“Vạn Trận Đường?!”
Lục Văn vừa lẩm nhẩm đọc ba chữ được khắc nổi trên một tấm biển lớn vừa đánh một đạo pháp quyết lên lệnh bài thân phận rồi huơ huơ lên trước cửa lớn.
Vạn Trận Đường này là cái tên mà tổ sư Liệt Dương chân nhân đặt cho khu trận pháp từ lúc mới khai tông lập phái, đến giờ nó vẫn được giữ nguyên chỉ khác là từ một khu được sắp ở gần Đại Điện thì giờ bị đẩy ra tận góc phía tây tương đối hẻo lánh.
Đến cả người tu tiên như Lục Văn đứng ở đây cũng chẳng nghe được tiếng gì, càng không thấy có ai cả.
Cả Vạn Trận Đường này nhìn từ bên ngoài diện tích cũng không lớn gì mấy, chỉ vào khoảng vài mẫu với một gian lầu các ba tầng ở trung tâm và vài gian phòng một tầng mái cong ở xung quanh.
“Lại có kẻ xin gia nhập nơi khỉ ho cò gáy này sao? Vào đi.” Một âm thanh già nua vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Văn.
Cấm chế vừa mở, Lục Văn không chậm trễ rảo bước đi vào.
Vừa vào hắn liền nhận ra bên trong còn tiêu điều hơn tưởng tượng, nếu không phải trước khi đến đây hắn đã tìm hiểu, biết được nơi này có có một vị Nguyên sư bá, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ thì hẳn đã nghĩ rằng nơi này bị để hoang lâu ngày.
“Đệ tử Lục Văn, tham kiến Nguyên sư bá.” Bước tới gian lầu chính cũ kỹ, tức thì hắn trông thấy một vị lão nhân bộ dáng khoảng sáu mươi tuổi, đầu tóc đã bạc phơ, khuôn mặt khô héo, thân thể như có bệnh vận một bộ trường bào có phần cũ nát đã đứng sẵn ở đó.
“Hừ, tiểu tử ngươi hiểu được bao nhiêu về trận pháp mà xin vào đây, nhìn bộ vó thì chắc là đầu óc trì độn, tâm chí kém cỏi muốn tìm nơi ít việc mà trốn chứ gì?”
Không thèm để ý bộ dáng cung kính của hắn, Nguyên sư bá nói thẳng mặt không chút khách khí.
“Vãn bối có hiểu một chút về trận pháp, hy vọng được sư bá chỉ điểm thêm.” Lục Văn đã biết trước tính tình cổ quái của vị sư bá này nên vẫn giữ thái độ lễ phép.
“Hừ, ta chỉ hỏi ngươi một thứ trận pháp cơ bản, Khốn Linh Trận, trận này bố trí ra sao, phá thế nào?” Nguyên sư bá vẫn không chút nể mặt, hỏi ngay.
“Hồi bẩm sư bá…”
Lục Văn vừa thầm cười vừa cung kính đáp, thứ trận pháp đã vây khốn Ngọc Nhi này hắn còn lạ sao.
Nói là Khốn Linh Trận này là trận pháp đơn giản nhưng cách phá giải nó lại không đơn giản bởi thường kẻ bày trận này là kẻ tu vi không thấp, bắt buộc phải dụng trận phá trận và tiêu hao linh thạch, pháp lực rất lớn nên không nhiều người biết.
Nguyên sư bá nghe hắn đáp trôi chảy thì không khỏi ngạc nhiên, đưa đôi mắt có vẻ lờ đờ nhìn hắn lại một lượt.
“Được rồi, cầm lấy cuốn sách này, từ giờ ngươi có thể thay ta làm công việc ở đây, tất cả những gì cần ta đã ghi trong này, hy vọng ngươi làm tốt chớ có như mấy tên biếng nhác khi trước làm phiền cả việc tu luyện của ta.”
Nguyên sư bá dịu dọng lại một chút đoạn lấy ra một cuốn sách và một cái lệnh bài để quản lý cấm chế nơi này rồi quăng cho hắn rồi phất tay bỏ đi.
“Cung tiễn sư bá.” Lục Văn vừa đưa tay đón cuốn sách vừa nói.
Đợi Nguyên sư bá vừa đi, hắn lập tức mở sách ra xem, thì ra công việc trận pháp ở đây chỉ đơn giản là mỗi tháng một lần đi kiểm tra các đại trận, tiểu trận xung quanh tông môn xem có vấn đề gì không, nếu có thì báo cáo lên để cao tầng cung cấp nguyên liệu hoặc trực tiếp đi sửa.
