Vân Thiêu Si Tâm

Chương 9




Vừa bước vào Minh ký, Kiều Kiếm Vân phút chốc xoay người, đối mặt cùng khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn nhắm mắt theo đuôi hắn cả một buổi sáng ngày hôm nay.

"Nhớ kỹ –"

"Ta biết rồi, Kiếm Vân ca ca." Lương Phù Cơ cười meo meo lại rất nhanh đánh gãy hắn,"Ngươi vừa mới từ Tây bắc hồi kinh, hơn nữa lần đi này mất rất nhiều thời gian, cho nên thương vụ ở kinh cũng chậm trễ. Bởi vậy nếu ta muốn đi theo ngươi xuất môn, sẽ ngoan ngoãn đợi bên cạnh, không cho phép khiến ngươi tìm không thấy người, đúng không!" Nàng thao thao bất tuyệt thuật lại tất cả những gì được nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Chẳng qua lúc trước hắn dùng từ cũng không có ôn hòa như vậy.

"Ngươi hiểu được là tốt rồi." Kiều Kiếm Vân cứng rắn trả lời.

Liên tục vài ngày, hắn đều không lưu tình chút nào cự tuyệt nàng chờ ở đại sảnh, hôm nay không biết tại sao lời nói cự tuyệt thế nhưng không có biện pháp bật ra ngoài. Dù sao mỹ mạo cùng ánh mắt cầu xin của nàng là rất khó làm cho người ta ngoan cố quyết tâm cự tuyệt nàng, mà nàng ăn nói khép nép như thế đều chỉ là vì muốn theo hắn xuất môn. Nhiều ngày giao triền, hắn nhất thời liền mềm lòng gật đầu.

Hắn biết buổi sáng hôm đó "cảnh cáo" nàng đều là xuất phát từ cảm xúc ảo não bản thân mà sinh ra "giận chó đánh mèo" cùng "đập phá", nhưng hắn khống chế không được.

Kiều Kiếm Vân lại liếc nàng một cái,sau đó lập tức xoay người bước vào đại môn.

Oa! Tới buổi trưa rồi, khí thế của hắn vẫn chưa giảm nha! Kiếm Vân ca ca thật sự không thích mang nàng xuất môn như vậy sao? Lương Phù Cơ một bên phun phun cái lưỡi, một bên theo Kiều Kiếm vân bước vào, nghênh hướng Hành chưởng quầy đã cung kính chờ đợi hắn nửa ngày.

"Vốn tưởng rằng Kiều tổng quản lần trở lại này sẽ nghỉ ngơi dài hạn, không thể tưởng được hôm nay lại thấy mặt tổng quản ở đây." Hành chưởng quầy cười, trong giọng nói không dấu ý quan tâm.

"Chuyến đi này về sớm hơn dự định, cho nên ta đã nghỉ ngơi đủ. Làm phiền chưởng quầy xin cho hỏi." Kiều Kiếm Vân cầm đạm cười, ngữ khí ôn hòa đáp lại.

Lương Phù Cơ nhìn biểu tình Kiều Kiếm Vân khi vào cửa, nhịn không được trong lòng sợ hãi nói thầm: Hắn thật đúng là một người tiêu biểu cho loại hai mặt đâu!

"A! Thất lễ, thuộc hạ chưa thỉnh giáo……" Hành chưởng quầy thế này mới thấy tiểu thân ảnh đằng sau Kiều Kiếm Vân cao lớn, nàng mỹ mạo dị quốc kinh người khiến người ta không thể bỏ qua.

"Nàng là nữ nhi của Lương Thiên Phong ở Tĩnh thành, hiện đang ở Kiều phủ làm khách." Kiều Kiếm Vân ngắn gọn giới thiệu.

"Hạnh ngộ, hạnh ngộ." Hành chưởng quầy lập tức chắp tay hành lễ, mà Lương Phù Cơ cũng liền đáp lại.

"Vào bên trong thôi!" Kiều Kiếm Vân bỗng dưng lên tiếng. Nhìn Lương Phù Cơ tươi cười với người khác, cho dù chỉ là lễ phép vẫn khiến hắn cảm thấy chói mắt.

"Vâng. Bên này, thỉnh tổng quản." Chưởng quầy chỉ vào phương hướng nội thất.

Kiều Kiếm Vân đang muốn bước đi, Lương Phù Cơ lại đột nhiên kêu lên.

"Kiếm Vân ca ca, ngươi đi vào xem sổ sách, ta ở lại bên ngoài được không? Ta sẽ không chạy loạn, chính là muốn xem vải vóc một chút thôi." Nháy mắt to tò mò, nàng xem mặt tiền cửa hàng to như vậy,bên trong còn có đủ các loại vải, lời nói hồn nhiên của nàng bất giác tạo chút ái muội.

Kiều Kiếm Vân mâu quang chớp động,"Ân." Đáp ứng lạnh lùng, lập tức bước vào nội thất.

Người này thật đúng là thật sự lận ngôn nha(????)! Lương Phù Cơ không cho là đúng nhắn cái mũi nhỏ sau lưng hắn rồi mới đưa lực chú ý đặt lên các tấm vải đẹp đẽ.

Bởi vì Lương Phù Cơ là do Kiều Kiếm Vân đưa đến, cho nên ngay từ đầu tiểu nhị trong điếm cũng không dám tới gần nàng. Bởi vì bọn họ căn bản là nhìn không ra, vị mỹ nhân kia theo chân tổng quản bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì? Vạn nhất không cẩn thận, lời nói đắc tội nàng, thậm chí là mạo phạm đến nàng, kia bọn họ phải như thế nào gánh vác trách nhiệm đây?

