gã bị truy trách, cho nên mới lựa chọn xuất ngũ trở lại Đại Minh phủ.
Khi gã xuất ngũ thì cũng là thực lực Đằng Không hậu kỳ, tại Đại Minh phủ gã lăn lộn một chức quan nhàn tản, không có nhiệm vụ gì, nhiệm vụ của gã chính là phụ trách giám sát Đại Minh phủ.
Sau này khi gã tấn thăng Lăng Vân, tấn cấp mới trong thời gian không lâu, vốn dĩ gã đã được Đại Minh phủ cao tầng nhìn trúng, chuẩn bị được đề bạt đảm nhiệm một chức vụ quan trọng hơn ở Thiên Đô phủ.
Kết quả, lần này lại bại lộ.
Bởi vì ra khỏi thành một chuyến, gã đã bị để mắt tới, Thiên Đạo quân đột nhiên bắt gã, lục soát trụ sở của gã, tra được một ít gì đó rồi trực tiếp đưa tới cho Tô Vũ.
Tô Vũ nghe xong, khẽ gật đầu, nói: "Dựa theo lời nói của ngươi thì những năm qua ngươi không giết người, cũng không cung cấp tình báo quan trọng gì, cho nên ngươi coi như vô tội, đúng không?"
Tôn Phi không nói gì.
Tô Vũ thản nhiên tiếp tục: "Có hơi khác so với tư liệu mà ta thu được, dựa theo ý Phủ chủ thì kẻ bị đưa đến chỗ ta đều không hề vô tội, chết cũng chưa hết tội! Ngươi đây là đang muốn tính kế, mưu trí, khôn ngoan trước mặt ta?"
Tôn Phi yên lặng một hồi mới mở miệng nói: "Ta không vô tội, ta từng tiết lộ một phần tư liệu trọng yếu, cung cấp cho Địa hỏa Ma giáo dẫn đến chiến tranh ở tiền tuyến. Họ nắm giữ khuyết điểm của một loại binh khí trọng yếu, đại chiến bùng nổ, nhược điểm của binh khí bị nhằm vào, thương vong thảm trọng, Thiên Đạo quân tổn thất một Thiên Nhân vệ."
Tô Vũ lạnh lùng nhìn gã, "Việc này còn nghiêm trọng hơn cả việc giết vài người! Khó trách! Chu Phủ chủ vẫn tính là mềm lòng, Đại Hạ phủ sẽ giết thẳng tay Vạn Tộc giáo, Đại Minh phủ thì có thể giam giữ, xử phạt, thậm chí là cho lập công chuộc tội... Ngươi lại trực tiếp được đưa đến chỗ ta, đưa đến nơi này đại biểu rằng có thể trực tiếp giết chết."
"Ta biết, chỉ cầu Tô đại nhân diệt tội ác đầu đảng, không liên lụy tới gia đình của Tôn mỗ!"
Tôn Phi thở dài, "Ta đã không có đường lui, nhưng người nhà của ta thật sự không hay biết gì."
"Làm nghề này của chúng ta đều biết không sớm thì muộn sẽ tử vong, trừ phi gia tộc làm phản, bằng không bình thường sẽ không liên quan tới người nhà, cho nên ta cam đoan lời nói của ta đều là thật, người nhà của ta không tham dự vào... Đại nhân có tiếng nói ở trước mặt Phủ chủ, còn kính xin đại nhân... Hạ thủ lưu tình!"
Tô Vũ mặc kệ gã, tiếp tục nói: "Đây là chuyện của Phủ chủ, Phủ chủ không có mù! Địa hỏa Ma giáo có cứ điểm tại Đại Minh phủ không?"
"Không có, Địa hỏa Ma giáo chủ yếu hoạt động ở Đại Tống phủ, ở Đại Minh phủ chỉ có một ít thám tử, trước đó trong những Sơn Hải bị giết cũng có một vị Sơn Hải của Địa hỏa Ma giáo, là Phó giáo chủ, ta biết hắn, ta đã từng trực thuộc dưới trướng đối phương."
Rất nhanh gã lại nói: "Đối phương bị giết, tuyến ngầm dưới tay hắn đều sẽ ngủ đông, cho nên kỳ thật ta vẫn chưa lộ chuyện bị bắt, một khi có người tiếp nhận, rất nhanh ta sẽ được sử dụng. Đại nhân, ta có thể lập công chuộc tội, không cầu để ta sống sót, chỉ cầu xin đại nhân biện hộ thay cho Tôn gia."
Tô Vũ không để ý, suy tư một lát mới đáp: "Ngươi tiến vào Lăng Vân cảnh, địa vị tại Địa hỏa Ma giáo cũng không quá thấp, có thể liên hệ với Nhật Nguyệt cảnh không?"
"Không thể, Sơn Hải thì được."
Tôn Phi giải thích: "Vạn Tộc giáo phân chia đẳng cấp càng nghiêm ngặt hơn Nhân tộc, dưới tình huống bình thường đều là từng bậc từng bậc đi lên. Lăng Vân cảnh do Sơn Hải cai quản, Sơn Hải cảnh liên hệ một chiều với Nhật Nguyệt, dù cho liên hệ thì cũng chưa chắc đã biết thân phận của đối phương. Đẳng cấp càng cao, ẩn giấu càng sâu, có vài người kỳ thật đều có thân phận chính quy hợp pháp, thậm chí là cấp độ bá chủ một phương."
