“Khởi!”
Một giọng nam nhân trầm vang lên, tức thì một cột ánh sáng như được ghép từ tám tấm kính tỏa ánh sáng vàng kim lấp lánh dựng lên, nối liền nhau tạo thành một cái lồng ánh sáng vây kín một con yêu thú cấp hai có thân như sói nhưng đầu là đầu hổ còn đuôi như bọ cạp, toàn thân đầy là những vẩy cứng dày đặc dựng ngược lên, cực kỳ sắc bén, thoáng nhìn như được phủ một lớp những mảnh những lưỡi đao màu bạc vậy.
Ở ngoài trận pháp, một thanh niên khuôn mặt anh tuấn, thân hình thư sinh vận bộ trường bào màu xanh dương đang đưa hai tay nhanh chóng bắt quyết, ánh mắt sắc lạnh nhìn chăm chăm vào con yêu thú trong trận pháp, tiếp miệng khẽ quát một tiếng:
“Đi.”
Lời vừa dứt, một cự kiếm dài hơn trượng, tỏa ánh sáng xanh lạnh lẽo xuyên thẳng qua màn sáng rồi đâm về phía đầu con yêu thú.
“Gào…” Con yêu thú rơi vào khốn cảnh, mãnh liệt quất cái đuôi dài hơn nửa trượng, to bằng cả đùi người đập ngang cự kiếm khiến cự kiếm lệch hướng đâm sượt qua đầu nó.
“Chỉ nghe thanh niên áo bào xanh lạnh lùng hừ một tiếng, pháp quyết trong tay không chậm trễ chút nào, lập tức cự kiếm chuyển hướng đâm lên phần xương sống con yêu thú.
“Kịch” một tiếng.
Cự kiếm đâm lên lớp vẩy bên ngoài người con yêu thú nhưng nó không thể tiến sâu thêm chút nào, chỉ có thể làm vẩy ở chỗ bị đâm hơi nứt ra một chút.
“Ta xem ngươi có thể trụ được bao lâu.” Thanh niên áo bào xanh không vì thế mà dừng hành động, điều khiển phi kiếm vọt ra ngoài trận, đánh lên kiếm thêm mấy đạo pháp quyết khiến nó dài thêm một nữa rồi một lần nữa lao vào trong trận.
Ở trong màn sáng, con yêu thú vừa định dùng cái đuôi khổng lồ của nó công kích lên màn sáng thì cự kiếm lại lao đến, hơn nữa di chuyển theo một quỹ đạo vô cùng quỷ dị khiến nó không thế đánh trúng lại càng không thể chạy trốn vì thân đang bị vây hãm.
“Phành” một tiếng.
Lần thứ hai cự kiếm công kích lại vẫn là nhằm vào vị trí ở giữa xương lưng nó như lần trước khiến những vẩy đã rạn nứt khi trước vỡ tung ra, tuy nhiên để phá mấy cái vẩy này thì cự kiếm cũng đã hết lực, lập tức bị cái đuôi yêu nó đánh văng, đập lên màn sáng.
Cả tám cạnh của lồng ánh sáng rung lên bần bật nhưng cũng chưa bị phá.
“Đi!” Thanh niên áo bào xanh lại quát một tiếng, cự kiếm sau một thoáng quay cuồng liền ổn định lại, gào thét lao về phía yêu thú.
Một tiếng “phịch” trầm thấp vang lên, tiếp đó là tiếng gào thét khiến lồng ánh sáng cũng run lên rồi từ lưng yêu thú, cự kiếm đâm xuyên lưng yêu thú rồi nhanh chóng bay vọt lên, một tia máu màu bạc nhạt bắn vọt lên cả hai trượng, văng tung tóe khắp lồng ánh sáng.
“Thu!” Thanh niên áo xanh đánh một đạo pháp quyết thu lại cự kiếm, để nguyên trận pháp chờ con yêu thú kia hấp hối.
Yêu thú gần như bị cú đâm vừa rồi làm thân thể rách đôi, nếu không phải nó da dày thịt béo thì hẳn đã đầu một nơi đuôi một nẻo rồi.
Sau một khắc con yêu thú mới chết hẳn, đôi mắt oan độc vẫn không nhắm lại, chăm chăm nhìn vào thanh niên ở ngoài trận.
Thanh niên áo bào xanh thấy cảnh này, thở dài một tiếng, một tay đánh một chiêu thu trận rồi nhanh chóng thu dọn xác con yêu thú, bỏ vào trong túi trữ vật chờ sau khi về sẽ xử lý.
