Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 8: Thì ra là ngươi




Bầu trời xanh lam, xuân sơn thanh khiết, đào lâm hừng hực, dương liễu nhẹ nhàng tung bay. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Cảnh đẹp ngày xuân như vậy thật động lòng người, Y Vân giờ phút này tâm tình như con chim non thoát khỏi lồng son, phấn khởi nhảy nhót.

Đôi mắt nàng nhẹ nhàng nhìn qua một lượt nét mặt của từng người, trong đó có sự chờ mong, ngưỡng mộ và cả ganh ghét.

Riêng Long Mạc thì nhàn nhã ngồi một bên, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.

Y Vân hạ mi, mười ngón tay thon nhỏ, khẽ động dây đàn, tiếng đàn thong thả theo đầu ngón tay nàng phát ra. Đây là một khúc Hoán Khê Sa, thanh thoát mà mượt mà, tràn ngập âm thanh ngày xuân vui mừng.

Khúc đàn Diệp Chỉ Lan cũng thật du dương, nhưng mọi người vẫn là vì tiếng đàn của Y Vân mà kinh hãi, rừng đào như rơi vào một mảnh lặng im, chỉ có cánh hoa rơi theo gió, nhẹ nhàng khuấy động khung cảnh.

Tâm Y Vân đã hoàn toàn đắm chìm trong khúc nhạc, nhưng ngay khi mọi người vẫn còn đang thưởng thức, chợt có một tiếng tiêu hoà vào. Tiếng tiêu cô tịch như dòng nước uốn khúc, như tảng băng làm tắc nghẽn con nước, gián đoạn, thoắt ẩn thoắt hiện.

Tiêu âm nức nở quấy nhiễu tâm ý Y Vân, nàng ngẩng đầu hướng tiếng tiêu kia nhìn lại.

Bên dưới hàng liễu, một nam tử mặc hắc y cưỡi trên lưng hắc mã, ống tiêu nơi tay, từ tốn thổi. Đôi mắt hắn lạnh lùng xuyên qua biển người bắt lấy thân ảnh Y Vân, ánh mắt sắc bén mà thâm thuý. Tuy rằng cách xa, Y Vân vẫn có thể cảm giác được hàn ý nhè nhẹ hướng đến.

Tâm không ngừng chấn động, bàn tay mềm run lên, một dây đàn liền đứt.

Y Vân kinh ngạc, chuyện này là sao, bất quá chỉ là một nam tử xa lạ, mình sao lại khẩn trương như vậy. Nàng nén nỗi lòng không yên, không màng đến tiếng tiêu kia, tiếp tục khảy đàn.

Nhưng mà tiếng tiêu lại càng thêm thê lương, như ai như oán, như khóc như than, không ngừng thâm nhập.

Một dây đàn nữa liền đứt. Y Vân định tâm lại, cố gắng không để tiếng tiêu kia quấy nhiễu, làn điệu liền biến hoá, tiếp tục khảy đàn, âm thanh như tiếng oanh véo von, như châu rơi khay ngọc.

Sau khi bị tiếng tiêu hấp dẫn, mọi người dần dần lại vì tiếng đàn Y Vân mà thu hồi tâm tình, tiếng tiêu bi ai kia rốt cục không so được với tiếng đàn vui tươi của nàng, dần ngừng lại.

Y Vân không dám ngẩng đầu, sợ tâm tình lại hỗn loạn, nhưng nàng vẫn cảm thấy đôi mắt đó hãy còn gắt gao nhìn mình.

Đôi tay nàng lả lướt, tiếng nhạc không ngừng biến ảo. Trước mắt tựa hồ xuất hiện thiếu nữ du xuân, các nàng khi thì chèo thuyền trên hồ, khi thì ở cánh đồng xanh hoan ca, lúc ở tại vườn hoa nhẹ nhàng vui đùa cho đến khi trên bầu trời có ánh chiều phản chiếu, mây mù bao phủ khắp nơi, các nàng mới thuận bước trở về nhà. Tiếng nhạc dần chậm rãi thay đổi vì tình cảm lưu luyến hội xuân không rời.

Tiếng cầm nhỏ dần, Y Vân rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, hướng phía xa nhìn lại, không thấy bóng dáng hắc y nhân. Mới vừa rồi hình như chỉ là một giấc mộng, nhưng tiếng tiêu u oán kia vẫn còn quanh quẩn bên tai. Không biết là người nào, bất quá Y Vân có thể khẳng định, người nọ là đặc biệt đến quấy rối. Tâm nàng dần trầm lại, đem thủ khúc đại hoàn. Thật sự không dám tưởng tượng, nếu dây đàn lại bị đứt, biết phải làm sao?

Ánh mắt Y Vân đảo qua đám người, không thấy thân ảnh Long Mạc.

Sau một hồi ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tâm mọi người cũng bình lại, thế là dậy lên một tràn tán thường, khiến Y Vân càng cúi thấp đầu, nàng không dám nhìn tới ánh mắt của những nữ tử kia, nhất là ánh mắt Diệp Chỉ Lan.

Nàng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, Lục nhi ôm lấy đàn ngọc, hướng xe ngựa đi đến. Y Vân nghĩ phải cùng tiểu thư nhanh trao đổi thân phận. Nàng không bao giờ muốn thay Nguyệt Hạ Hương một lần nữa. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Nhưng mà một bàn tay gắt gao nắm lấy cổ tay Y Vân, nàng quay đầu lại, vừa lúc đón nhận ánh mắt thâm tình của Long Mạc.

Long Mạc nắm chặt tay Y Vân, mang nàng bay đi.

