Chu Thiên Đạo nhanh chóng đưa ra quyết định của mình.
Ông nhìn ra phía ngoại thành một lần nữa, cất cao giọng nói: "Chư vị, Chu Thiên khiếu huyệt thì hãy đợi thêm đi, hiện tại còn chưa hoàn thiện, chờ ngày nào đó nó hoàn thiện, sở nghiên cứu Nguyên Thần tự nhiên sẽ cân nhắc việc truyền bá khắp Nhân cảnh. Tô Vũ vốn là người tâm niệm nhân tộc, bằng không bấy lâu nay cũng sẽ không lần lượt truyền bá hết quyển công pháp này tới quyển công pháp khác ra bên ngoài!"
Không đợi người khác đáp lời, Chu Thiên Đạo đã chặn họng trước: "Ta đã nói đến mức này, mọi người cũng đừng hùng hổ dọa người nữa, không có ý nghĩa! Đại Thương phủ cũng đừng quấy nhiễu, mang tiết tấu gì chứ, lần trước ta giết chết một vị Các lão của các ngươi, không cần thiết tính toán vào bây giờ, mưu trí lên, khôn ngoan lên!"
Chu Thiên Đạo tủm tỉm cười tiếp tục: "Đại Thương vương cũng là cường giả đỉnh cấp, quan hệ với phụ thân ta không tệ, không cần thiết náo động quá mức! Làm thế kỳ thật không thích hợp chút nào! Còn nữa, thứ như công pháp này đều coi là tư mật, một đám Nhật Nguyệt lại bức bách một người trẻ tuổi, truyền đi sẽ không dễ nghe, người của Đại Minh phủ đều đang nhìn các ngươi đấy!"
Bên kia, Hồ tổng quản thở dài một tiếng, mở miệng nói: "Chu phủ chủ nói không sai, mọi người xin giữ thể diện đi. Chu phủ chủ, việc này tùy theo ý nguyện của Tô Vũ!"
Đáng tiếc!
Nếu Tô Vũ đang ở tại Đại Hạ phủ thì Đại Hạ phủ chắc chắn sẽ một bước cũng không nhường, Chu Thiên khiếu huyệt...
Thật sự đáng tiếc!
Quá sức tiếc nuối!
Chu Thiên Đạo hài lòng gật đầu, "Cứ như vậy đi, mặt khác, vì phòng ngừa hiểu lầm, trong vòng một canh giờ, chư vị xin đừng vào thành, vào thành... thì sẽ xử lý như địch nhân! Sau một giờ, ta tự nhiên sẽ tiếp đãi chư vị."
Mọi người không hiểu, lúc này ngài còn có chuyện gì phải xử lý sao?
Hộ tống Tô Vũ trở lại học phủ à?
Có cần khoa trương như vậy không?
Chu Thiên Đạo hít sâu một hơi, sau đó nói: "Chư vị, ta đã nói tới như vậy thì vẫn hi vọng chư vị cho ta chút thể diện... Bằng không thì, tính tình ta tuy tốt, nhưng tính tình cha ta thì tệ lắm!"
Bên ngoài, mấy người lộ ra vẻ mặt dị dạng.
Ý gì thế?
Mà những cường giả đang ẩn núp bên trong nội thành lúc này mơ hồ cũng có chút cảm giác tim đập nhanh.
Ý gì vậy?
Chu Thiên Đạo không tiếp đãi những vị Nhật Nguyệt kia sao?
Đều là đại nhân vật có mặt mũi hết mà!
Chu Thiên Đạo không để ý tới suy nghĩ của bọn họ, ông tiếp tục truyền âm cho những Nhật Nguyệt cường giả xung quanh.
Lúc này đã có tới 5 vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh đang đợi ở bên ngoài thành!
Mà Nhật Nguyệt lén lút lẻn vào bên trong vừa khéo cũng có 5 vị!
Sơn Hải cảnh thì lại càng nhiều, trọn vẹn 15 người!
Cường giả Vạn Tộc giáo ở gần đây chỉ sợ đã tới hơn phân nửa, cường giả Vạn Tộc giáo của ba bốn phủ lân cân đại khái đều tới đầy đủ hết.
Câu được cá lớn!
Sợ là sợ Lam Thiên hoặc là giáo chủ Nguyên Thủy Thần giáo cũng tới, vậy thì sẽ rất phiền phức!
Chu Thiên Đạo không quan tâm tới người bên ngoài, ông nhìn về phía dân chúng dưới kia, thân thiết hỏi: "Náo nhiệt cũng xem đủ rồi, công pháp sẽ sớm truyền bá, tâm tình mọi người hôm nay không tệ chứ?"
"Vẫn được... Phủ chủ, còn nữa không?"
"Hết rồi!" Chu Thiên Đạo phì cười, đáp: "Chu gia ta chấp chưởng Đại Minh phủ mấy trăm năm, con người ta ấy mà, nhiều năm qua tại Đại Minh phủ cũng chưa từng yêu cầu mọi người làm cái gì cả, đúng không?"
Dân chúng nghi hoặc, không hiểu rõ lời ông nói.
Có người cười ha hả lên tiếng: "Phủ chủ, vậy hôm nay ngài muốn yêu cầu chúng ta làm gì đây?"
Chu Thiên Đạo giơ tay lên, chậm rãi nói: "Không tính là việc gì lớn, ta tiếp chưởng vị trí Phủ chủ đã 77 năm! 77 năm qua, ta rất ít khi giả vờ giả vịt ở trước mặt mọi người, thế nhưng, có câu nói vẫn rất có lý, lễ nghi không thể bỏ!"