Ngoài ra trong sách cũng còn ghi lại những hướng dẫn căn bản về pháp trận, những điểm cần lưu ý nhưng tổng thể về cách bày những đại trận quy mô thì không nói rõ chi tiết, đây cũng là một cách đề phòng nội gián hoặc dè chừng việc đệ tử chấp sự bị ngoại nhân bắt giữ sưu hồn dẫn tới pháp trận bị hủy.
Ngoài những việc này thì chẳng còn yêu cầu gì nữa, việc đào tạo về trận pháp cũng như chế tạo khí cục, bày thêm trận pháp đã hoàn toàn bị bỏ ngỏ, cái này hẳn là do tài lực của Liệt Dương tông những năm này không có dư dả gì mấy, miễn cưỡng duy trì các đại trận hộ tông cũng đã là quá đủ rồi.
Xem tới đây xong, Lục Văn thầm cười một tiếng rồi vung lệnh bài mở cấm chế nơi này ra xong liền tự tìm cho mình một gian phòng để trú chân.
Sau khi thoáng thu dọn đồ đạc trong phòng một chút, hắn liền ngồi nghĩ ngẫm những việc cần làm tiếp theo.
Hiện giờ vấn đề hộp nhỏ đã hoàn toàn được giải quyết nên hắn lập tức muốn bắt tay vào việc sử dụng nó cho mục tiêu chế thêm Huyền Hoàng Đan để nâng tu vi bản thân lên.
Tuy nhiên lúc này, vì đảm bảo bí mật bản thân nên tự nhiên hắn rơi vào vấn đề là thiếu linh thảo để sử dụng.
“Không thể ngay lập tức sử dụng nơi này để trồng linh thảo, có lẽ đành phải tiếp tục đốt linh thạch đi mua vậy.”
Nghĩ ngợi một hồi, hắn thở dài tự nói một câu.
Trước mắt hắn còn đến gần năm vạn linh thạch, con số này so với một gã đệ tử Luyện Khí kỳ thậm chí Trúc Cơ cũng là một con số khủng khiếp, tạm thời cũng đủ dùng trong một khoảng thời gian nữa nên hắn tạm vứt chuyện linh thảo ra sau đầu.
“Trước tiên phải đi Bảo Điển Lầu một chuyến mới được.”
Sau khi cân nhắc xong, hắn không chậm trễ, lập tức rời khỏi Vạn Trận Đường, chạy bộ tới Bảo Điển Lầu.
Nói tới đây cũng là một chuyện hoạt kê, hắn tuy rằng là Luyện Khí kỳ tầng tám, trang bị quanh người cũng coi là không mấy kẻ cùng thế hệ so được nhưng một môn pháp thuật tầm thường là Đằng Không thuật thì lại không biết, thế nên trước này vẫn là chạy bộ như người phàm.
Sau một khắc, hắn đã tới Bảo Điển Lầu.
Bảo Điển Lầu chính là nơi lưu giữ các loại điển tịch, đan phương mà các thế hệ tiền bối của tông môn lưu lại, điều này chính là một phần của sự khác biệt giữa tán tu và đệ tử tông phái tu tiên, có thể nói đây là một trọng địa của Liệt Dương Tông nên trong ngoài đều thiết đặt cấm chế, nếu không cầm lệnh bài thân phận thì không thể vào nổi.
Thoáng nhìn qua tòa kiến trúc hình trụ có chóp gồm bốn tầng có diện tích bằng khoảng bốn gian nhà bình thường này xong, hắn liền đặt lệnh bài áp lên một tấm biển ngoài cửa, tức thì ánh sáng trắng lóe lên rồi một khe hở đủ cho một người đi vào được mở ra, hắn tức thì lách người tiến vào lầu một.
“Vị sư đệ này cần tìm gì sao?” Hắn vừa bước qua cửa, một gã đệ tử chấp sự mập mạp, vận áo bào vàng, bề ngoài chừng hơn ba mươi tuổi, mặt núc ních thịt, dùng đôi mắt hẹp như sợi chỉ săm soi đoạn hỏi hắn.
“A, vị sư huynh này, tại hạ vừa mới nhập môn, đang muốn tìm một số công pháp dành cho người mới tu tập, mong sư huynh giúp đỡ.” Lục Văn chắp tay thi lễ nói.
“Gọi ta là Bàn sư huynh, sư đệ muốn tìm công pháp cơ bản thì lên lầu hai, trông mặt sư đệ đúng là mới nhập môn, lần đầu đến Tàng Kinh Các phải không?” Bàn sư huynh này nghe thế, mặt tự nhiên lại có vẻ vui mừng hỏi.
