Đại Minh phủ.
Trở lại phòng thí nghiệm, Tô Vũ tiếp tục thí nghiệm một chút công pháp, tinh huyết mà Chu Thiên Đạo phụ trách cung cấp vẫn còn chưa đưa tới, lúc này hắn cũng không cách nào đi thử nghiệm những công pháp khác.
Thử các công pháp hiện có bây giờ xong, Tô Vũ tiếp tục bắt đầu đúc thân.
Trước đó, hắn đã hoàn thành ba đúc.
Sau ba lần đúc thân, Tô Vũ rõ ràng cảm nhận được thân thể mạnh mẽ hơn rất nhiều, khí huyết dồi dào, nguyên khiếu lớn mạnh.
Lần trước hắn dùng tinh huyết mua từ chỗ Hạ Hổ Vưu để tinh luyện ra Thiên Nguyên khí, đến bây giờ vẫn còn không ít.
Tu luyện một hồi, Tô Vũ lại có chút phiền muộn.
Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng tu luyện.
Hắn đi từ tầng 6 sở nghiên cứu, dưới mặt đất còn có một tầng hầm, dĩ nhiên Hồ Hiển Thánh hầu như không cần dung đến, đó là nơi dùng để giam giữ yêu thú, bất quá Hồ Hiển Thánh không nghiên cứu tinh huyết cho nên phòng dưới đất cơ hồ vẫn luôn để đó không dùng, chưa từng được sờ tới.
Bây giờ, tầng hầm lại được Tô Vũ sử dụng.
...
Đi vào tầng hầm, ở cổng có Thủy Nhân và Ảnh Tử đều đang âm thầm tu luyện, ba con Sơn Hải Đại Yêu cũng đang tu luyện tại nơi này.
Thấy Tô Vũ tiến đến, mấy con Đại Yêu cấp tốc hiện thân, lúc này cả đám đã thêm mấy phần tôn kính và e ngại đối với Tô Vũ.
Tô Vũ đã khiến cho rất nhiều Nhật Nguyệt mất mạng, đám Đại Yêu cũng đều biết tầm quan trọng của hắn, nào dám lãnh đạm được nữa.
Tô Vũ khẽ gật đầu, mở miệng hỏi: "Đám gia hỏa kia có nói gì không?"
"Không."
Tô Vũ không hỏi nữa, tầng hầm cũng rất sáng sủa, Hồ Hiển Thánh là người truy cầu sự hoàn mỹ, dù cho tầng hầm là lồng giam thì ông cũng chế tạo rất có thẩm mỹ, từng phòng nhỏ sạch sẽ, cảm giác rất không tệ.
Đi vào bên trong một hồi, cửa ra vào trong suốt liền hiện ra.
Bên trong đang giam giữ mấy người.
Đây là một số thám tử mà Tô Vũ yêu cầu từ Chu Thiên Đạo, đều là âm thầm bắt trở về.
Lúc này, những người kia thấy Tô Vũ ngoài cửa, kẻ nào cũng đều lớn tiếng kêu gào.
Bất quá cửa trong suốt có hiệu quả cách âm, bọn họ hô cái gì thì Tô Vũ lại không nghe thấy.
Tô Vũ bật cười, khó trách đám Đại Yêu đều nói họ không có gì động tĩnh, hiệu quả cách âm tốt như thế, ở bên ngoài có thể nghe được cái gì mới là lạ.
Hắn vung tay lên, cửa ra vào của một gian phòng chấn động một cái.
Trong phòng, thanh âm kẻ bị giam giữ cấp tốc truyền ra: "Tô Vũ? Ngươi bắt ta làm gì? Ngươi đây là coi mạng người như cỏ rác? Ta đắc tội ngươi à?"
Người nọ lớn tiếng gào thét, lúc này, gã cũng cảm nhận được cách âm trận mất đi hiệu lực, lập tức hét lớn: "Tô Vũ, ngươi muốn làm cái gì?"
Tô Vũ nhìn gã, thản nhiên nói: "Người đã bị bắt mà vẫn còn ôm tâm lý chờ may mắn sao?"
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Tên này rống to, phẫn nộ mắng: "Ta nhất định sẽ cáo trạng, Tô Vũ, ta sẽ tới Văn Minh học phủ, tới Đại Minh phủ, thậm chí đến hai đại thánh địa cáo trạng, ta là cường giả Đằng Không cửu trọng cảnh, ngươi lại vô duyên vô cớ bắt ta..."
Tô Vũ không thèm để ý, mỉm cười phất tay, lúc này hơn mười gian phòng đều hóa thành trong suốt hóa.
Vách tường của từng gian phòng đều trở nên trong suốt, lúc bấy giờ, người ở những phòng khác đều thấy được Tô Vũ, dồn dập rống giận gào thét mà lại không cách nào truyền ra thanh âm.
Nhưng nhìn nét mặt của bọn chúng rõ ràng đều hết sức phẫn nộ, có người cầu xin tha thứ, có người lại cuồng loạn.