"Vậy ngươi có thể làm gì? Ta cảm giác ngươi rất rác rưởi..."
Tôn Phi vội vàng nói: "Đại nhân, thân phận ta chưa bại lộ, Địa hỏa Ma giáo không sớm thì muộn sẽ đến liên hệ ta, sử dụng ta, tối thiểu thì ta có khả năng bắt được một vị Sơn Hải cảnh."
Tô Vũ nheo mắt nhìn gã, "Thế thôi sao?"
Tôn Phi sợ hãi, sốt ruột nói: "Không, còn nữa, đại nhân... Ta... Ta từng sinh sống trong Địa hỏa Ma tộc chiến khu một thời gian, ta biết được chút bố trí trong đó..."
Tô Vũ khoát khoát tay, "Đều là chuyện vặt, đừng coi ta là đồ đần dễ bị đám phản đồ các ngươi qua mặt, dùng cái này lừa gạt ta không có bất cứ ý nghĩa gì."
Tôn Phi gấp gáp, lo lắng nói: "Ta... Ta còn biết, ở Đại Minh phủ, ngoại thành Thiên Đô phủ có một cứ điểm Vạn Tộc giáo, là của Vạn Tộc giáo chứ không phải một giáo, đó là điểm giao dịch, giao nhiệm vụ của mọi người..."
"Bây giờ còn không?" Tô Vũ ngắt lời gã, "Lần này Vạn Tộc giáo ở Đại Minh phủ bị đánh giết nhiều cường giả như vậy, điểm giao dịch này chỉ sợ đã sớm tản đi."
Tôn Phi vội vàng đáp: "Khả năng là vậy, thế nhưng cũng có khả năng vẫn tồn tại, hoặc là dựng lại điểm giao dịch khác. Đại nhân, Vạn Tộc giáo cũng cần trao đổi, bằng không, đến Đằng Không, Lăng Vân, khuyết thiếu tài nguyên cần thiết thì sẽ không có cách nào tăng thực lực."
"Tính sau đi!"
Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỗ ngươi ta sẽ nhìn tình huống, dùng ngươi câu cá cũng chưa chắc có thể câu tới Sơn Hải, mấy ngày rồi ngươi không xuất hiện, khả năng là đã bại lộ..."
"Không có không có, đại nhân, ta một mực ẩn sâu không ra ngoài, cộng thêm mới vừa vào Lăng Vân, bế quan mấy ngày là chuyện rất bình thường."
Tô Vũ cười khẽ: "Được, ta biết rồi!"
Dứt lời, hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng, ra cửa thì nhìn về phía đám Thủy Nhân, mỉm cười dặn dò: "Những người khác, các ngươi ghi chép lại tình huống, không nói cũng chẳng sao. Độc Nhãn, các ngươi tùy tiện chơi, đùa chết cũng được. Nhưng không cho phép ăn thịt người, mặt khác thì tùy ý!"
Độc Nhãn nở nụ cười sâu xa, Cự Sơn trầm giọng hỏi: "Nện thành bánh thịt không sao chứ?"
"Tùy ý!"
Trong phòng, tù phạm bị giam giữ nháy mắt đã trở nên hoảng sợ!
Ba đầu Sơn Hải Đại Yêu đối phó với bọn chúng?
Đám Đại Yêu kia sẽ rất lãnh huyết vô tình, Tô Vũ là nhân tộc, còn dễ nói một chút... Thôi, kỳ thật cũng không dễ nói, nhưng tối thiểu so ra thì vẫn hơn là các vị Đại Yêu.
Rất nhiều người chính là như thế!
Cực kỳ bạo ngược!
Nhân tộc mạnh hơn thì chúng cũng cảm thấy có khả năng khi dễ một thoáng, thế nhưng nếu là vạn tộc, dù cho chỉ là tiểu tộc rất yếu thì đối phương vẫn là yêu tộc, mọi người liền cảm thấy rất mạnh, không dám trêu chọc.
Tô Vũ giết hai người đủ khiến mọi người kinh sợ, nhưng vài đầu Đại Yêu còn chưa giết người thì những người này đã cảm thấy vạn phần hoảng sợ!
Tô Vũ cũng không thèm để ý tới bọn hắn, cất bước đi ra ngoài.
Thủ tiêu hai tên cặn bã, tâm tình của hắn sáng sủa hơn không ít.
Thuận tiện hắn cũng thể hội về thực lực Chiến giả đạo của bản thân, tuy rằng cũng khá ổn, thế nhưng đúc thân không nhiều, nếu gặp Lăng Vân tứ trọng mở 108 khiếu, đúc thân 18 lần thì nếu chỉ bằng vào Chiến giả đạo, hắn sẽ không phải là đối thủ.
Những người này còn không tính quá yêu nghiệt.
Yêu nghiệt thực thụ sẽ mở 144 khiếu, đúc thân 36 lần, đỉnh cấp nguyên khí cửu biến pháp, đừng nói là Lăng Vân, dù chỉ là Đằng Không hậu kỳ thì hắn đại khái đều khó mà địch nổi.
"Gánh nặng đường xa a!"
Đi ra khỏi tầng hầm, tâm tình Tô Vũ khá hơn một chút, thế nhưng vẫn cảm thấy thực lực của mình quá yếu ớt.
Thế này đã rất nhanh!
Nhưng mà hắn vẫn cảm thấy quá chậm.
Địa hỏa Ma giáo... để xem có thể câu ra một chút cá lớn hay không.