Vãn Thiền

Chương 92: - CHƯƠNG KẾT☽




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Lúc Yến Hạ quay về Thương Nam Sơn đã là buổi sáng ba ngày sau.

Chuyện của Quỷ Môn và Huyền Giới đã hoàn toàn kết thúc, những người phía Trung Nguyên giải tán chỉ còn lại Ngũ Đạo dưới sự chỉ huy của Cung Gian thu dọn tàn cuộc.

May thay có Thiền chúng và Yến Hạ liều chết bảo vệ sơn môn nên bên trong Ngũ Đạo không có tổn thất quá lớn. Lúc Yến Hạ về đến nơi thấy mọi người đang quét dọn sơn môn, thu gom đóng đất cát bừa bộn dưới đất.

Thấy Yến Hạ trở về, các đệ tử Ngũ Đạo lập tức im lặng, không biết nên hỏi chuyện của Yến Hạ thế nào.

Yến Hạ cúi thấp đầu không chào hỏi bọn họ mà vội vã đi vào trong đại điện.

Việc đầu tiên sau khi nàng quay về là đi tìm Yến Lan Đình.

Trước khi trận chiến nổ ra Yến Lan Đình đã như ngọn đèn cạn dầu, bây giờ lại đánh một trận tổn hao nguyên khí, không biết tình hình của y ra sao, đây là chuyện Yến Hạ cứ trăn trở mãi, cho nên khi đi đến bên ngoài căn viện của Yến Lan Đình, trái tim Yến Hạ nặng nề như bị một bàn tay vô hình túm lấy.

Sau đó nàng trông thấy cha mẹ nuôi đang đứng canh trước cửa và Cung Gian trầm lặng chẳng nói lời nào.

Yến Hạ đi thẳng một mạch tới đây, chẳng hề mở miệng nói câu nào với ai. Có rất nhiều chuyện nàng không dám hỏi, hoặc là cảm thấy vẫn chưa đến lúc hỏi, nàng cho rằng không hỏi không nghe thì có thể khiến những chuyện ấy đến trễ một chút.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn phải đi đến bước đường này, cuối cùng vẫn phải đối diện.

Nàng định nói gì đó nhưng ánh mắt dừng trên người cha mẹ nuôi sau đó lại không nói nữa. Nàng nghĩ mình nên mỉm cười thật tươi nhưng thật sự quá khó khăn, nụ cười hiện ra trên mặt nàng đầy bi thương. Nhìn nét mặt của mọi người cũng đủ biết biểu cảm của nàng bây giờ khó coi tới mức nào, thế là nàng vội vàng thu lại ý cười, nói: "Cha lớn…"

Nàng muốn hỏi cha lớn vẫn ổn chứ?

Nhưng sao có thể hỏi như vậy được, nàng cảm thấy không ổn lắm, muốn hỏi cha lớn đã tỉnh lại hay chưa, liệu còn hy vọng gì hay không…

Nàng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lời đến bên miệng lại không thể thốt ra.

Mọi người cũng hiểu nàng đang nghĩ gì, khóe mắt Yến Hạ phiếm đỏ, cắn môi không lên tiếng, giọng Diệp Đề bỗng vang lên bên cạnh: "Nghĩ cái gì vậy."

Giọng Diệp Đề rất trầm tĩnh, là sự trầm tĩnh khiến người ta an lòng, câu y nói ra bình tĩnh điềm nhiên như khoảng thời gian ở Nam Hà trấn rất lâu về trước. Ngữ khí ấy làm Yến Hạ hồi tưởng lại quá khứ, nhớ lại những ngày tháng mà năm người họ còn ở Nam Hà trấn, nàng cảm thấy yên lòng một cách kỳ diệu, có lẽ cũng như năm xưa, chỉ cần có cha mẹ nuôi ở bên cạnh nàng sẽ luôn yên tâm. Bởi vì chỉ cần có cha mẹ nuôi ở đó, trời có sập xuống cũng chẳng có gì đáng sợ.

Yến Hạ chờ Diệp Đề nói tiếp.

Diệp Đề đang đứng dựa tường, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ lười nhác như lúc trước nhưng y phục từ trận chiến ngày hôm trước đến tận bây giờ vẫn chưa thay ra, bên trên còn loang lổ vết máu không biết của y hay của người khác. Thật ra với bộ dạng này trông y cũng chẳng thản nhiên là mấy, may là bản thân y chẳng nhìn thấy gì. Diệp Đề khẽ thở dài, lần mò đưa tay về phía Yến Hạ, đặt tay chính xác lên đầu nàng, xoa xoa mấy cái, thấp giọng nói: "Đại ca đang giành giật sinh mệnh."

Yến Hạ khó hiểu, nhưng cũng rất bất ngờ, hỏi: "Với ai?"

Diệp Đề giơ tay chỉ lên trên đỉnh đầu: "Với trời."

Mọi người bèn kể lại một lượt những chuyện xảy ra ở Thương Nam Sơn và tình hình hiện tại của Yến Lan Đình với Yến Hạ.

Thật ra y sớm phải chết rồi, trận chiến hơn hai trăm năm trước đã lấy đi tất cả sức mạnh của y nhưng vì một số chuyện mà y cố gắng chống đỡ sống đến tận bây giờ. Cho đến hôm qua, bản thân y đã như ngọn đèn cạn dầu Ngũ Đạo lại bất ngờ xảy ra chuyện như thế.