Đoàn người trong lòng có chút không yên, phiền não không biết nên như thế nào đối đãi với Lương cô nương, lại thấy tiểu mỹ nhân tuyệt không giống tiểu thư khuê các ngày thường nhát gan hay câu nệ, nàng vẻ mặt hứng trí dạt dào đi tới đi lui, tỉ mỉ nghiên cứu số vải vóc đa dạng, thỉnh thoảng lại vươn tay nhỏ bé tò mò vỗ vỗ lên bề mặt vải dệt, cảm thụ xúc cảm khi tiếp xúc với loại vải thượng hạng.

Cuối cùng nàng dừng lại bên cạnh hai vị phu nhân đang chọn vải nghe bọn họ thảo luận, đôi khi còn xen mồm đặt câu hỏi. Kết quả không bao lâu, ba người này thế nhưng càng tán gẫu càng cao hứng, mới gặp lần đầu đã quen thân.

Lúc này, tiểu nhị trong điếm cũng tò mò đến gần, không hề lo lắng sẽ không cẩn thận đắc tội với nàng. Dù sao nàng có thể cùng hai vị phụ nhân tán gẫu khoái trá như thế chắc chắn sẽ không có tính cách kiêu căng quyền quý đâu!

Bởi vì nơi đây thuộc hạng nhất nhì trong kinh thành, không những cung cấp thưởng thức vải dệt, còn có chỗ trưng bày tranh thêu tinh xảo cho khách nhân tự chọn mua, mặt khác trong điếm có rất nhiều người phục vụ nhu cầu may mặc cho khách nha.

Tất cả khiến Lương Phù Cơ xem hoa mắt chóng mặt quên luôn Kiều Kiếm Vân xem sổ sách bên trong, cũng đã quên đến giờ dùng cơm trưa.

Sau đó một tên tiểu nhị thận trọng phát hiện qua buổi trưa mà bộ dáng Kiều tổng quản tựa hồ nội còn không có chấm dứt, vì thế liền đi mua chút lương khô gần đó cấp Lương Phù Cơ no bụng. Mà Lương Phù Cơ hiện tại biểu hiện đầy đủ tâm tính nữ hài phóng khoáng, thuận tay cầm một khối lương khô cho vào miệng cắn.

Kiều Kiếm Vân từ nội thất đi ra,đập vào mắt đầu tiên chính là cảnh này.

Chỉ thấy Lương Phù Cơ thân mình kiều nhỏ ngồi xổm trước tủ xếp vải, bên cạnh là vài tên tiểu nhị trong điếm cùng hai, ba vị phu nhân, mọi người dường như đang thảo luận về một loại vải, mà trên tay Lương Phù Cơ còn mang theo một khối lương khô cắn dở.

Kiều Kiếm Vân sắc mặt trầm xuống, một cỗ lửa giận không hiểu lại dấy lên trong lòng.

Tiểu nhị cao hứng phấn chấn nhìn xiêm y của Lương Phù Cơ không bảo thủ giống cô nương đại Đường, trên xiêm y thậm chí ngay cả một đóa hoa thanh lịch, một cánh bướm nhỏ cũng không có.

"Lương cô nương, ngươi nhìn xem, loại này rất giống loại ngươi đang mặc, được dệt theo thủ pháp Đại Đường ta, chất liệu đa dạng này không ngờ cũng được người tây vực yêu thích. Khác biệt duy nhất là về hoa văn,hơn nữa……"

Lương Phù Cơ đang chuyện trò thú vị, đột nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt mãnh liệt làm người ta muốn rùng mình phóng tới cách đó không xa, nàng chuyển động con mắt nhìn lên –

"Kiếm Vân ca ca, ngươi xem xong rồi?" Hai mắt nhất thời sáng ngời, Lương Phù Cơ nhảy dựng lên, chạy tới gần hắn, ý cười trong suốt tràn ngập gương mặt.

"Ngươi cầm cái gì trên tay vậy?" Kiều Kiếm Vân không hờn giận nhăn lại mày kiếm, bất quá lửa giận trong lòng đã tiêu thất một chút khi nàng mỉm cười chạy lại với hắn.

"A?" Nàng cúi đầu nhìn, thế này mới nhớ tới trên tay còn cầm một miếng lương."Nha! Đây là bọn họ sợ ta bị đói, liền mua cho ta ăn." Nàng ngây thơ cười, nhanh chóng cầm lương khô trong tay nhét vào miệng, nhấm nuốt hai cái xong lập tức nuốt vào, sau đó lại đưa tay lên liếm mút sạch sẽ.

Nàng liếm duyện ngón tay, dáng điệu thơ ngây cùng cái lưỡi hồng nhạt chui ra thụt vào, khiến Kiều Kiếm Vân bụng dưới một trận nóng lên.

Hắn nguyền rủa một tiếng, mày kiếm càng thêm khóa nhanh. Nàng làm như vậy là cái ý tứ gì? Ngang nhiên trước con mắt bàn dân thiên hạ khiêu khích hắn?

"Đi!" Hắn giận hờn liếc nàng một cái, xoay người thi lễ với chưởng quầy rồi rời khỏi đó.

Lương Phù Cơ ngẩn người một lúc mới có phản ứng, không kịp hướng người trong điếm nói một câu, trực tiếp chạy theo bóng dáng cao lớn đằng trước.

Nàng ngoan ngoãn đợi bên ngoài, không đi ầm ỹ hắn, lại vẫn khiêu khích lửa giận của hắn?

Có phải hay không thật muốn ở trên giường mới có thể giúp hắn vui đâu? Nhưng là nàng còn chưa biết làm thế nào nha!