Tô Vũ cũng không thèm để ý, nhìn về phía kẻ đang đối diện với mình, chậm rãi nói: "Nói, ngươi phục vụ một giáo phái thế nào, nhiệm vụ là gì, liên hệ với giáo phái thực lực ra sao, cứ điểm ở đâu?"
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì thế?"
Tên này cả giận quát: "Ta căn bản không hiểu ngươi đang nói cái gì! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta là Vạn Tộc giáo, nói bậy nói bạ!"
Tô Vũ bật cười, "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
"Vừa vặn, hiện tại ta hơi có chút hỏa khí, vài ngày trước thì tâm tình vẫn được, hai ngày này tâm tình lại sa sút..."
Hắn nhìn về phía tên kia, "Vậy đi, luận bàn với ta, ngươi là Đằng Không cửu trọng, ta mới Đằng Không nhất trọng, nếu ngươi thắng ta, ta thả ngươi đi, thua... thì cũng không cần nói gì nữa."
Trong lồng giam, sắc mặt người nọ khẽ biến, cắn răng quát: "Dựa vào cái gì mà ta phải luận bàn với ngươi..."
Tô Vũ cũng không nhiều lời, trực tiếp bước vào lồng giam.
Sắc mặt tên kia biến rồi lại biến!
Lúc này, hai người cách nhau không đến hai mét.
Tô Vũ ngẩng đầu nhìn gã, "Một cơ hội cuối cùng, thắng ta thì rời đi, thua... hoặc là lập tức nói cho ta biết hết thảy, hoặc là chết!"
"Hừ, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!" Đối phương cảnh giác vô cùng, không dám tùy tiện ra tay, nhưng trong lòng thì đang cân nhắc giữa mình và Tô Vũ có thực lực để đánh một trận hay không.
Đằng Không cửu trọng đấu với Đằng Không nhất trọng... nhưng mà Tô Vũ khai khiếu rất nhiều.
Gã còn đang suy nghĩ, bất chợt thân hình Tô Vũ đã lóe lên, mạnh mẽ đấm ra một quyền!
Tiếng khí bạo vang lên!
Sắc mặt người kia khẽ biến, gã gầm lên một tiếng, khiếu huyệt mở ra, gã là Chiến giả đã hợp 72 khiếu, 8 khiếu hợp nhất thành một trọng.
Hiện tại thân thể gã cũng đã trải qua 9 đúc, gã dốc toàn lực ứng phó, lực bộc phát thân thể vượt quá lực lượng 300 khiếu.
Nhưng mà hai người còn chưa tiếp xúc, một quyền của Tô Vũ đã bùng nổ, ầm ầm một tiếng vang thật lớn, xương cốt nổ tung, máu tươi bắn mạnh, bịch một tiếng, gã Đằng Không cửu trọng cảnh kia trực tiếp nổ tan tành chia năm xẻ bảy, toàn bộ lồng giam trong nháy mắt biến thành huyết sắc.
Tô Vũ mặc áo bào trắng, ý chí lực hơi hơi chấn động một cái, máu tươi bắn tung tóe mà đến dồn dập bị ngăn lại bên ngoài quần áo hắn, lặng lẽ trượt xuống.
Tô Vũ khẽ lắc đầu, "Quá yếu!"
Dứt lời, hắn nhìn về phía các lồng giam khác, bình tĩnh nói: "Các ngươi chắc chắn đã nghe thấy ta nói chuyện rồi, như nhau hết, nếu không muốn nói gì thì cứ trực tiếp luận bàn với ta, thắng, ta thả các ngươi đi, thua... đại khái đều là kết cục này!"
Trong các phòng giam, vẻ mặt những người kia đã thay đổi!
Đằng Không cửu trọng!
72 khiếu không tính quá tầm thường, phải biết, bên phía Đại Hạ phủ, Long Võ học phủ có rất nhiều học viên cũng đã mở 72 khiếu, bao gồm cả Trần Hạo. Người của Long Võ học phủ không tính là kém, chỉ là họ khai khiếu 72 cái, dĩ nhiên, thân thể của họ sẽ có 18 đúc.
Tên kia có thân thể 9 đúc, đúc thân xem như cũng hơi yếu.
Nhưng dù yếu hơn nữa thì đó cũng là Đằng Không cửu trọng!
Lực phản ứng, tốc độ đều sẽ không quá chậm, thế nhưng mới rồi gã lại bị Tô Vũ cách không tung một quyền oanh bạo!
Chết quá dễ dàng!
Mà Tô Vũ lại không ngạc nhiên chút nào, loại Đằng Không cửu trọng rác rưởi này nếu có thể địch nổi hắn, vậy thì hắn hao phí nhiều thời gian, tài nguyên, bao gồm cả cơ duyên suốt bấy lâu nay chẳng phải là phí công rồi?
Dù cho không vào Đằng Không thì hắn cũng có thể giết chết đối phương rất nhẹ nhàng.