Thanh niên này hiển nhiên chính là Lục Văn.
Hiện tại đã là tháng thứ chín kể từ khi hắn bắt đầu dắt Hỏa Nhi đi tìm Địa Hỏa.
Chín tháng liên tục di chuyển khắp các nơi trong khu thí luyện.
Ban đầu hắn chỉ tìm các địa điểm có Hỏa Chi Hoa vì loại linh thảo này thường mọc ở nơi có Địa hỏa hoặc ít nhất là có nguồn nhiệt lớn nhưng qua hơn hết hơn ba mươi điểm mà không có bất kỳ phản ứng nào từ Hỏa Nhi, hắn cẩn thận thăm dò thêm cũng không thấy gì.
Việc này buộc lòng khiến hắn phải tìm theo tuần tự, lớp nang chứ không nhảy cóc như như trước nữa.
Tuy vậy, sau khi đã di chuyển hết sáu phần của khu thí luyện thì vẫn chưa tìm được bất kỳ dấu hiệu nào.
Trong thời gian di chuyển này, hắn đã tận lực tránh né nhưng vẫn đụng phải không ít yêu thú, phần đông đều bị hắn dùng một kích tiêu diệt, thỉnh thoảng mới đụng phải yêu thú cấp hai mạnh mẽ như con yêu thú Ngân Hạt Hổ mới đây, mỗi lần như thế lại khiến hắn phải dụng một phen tay chân, trước chạy, sau dụ nó vào trận mà hắn đã bày sẵn để đảm bảo khi thăm dò quanh khu vực quanh trận nếu có yêu thú mạnh mẽ thì còn có thứ mà dùng.
Riêng phần Hỏa Nhi vì để đảm bảo cho nó luôn ở trạng thái tốt nhất, từ đó linh giác với Địa hỏa không mắc sai lầm nào nên hắn luôn hạn chế việc nó cùng tham chiến, chỉ khi gặp nguy hiểm mới cho nó xuất chiến.
Làm xong hết thảy, hắn không vội vàng di chuyển tiếp mà ngồi tại chỗ, tĩnh tọa điều tức nửa ngày rồi mới tiếp tục lên đường…
Cứ như thế thêm hai tháng nữa mà vẫn không thấy nơi nào có Địa Hỏa khiến hắn dù tâm tình lạc quan, kiên định cũng bắt đầu lộ ra vẻ uể oải…
Một ngày của một tháng sau đó, khi hắn vừa mới tới một thung lũng, khắp bốn xung quanh toàn là vách núi đá màu nâu xám, cây cỏ trơ trụi, ở chính giữa là một đầm nước rộng đến mười mẫu, nước dưới đầm là một mảng đen kịt, trên mặt nước là một đám sương mù dày đặc phủ khắp mặt nước.
Nếu không phải hắn có tu Thiên Nhãn thuật, đổi là người bình thường sẽ chỉ thấy một lớp sương mù mỏng kỳ quái, hạ thấp dưới sơn cốc mà thôi.
Đột nhiên Hỏa Nhi đang vắt vẻo trên đầu vai hắn kêu lên những tiếng chi chi đầy kích động khiến nội tâm hắn chấn động.
“Ngươi cảm thấy có gì lạ sao?” Hắn xoay đầu sang hỏi nó.
Con khỉ không phản ứng gì với hắn, chỉ đưa đôi mắt tròn xoe nhìn chăm chăm về phía vách núi phía tay phải hắn.
Lục Văn theo ánh mắt của nó nhìn lại vách núi này.
Chỉ thấy vách núi này có phần khác vách núi ở ba mặt kia, màu sắc đá núi ở phần vách này có phần xám trắng hơn nữa độ lởm chởm cũng kém hơn các vách núi khác.
Linh tính mách bảo vách núi này hẳn có điều lạ, Lục Văn lập tức tung mình di chuyển nhanh sang phía vách núi đó.
Hỏa Nhi trên vai hắn khi càng tới gần vách núi này thì càng có phần phấn khích, liên tục kêu réo như bảo hắn đi nhanh lên.
Sau một khắc, Lục Văn đã di chuyển sang đến phần vách núi kỳ lạ này, hắn lập tức thả Hỏa Nhi xuống cho nó tự do di chuyển.
Con khỉ nhỏ thoăn thoắt tung mình giữa các mỏm đá, lao xuống phía dưới chân núi.
Khi nó còn cách chân núi một khoảng hơn hơn mười trượng thì đột nhiên chui tọt vào trong núi.