“Vâng!” Lục Văn đáp ngắn gọn.
“Ha ha, vì đệ mới lần đầu đến, sư huynh ta giảm phí cho đệ một chút, với lầu hai thì một canh giờ xem là hai linh thạch, sao lưu lại cũng là hai linh thạch một môn, sau này thì ba linh thạch một lần.” Bàn sư huynh lúc này cười híp tịt cả hai mắt lại, giảng giải.
“Ồ, vậy thì còn lầu ba và lầu bốn thì sao ạ?” Lục Văn nghe đến vụ thu phí này không khỏi thầm cười khổ, tò mò hỏi thêm.
“Lầu ba và lầu bốn thì ngoài linh thạch ra thì cần chủ yếu là điểm cống hiến tông môn, sư đệ muốn lên luôn lần này sao?”
“A, lại cần điểm cống hiến tông môn, tiểu đệ mới vào nên còn chưa rõ về điểm này, mong sư huynh chỉ điểm.” Vừa nói Lục Văn vừa đưa sáu linh thạch ra.
“Ha ha, sư đệ có lòng ham học hỏi thế sư huynh cũng không ngại nói thêm. Điểm cống hiến tông môn này chủ yếu có từ việc làm nhiệm vụ tông môn hoặc có thể có thong qua việc lập các đại công cho tông môn, về nhiệm vụ thì sư đệ có thể tới Hoàng Điện để tìm hiểu và nhận.”
Bàn sư huynh rất nhanh thu lấy sáu linh thạch rồi lên giọng chính nghĩa đáp.
“Tốt rồi, giờ sư đệ cầm lấy lệnh bài này lên lầu hai, hết giờ nhớ xuống nhé, nếu không ta phải thu thêm linh thạch đó.”
“Vâng, đa tạ sư huynh.”
Lục Văn thong thả nhận lấy lệnh bài đoạn bước thẳng lên lầu hai, bỏ mặc Bàn sư huynh vẫn đang nắm chặt sáu linh thạch cười tít không thôi.
“Hỏa Đạn thuật, Băng Trùy Thuật, đan phương Hỏa Lân Đan…” Lục Văn vừa lướt sơ qua đám điển tịch đặt trên giá vừa ngán ngẩm lắc lắc đầu.
Tìm cả nửa canh giờ vẫn chỉ toàn là những thứ có liên quan đến mấy thứ mà hắn đã học.
“Đằng Không thuật!” Cuối cùng hắn cũng tìm được một thứ mới để đọc, đến giờ, với khả năng của hắn thì tự nhiên đọc một lần là nhớ, đỡ tốn linh thạch sao chép nên hẳn sẽ làm vị Bàn sư huynh tham tài kia thất vọng.
Cảm thấy có chút an ủi, hắn tiếp tục cặm cụi tìm kiếm nhưng đáng tiếc là chẳng có thứ gì mới mẻ hữu dụng, hắn cũng không muốn tổn phí thêm thời gian nên chưa tới ba canh giờ đã bỏ xuống lầu một.
“Gửi sư huynh lệnh bài.” Hắn hờ hững tiến đến bàn, đưa lệnh bài cấm chế cho vị sư huynh mập.
“Nhanh vậy, không lẽ sư đệ không tìm được thứ mình cần?” Bàn sư huynh tỏ ra ngạc nhiên.
“Quả thực là thế, không biết là đan phương Huyền Hoàng Đan và các loại đan dược cao hơn thì đặt ở nơi nào, mong sư huynh chỉ điểm?” Lục Văn lắc lắc đầu đáp.
“Những thứ đó đều nằm ở lầu ba bốn cả, nãy sư đệ sao không hỏi trước, hầy” Bàn sư huynh tỏ vẻ đáng tiếc.
“Xin hỏi sư huynh, cần bao nhiêu điểm cống hiến cho một đan phương như Huyền Hoàng Đan?” Lục Văn cẩn thận hỏi lại, hắn không muốn bị hố thêm lần nào nữa.
“Huyền Hoàng Đan thì cần một trăm điểm cống hiến, các loại khác đều cỡ đó trở lên, sư đệ muốn luyện đan sao?” Bàn mập mạp ngạc nhiên.
“Không, chỉ là tại hạ tò mò chút thôi. Đa tạ sư huynh chỉ rõ.” Lục Văn hàm hồ đáp xong liền cáo từ rời khỏi Tàng Kinh Các.
“Xem ra không thể không kiếm chút điểm cống hiến rồi.” Vừa rời khỏi Bảo Điển Lầu, Lục Văn vừa lẩm nhẩm nói.