Nói đến đây, Chu Thiên Đạo cười lớn: "Hôm nay, ta muốn hưởng thụ một chút đãi ngộ của Phủ chủ... Chư vị dân chúng của Đại Minh phủ, Chu Thiên Đạo ta yêu cầu không nhiều. Lễ tiết của Đại Minh phủ có còn không?"
Dân chúng sửng sốt một chút, trong đám người, một số lão nhân giống như nhớ lại cái gì, sau một khắc, có người bật cười, bất quá cũng không nhiều lời, nhanh chóng quỳ một chân trên đất. Sau một khắc, đồng loạt có mấy ngàn người cùng quỳ một chân xuống...
Bên cạnh có một vài người trẻ tuổi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh người người đều đồng loạt quỳ một chân xuống, hướng về lễ đài.
77 năm!
Đại Minh phủ 77 năm qua, cơ hồ không có quy củ gì lớn, nhưng mà các lão nhân đã có giáo dưỡng, khi Phủ chủ đi ra ngoài, ấn theo lễ tiết thì phải quỳ một chân trên đất tỏ lòng trung thành với Đại Minh phủ!
Vì Đại Minh phủ mà chiến!
Vì Chu gia mà chiến!
Vì hơn ba trăm năm trước, khi Đại Minh Vương khai phủ đã bảo hộ ngàn tỉ nhân tộc, Chu gia chấp chưởng Đại Minh phủ, mang tới ân nghĩa cứu mạng, xứng đáng được con dân Đại Minh phủ đền đáp!
Mà ngay một khắc này, có mấy người lại tỏ thái độ chần chờ.
Có người quỳ xuống, có người thì vẫn chưa!
77 năm còn có người nhớ rõ, rất nhiều người nhớ kỹ, Đại Minh phủ thái bình đều nhờ vào Chu gia bảo hộ.
Mà có vài người thì chưa hẳn nhớ được.
Chu Thiên Đạo không thèm để ý tới những người này, đúng lúc ấy, ông bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, "Chư quân miễn lễ!"
Miễn lễ, dập đầu ba cái rồi mới đứng lên...
Ngay tại khi phần lớn mọi người đều đang cúi đầu xuống, muốn bái ba vái, nơi xa xa, một đạo ý chí lực vô cùng cường đại bất chợt cuốn tới!
Cùng lúc đó!
Đám người Chu Thiên Đạo dồn dập ra tay!
Chu Thiên Đạo một tay che trời, phủ tới hướng một vị cường giả trong đám người vừa muốn quỳ xuống!
Tiểu tử, trễ rồi!
Vị cường giả Nhật Nguyệt cảnh kia đại biến sắc mặt!
Vừa rồi gã cũng cảm giác có điểm không thích hợp!
Thế nhưng không nghĩ tới, Chu Thiên Đạo nói ra tay liền ra tay!
Giờ khắc này, nơi xa, một tòa tháp đã che đậy thiên địa, lệch trời mà tới!
Xen lẫn với ý chí lực vô cùng cường đại!
Bốn phía những người khác đều quỳ rạp trên đất, duy chỉ có gã là còn chưa kịp quỳ xuống, cho nên rất dễ thấy!
Không phải người của Đại Minh phủ nên nào biết được việc này, mà dù cho biết, làm đại nhân vật lâu năm thì đâu dễ tuỳ tiện quỳ xuống trước mặt kẻ địch.
Ngay khi gã còn đang chần chờ, Chu Thiên Đạo đã động thủ!
Một chưởng vỗ rơi!
Ầm ầm!
Một tiếng động kinh thiên vang lên, dân chúng quỳ sát bốn phía có người bay ngược ra, Chu Thiên Đạo lại không lo được cho bọn họ, sau một khắc, một tôn tháp, chính là Thiên giai đỉnh phong văn binh Bách Đạo các ùa ra!
Phù một tiếng!
Trong nháy mắt nó đã đánh nát một tầng phòng ngự, hư không nổ tung, giống như có cái gì nó tan tành, không ai có thể thấy rõ là thứ gì phát nổ.
Chỉ có những cường giả lúc này mới có thể thấy tôn tháp kia trong phút chốc rơi xuống đã đánh xuyên biển ý chí của gã Nhật Nguyệt cảnh nọ!
Biển ý chí sụp đổ!
Chỉ tích tắc vài giây, quả thực là chỉ trong vài cái chớp mắt thì một vị Nhật Nguyệt đã bị đánh tan biển ý chí!
Mà cũng ngay lúc đó, một bên khác, một tên Nhật Nguyệt đang ẩn núp bị Ngưu phủ trưởng dùng một cái bọt khí bao bọc, bọt khí trôi nổi thượng thiên, ba vị Nhật Nguyệt của Đại Minh phủ hợp lại đánh ra một kích, ầm ầm nổ vang!
Nhật Nguyệt bên trong bọt khí bị ba vị Nhật Nguyệt đánh nổ tung ngay tại chỗ!
Không tới mấy giây, hai gã Nhật Nguyệt đã ngã xuống!
Trên không, dị tượng khi Nhật Nguyệt chết đi nhanh chóng hiện ra, hai vầng bán nguyệt rơi xuống từ không trung!
Nhật Nguyệt bỏ mạng!