Lục Văn theo sát sau nó, hắn chăm chú nhìn chỗ nó biến mất một thoáng, thình lình thấy có một lỗ tròn nhỏ, tương đối nhẵn mịn, vừa người Hỏa Nhi, lỗ này nếu nhìn thoáng qua thì sẽ khiến người ta nghĩ nó chỉ là nơi con vật nào đó đào hang mà thôi.
Tuy nhiên khi hắn đến gần thì cảm nhận rõ ràng được có hơi nóng từ trong lỗ này phả ra, nhìn vào trong thì quả nhiên thấy một ngọn lửa mạnh lan ra phần lỗ này, khó xác định nguồn gốc ngọn lửa cách bao xa.
Lục Văn mừng rõ khôn cùng, hắn gọi Hỏa Nhi trở lại, để nó leo lên vai dù con khỉ nhỏ này có vẻ không bằng lòng, chỉ khi nghe Lục Văn nói sẽ phá cái lỗ này to hơn ra thì nó mới vui vẻ lại.
Nghĩ ngẫm thêm một chút, Lục Văn quyết định bày hẳn Thất Tinh Sát Linh Trận.
Hắn không cảm thấy khí tức yêu thú nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận không thừa.
Bày xong trận đồng thời che giấu kỹ càng hắn mới dùng phi kiếm bắt đầu phá vách núi.
Từng đợt những tiếng “Ầm ầm” liên tiếp vang lên, đá núi theo đó lăn từng cục lớn to xuống cuốn lên một mảng bụi xám mịt mờ.
Sau hơn một canh giờ, Lục Văn khoét sâu vào lòng núi hơn năm mươi trượng, rốt cuộc thì cái lỗ kia cũng mở rộng ra, thình lình là một cái động lớn ngang với gian đại điện đủ chứa hơn hai trăm người, vách động là một loại đá có màu đen bóng, trái hẳn với màu lửa đỏ xen lẫn màu trắng xanh ở chỗ ngọn lửa bốc lên từ mặt đất.
Nếu dùng cách nhìn tượng hình thì động mà hắn đang đứng trông giống như một cái bát úp lên mặt phẳng vậy.
Đảo mắt nhìn qua “mặt phẳng”một lượt, cuối cùng ánh mắt hắn tập trung vào vị trí trung tâm động, vận dụng Thiên Nhãn Thuật nhìn xuyên qua đám lửa đang lan tràn, chỉ thấy dưới mặt đất chỗ đó có một cái lỗ to bằng đầu người đang không ngừng phun lửa lên.
“Quả nhiên là Địa Hỏa, hơn nữa nhiệt độ và ổn định không kém chút nào.” Lục Văn vui mừng khẽ reo lên.
Hắn thả Hỏa Nhi cho nó thoải mái tới đùa nghịch với ngọn lửa này, còn bản thân thì bắt đầu thi triển hộ thể cương khí để tránh bị bỏng rồi bắt đầu di chuyển quanh cái lỗ kia, nhanh chóng bày ra Khiển Hỏa Trận để thử nghiệm.
“Xem ra chỗ linh thạch còn lại chỉ đủ dùng một năm thôi!”
Sau khi thử nghiệm, hắn dù đã biết ngọn lửa này có phần mãnh liệt hơn Địa hỏa ở Dược Phòng trong Liệt Dương Tông nhưng không nghĩ để điều khiển nó như ý lại tiêu tốn linh thạch hơn dự kiến, nếu chắt chiu sử dụng thì cũng chỉ đủ cho một năm luyện Trúc Cơ Đan mà thôi.
Phải biết luyện chế Trúc Cơ Đan không giống như luyện chế loại đan dược kiểu Huyền Hoàng Đan hay Tụ Linh Đan mà tốn thời gian lại phức tạp hơn nhiều.
Một điểm nữa cũng khiến hắn lo lắng là chủ dược đã có những phụ liệu thì hắn lại không mang, miễn cưỡng sử dụng linh thảo có dược tính tương tự khác có hiệu quả hay không phải trực tiếp dùng mới biết được.
Rủi trong một năm này mà không luyện chế ra, hoặc luyện chế ra ít không đủ cho kẻ tư chất kém như hắn tiến cấp Trúc Cơ thì đúng là phí công, cuối cùng vẫn là phải chờ mười năm.