…
Lúc này, tại một gian phòng nằm cạnh Đại điện trên đỉnh Ngọc Linh, một nam tử chừng hai lăm, hai sáu tuổi, khuôn mặt tuấn, ánh mắt sáng ngời, thân hình nho nhã vận một bộ trường bào màu xám đang ngồi song song nói chuyện với một thiếu nữ khoảng mười sáu, cực kỳ xinh đẹp, đôi môi ánh đào, cặp mắt trong vắt như làn nước thu, chính là Vương Khiết.
“Chúc mừng Vương sư muội thuận lợi tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ, thế này chẳng mấy nữa người sư huynh này phải gọi sư muội là tiền bối rồi ha ha.”
“Điền sư huynh quá khen, tiểu muội cũng chỉ là mới bước vào Trúc Cơ hậu kỳ, còn phải tốn thời gian củng cố căn cơ, hơn nữa tiến quá nhanh cũng chưa chắc là việc tốt, còn Điền huynh tiến đâu chắc đó, lại có Bất Diệt linh thể, tương lai dù kém tu vi nhưng đánh bại muội lại là chuyện dễ dàng.”
Vương Khiết mỉm cười đáp.
“Ha ha, chuyện này nói ra làm muội chê cười, thân ta như cái bao cát dày bì để người ta đánh thôi, có gì đáng nhắc tới chứ.” Nam tử kia sảng khoái cười tự giễu.
“Sư huynh không cần phải khiêm tốn, à phải rồi, sắp tới là kỳ thi đấu giữa các đệ tử Trúc Cơ kỳ của Tam Tông Tứ Thế, sư huynh hẳn là được chọn rồi, không biết sư huynh có chuẩn bị gì?” Vương Khiết chuyển chủ đề hỏi.
“Ừm, sư huynh cũng được chọn như muội, nói về việc thi đấu này ta có được sư phụ nói cho biết một chút,…”
Hai người cứ thế, một hỏi một đáp khá tâm đắc.
Lại nói tiếp, vị Điền sư huynh này chính là nhân tài mà người Băng Vân Tông nói là cực kỳ xứng đôi với thiên tài Vương Khiết.
Điền sư huynh tên đầy đủ là Điền Chấn Thiên, không chỉ mang Dị linh căn và còn là Bất Diệt chi thể, sức phòng ngự của bản thân vô cùng lớn hơn nữa còn hỗ trợ tăng phúc cho nhiều loại công pháp, cùng Vương Khiết chính là hai người được cao tầng Băng Vân Tông ưu ái nhất.
…
Trong khi đó, trong phường thị Ngân Sơn, Lục Văn thân vận trường bào màu xanh lam, mặt mang mặt nạ đang lượn khắp các tiệm đan dược ở đây.
Lần này hắn quyết định tiêu thêm hơn một vạn linh thạch nữa để mua Hoàng Huyền Đan, hắn dự tính với số đan dược này sẽ giải quyết vấn đề kẹt ở Luyện Khí tầng tám, tiến lên tầng chín rồi sau đó mới tính đến chuyện đi làm nhiệm vụ.
Sau khi đã mua xong đống đan dược đủ ăn thay cơm một thời gian, hắn liền chuyển qua một cửa tiệm của Cửu U Môn, may mắn mua được mấy bộ khí cụ bày trận tương ứng với mấy trận pháp mà Ngọc Nhi khi trước đã bày cho hắn.
“Hừm, còn có hai vạn rưỡi linh thạch, không sao, trước phải tăng thực lực bản thân lên rồi tính tiếp.” Nghĩ tới hộp nhỏ, hắn tạm yên tâm tiếp tục rảo bước tới một gian bán pháp khí.
Thời gian qua, sau khi không ngừng luyện tập thao luyện với các món pháp khí cực phẩm, hắn phát hiện ra Trấn Sơn Tháp có uy năng công kích rất khủng bố nhưng có nhược điểm mà Phong Mang Kiếm không thể bù đắp là cái tháp này quá nặng nề, kém cơ động nên hắn muốn kiếm thế thứ gì đó có khả năng cơ động, trói buộc đối thủ.
“Vị đạo hữu này, chào mừng tới bản tiệm, không biết đạo hữu cần mua pháp khí gì, cứ nói bản tiệm đều có!” Vị chưởng quầy là một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười, bộ dáng hơn bốn mươi, có phần phúc hậu thấy hắn vào vội vàng ra nghênh đón.
“Ồ, ta muốn mua một món pháp khí cực phẩm có khả năng cố định đối thủ.”
Lục Văn chậm rãi đáp.