Khung cảnh huyên náo dần bị bỏ lại phía sau, Y Vân trong lòng lo lắng, sự tình này đột nhiên xảy ra khiến nàng thực chán nản. Nàng cực lực tránh cùng Long Mạc ở cùng một chỗ, thế nào mà vẫn không tránh được.

Nàng bỏ tay Long Mạc ra, dừng lại.

“Làm sao vậy? Ta mang người đến một nơi tốt. Ngươi không muốn sao?” Long Mạc kỳ quái nhìn Y Vân, không biết nàng vì sao lại tức giận, chẳng lẽ nàng không muốn cùng hắn ở chung một chỗ.

Y Vân thở dốc, cuối cùng những lời muốn nói ra liền bị nuốt trở vào, nàng sợ thanh âm này sẽ tiết lộ thân phận của mình. Y Vân xoay người, muốn trở về. Long Mạc nhất thời ngăn trước mặt nàng. Mắt phượng tinh tế híp lại, trong mắt léo tinh quang.

Hôm nay Nguyệt Hạ Hương rất bất thường, nhưng càng làm cho hắn thích, đây mới là nàng mới là tiểu nha đầu kia, tính tình rất ương bướng nha.

Thần sắc Long Mạc làm cho Y Vân bất an không yên, nàng hầu như đã quên, vị hoàng tử này không thể đắc tội. Trước mắt chỉ có thể thuận theo hắn, nàng chỉ cần không hé răng là được, chờ Lục nhi cùng Thanh nhi tìm tới.

Long Mạc lấy ra sáo liễu làm từ bạch ngọc, đưa tới trước mặt Y Vân, bên môi lộ ra nét cười giảo hoạt, miệng học theo thanh âm lanh lảnh của nữ hài tử nói: “Bạch y ca ca, ta khi trưởng thành cũng muốn mặc Bạch y, ngồi ở trên thuyền nhỏ, ngươi dạy ta thổi khúc đi.”

Y Vân sửng sốt, ánh mắt chăm chú vào gương mặt tuấn mỹ này, liền nhận ra khuôn mặt này cùng với thiếu niên bạch y kia có vài phần trùng hợp. Thì ra là hắn, chẳng trách mới vừa gặp, nàng đã cảm thấy có gì đó rất quen thuộc, chính mình còn tưởng rằng là bởi vì bức hoạ của tiểu thư. Thật đúng là hắn.

Nàng nhanh chóng bình tĩnh lại sau một hồi kinh hoàng.

Suy nghĩ sáu năm, nhớ nhung sáu năm, mộng sáu năm, không nghĩ tới thực còn có ngày gặp lại.

Ánh mắt nàng trong suốt nhìn hắn, thời gian dường như lắng đọng.

Y Vân tiếp nhận sáo ngọc, học theo giọng thiếu niên, thì thào nói: “Đến lúc đó, ta nhất định tặng cho người một chiếc sáo liễu làm từ bạch ngọc, để ngươi đeo trên cổ, vừa làm trang sức vừa có thể tạo ra âm sắc. Thật người ấy là ngươi.” Y Vân ngẩng đầu, đôi mắt đong đầy lệ, như nước hồ sau cơn mưa.

Long Mạc nhìn thấy đôi mắt như nước, trong lòng run lên, hắn đem Y Vân nhẹ nhàng đặt trong lòng nói: “Vừa nghe ngươi thổi thu thuỷ khúc kia, ta biết ngay chính là ngươi. Ngươi có biết mấy năm nay ta vẫn luôn nghĩ về ngươi. Cho ta biết điều này có phải là sự thật không?”

Y Vân cảm thấy nước mắt của mình không ngừng rơi xuống, khi đó, tuy rằng chỉ có ngắn ngủi vài ngày, nhưng nàng cũng đã khắc sâu hình ảnh của hắn vào tâm. Như thế nào cũng không nghĩ đến, còn có ngày gặp lại.

“Hương Hương, ta nhất định sẽ đối xử thật tốt với ngươi.” Hai tiếng Hương Hương này thật nhẹ nhàng, nhưng đối với Y Vân như một tiếng sét bên tai, đem nàng từ trong mộng bừng tỉnh. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Nàng gần như đã quên, nàng hiện tại thân phận là Nguyệt Hạ Hương. Nàng cũng đã quên hắn là Nhị hoàng tử của hoàng đế đương triều. Mà nàng bất quá cũng chỉ là một tiểu nha hoàn, Y Vân mặc dù chưa bao giờ cho rằng thân phận nha hoàn của nàng là thấp kém. Nhưng mà nàng không quên, ngày nàng và hắn gặp nhau tại Nguyệt phủ, lời hắn nói: “Tại hạ là ai, ngươi một tiểu nha hoàn cũng không xứng để biết? Nha hoàn trong Tướng quân phủ đều không hiểu quy cũ như vậy sao?” Nàng cũng không quên được ánh mắt hắn khinh miệt nhìn nàng, trong lòng Y Vân từng trận chua xót.

Nếu hắn khinh thường một nha hoàn, nàng cũng cần gì phải nói ra thân phận của mình.

Y Vân một phen đẩy Long Mạc ra, để cho hắn nghĩ nàng là Nguyệt Hạ Hương cũng được, nàng xoay người bước đi, nàng thậm chí đã quên đem sáo ngọc trả lại cho hắn.

Rất xa Lục nhi cùng Thanh nhi vội vàng chạy tới.

Long Mạc nhìn Y Vân bạch y nhẹ nhàng, thân ảnh ngày càng xa, bên môi gợi lên nét cười, tiểu nha đầu này, tính tình vẫn là như vậy, xem ra về sau cuộc sống của mình sẽ không vắng lặng