“Không sao, trong một năm này ta nhất định chế đủ số, ngươi có nghĩ thế không Hỏa Nhi?” Lục Văn sau một hồi nghĩ ngẫm, cuối cùng lấy lại vẻ lạc quan quay sang hỏi Hỏa Nhi đang nhìn chăm chú vào ngọn lửa trong trận.
Con khỉ chỉ mong hắn luyện cho xong để nó chiếm ngọn lửa này nên nhe răng cười động viên, gật đầu như gà mổ thóc.
Lục Văn thấy thế mỉm cười, có nó khiến hắn cảm thấy ấm áp một chút, đôi khi hắn nghĩ nó còn tốt hơn xa những kẻ mang danh con người kia.
Tiếp đó, hắn lập tức trở về động phủ của mình, thu hoạch linh thảo kèm theo một lượng quả kỳ lạ đủ dùng trong thời gian nửa năm.
Trong mười ngày liên tiếp sau đó, hắn liên tục dùng hộp nhỏ bồi dưỡng đám linh thảo kia để chúng đạt hỏa hầu như yêu cầu để luyện chế Trúc Cơ Đan.
Tới ngày thứ mười một hắn mới thu dọn tất cả, bỏ gọn vào trong túi trữ vật, rời khỏi động phủ.
Trở lại hỏa động kia, hắn lại lấy ra phi kiếm, cắt một phiến đá đen lớn bằng cái mâm ăn cơm, cắt nó phẳng nhẵn rồi áp nó lên chỗ lỗ lửa xong lại cắt gọt phần xung quanh lỗ lửa cho vừa đúng với độ lớn của “mâm đá”, tiếp đó lại thử đặt lên chỗ cái lỗ phun lửa kia xem có thể chặn lửa lại không, hắn không muốn cứ ở trong này mà phải thi triển hộ thể cương khí suốt.
Quả nhiên thứ đá đen trên vách động này tuy không cứng nhưng có thể chịu được Địa Hỏa nơi đây, ngăn cản được toàn bộ khiến ngọn lửa hầu như không có thoát ra nữa.
Thấy thế, Lục Văn khẽ mỉm cười, đẩy mâm đá đen qua một bên, lấy ra Ngân Thần Đỉnh, tung nó lên không trung rồi vung tay đánh mấy đạo pháp quyết lên đỉnh.
Đỉnh nhỏ đón gió lớn lên, to chừng hai xích rồi nhẹ nhàng đáp xuống chỗ lỗ lửa.
“Mở!”
Lục Văn vung tay đánh một chiêu làm nắp đỉnh bay lên cách thân đỉnh mấy thước rồi bắt đầu lấy từ túi trữ vật ra các loại linh thảo cần thiết cho việc luyện chế Trúc Cơ Đan và cái đồng hồ cát ra.
Tiếp đó, theo động tác tay của hắn, từng loại linh thảo nối tiếp nhau bay vào trong đỉnh.
Hắn điều khiển nắp đỉnh đóng lại, hít sâu một hơi rồi quát một tiếng: “Khởi”.
Tức thì Khiển Hỏa Trận được khởi động.
Theo sự điều khiển của hắn, ngọn lửa từ lỗ kia bập bùng bốc lên vừa đủ để phủ hết phần đáy đỉnh.
Theo thời gian dần trôi qua, mùi thơm của đan dược từ trong đỉnh tản ra nhẹ nhẹ khiến tâm thần người ta cảm thấy khoan khoái, tuy nhiên Lục Văn cũng hiểu lúc này vẫn còn quá sớm để có thể ngưng đan, cần phải dùng Địa hỏa mãnh liệt hơn mới có thể tạo ra đan được.
Nghĩ thế, Lục Văn điều khiển cho ngọn lửa bốc lên mạnh hơn nữa, trùm khắp toàn bộ đỉnh. Trông từ xa lại giống một khối hỏa cầu tỏa mùi thuốc càng lúc càng nồng đậm vậy.
Hiển nhiên lúc này chính là thời điểm linh thảo hóa bột thuốc bắt đầu ngưng thành đan nên hắn càng thêm tập trung chú ý, điều khiển Địa Hỏa không dám phân tâm chút nào.
Đúng lúc này, một tiếng nổ nhỏ trầm đục từ trong đỉnh truyền ra khiến sắc mặt Lục Văn trở nên có chút khó coi.
Thừ người một chút, Lục Văn dừng Địa Hỏa lại, vung tay thu đỉnh về phía mình rồi mở nắp ra.
Chỉ thấy trong đỉnh là vô số mảnh vụn nhỏ màu xanh, chính là phế đan do ngưng đan thất bại.