Yến Lan Đình lại ra tay, liều mạng dùng chút hơi thở cuối cùng của mình, mất đi linh lực bảo vệ tâm mạch y vốn dĩ đã phải mất mạng rồi nhưng sau khi Yến Lan Đình chìm vào hôn mê mọi người lại nhìn thấy tia hy vọng sống sót trên người y.

Linh lực đã tản đi bỗng nhiên quay lại tâm mạch, quanh quẩn không chịu tan, sau đó còn có khuynh hướng lan rộng ra toàn thân.

Linh lực nhỏ bé vô ngần nhưng có sức mạnh không thể xem thường, có nó bảo vệ Yến Lan Đình thì dù y đã là ngọn đèn cạn dầu cũng vẫn có thể sống tiếp.

Diệp Đề nói với Yến Hạ, Yến Lan Đình đang đấu với trời.

Nếu thua, chút linh lực đó sẽ hoàn toàn biến mất, nguy hại tính mạng của Yến Lan Đình.

"Nếu thắng thì sao?" Yến Hạ hỏi.

Diệp Đề mỉm cười: "Nếu thắng… đương nhiên huynh ấy sẽ được sống."

Không chỉ sống lại mà còn là người duy nhất trên thế gian độ qua kiếp nạn này, đột phá tầng này Yến Lan Đình chắc chắn sẽ tiến vào hàng cao thủ hàng đầu thiên hạ, và người có thể đứng ngang hàng với y không còn là phàm nhân mà là thần ma.

Nhưng bây giờ không ai dám khẳng định, cũng không ai giúp được y, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm là chờ đợi. Nhưng rốt cuộc phải đợi bao lâu thì không ai biết.

    ·

Hôm đó, không ai hỏi Yến Hạ chuyện xảy ra ở Bắc Môn và ba ngày qua nàng đã đi đâu, chỉ có điều bên cạnh Yến Hạ không có Minh Khuynh, Tứ Tượng Đồ cũng không còn. Có đôi lúc có những việc không hỏi là lựa chọn tốt nhất.

Yến Hạ cũng không kể lại chuyện đã xảy ra với bất cứ ai, trông nàng vẫn rất bình tĩnh, mỗi ngày vẫn làm những việc mà một tông chủ Ngũ Đạo phải làm, cũng sẽ đúng giờ đến thăm Yến Lan Đình đang hôn mê bất tỉnh, chờ y tỉnh lại.

Nhưng nhiều lúc, hễ có thời gian rảnh rỗi nàng lại ngồi nhìn Tứ Tượng Đồ đến ngơ ngác.

Sau trận chiến với Quỷ Môn chủ ngày hôm đó, hồn phách của Văn Bắc Vân không còn ở trong Tứ Tượng Đồ. Hồn phách hắn đã được nuôi dưỡng trong Tứ Tượng Đồ một khoảng thời gian rất dài rồi, dần dần có thể ngưng kết thành hình thể, không cần phải ở trong Tứ Tượng Đồ nữa. Bình thường hắn cũng hay đi dạo xung quanh Ngũ Đạo, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đi buôn dưa lê với Cung Gian và mấy người Thiền chúng bọn họ.

Yến Hạ biết hắn cố ý để nàng có thể yên tĩnh một mình.

Lúc Yến Hạ ngồi nhìn Tứ Tượng Đồ nàng luôn nhớ tới rất nhiều chuyện, hình vẽ của Minh Khuynh trên Tứ Tượng Đồ là do chính tay nàng vẽ ra dưới ánh đèn ngày đó, mỗi nét bút đều là hình dáng của hắn trong ký ức nàng. Nàng từng trông thấy hắn mỉm cười, từng đồng hành bên cạnh hắn nhưng bây giờ chỉ còn duy nhất mỗi bức tranh.

Minh Khuynh đang ở trong Tứ Tượng Đồ.

Chuyện này Yến Hạ không hé môi nửa lời với bất kỳ ai.

Ngày đó nàng vội vã quay về Bắc Môn, thấy hình bóng Minh Khuynh đang dần dần tan biến.

Mỗi lần nhớ lại ngày ấy, Yến Hạ cảm thấy như một cơn ác mộng luân hồi vô tận. Nàng đến trễ rồi, sức mạnh từ hồn phách của Minh Khuynh vốn dĩ không tan biến nhanh như vậy nhưng hắn thi triển kiếm chiêu ở khoảng cách xa ngàn dặm, ngăn cản công kích cho Yến Hạ nên cuối cùng tốn hao hết sức mạnh.

Yến Hạ không tin Minh Khuynh sẽ biến mất, thế nên nàng không chịu rời đi, chờ đợi suốt ba ngày giống như lần đi khắp thế gian tìm kiếm tàn hồn của Minh Khuynh lần trước, nàng không ngủ không nghỉ, mở trận tìm kiếm từng chút một những hồn phách đã bay tán loạn của Minh Khuynh, cuối cùng như một kỳ tích nàng đã gom đủ hồn phách của hắn.

Nhưng Minh Khuynh vẫn không tỉnh lại.

Yến Hạ đặt hồn phách vào trong Tứ Tượng Đồ, dùng linh khí của Tứ Tượng Đồ giúp hắn hồi phục. Ngày nào nàng cũng trông chừng hắn, mong đợi ngày ngày nhưng vẫn không đợi được hắn tỉnh lại.

Nhưng Yến Hạ không còn âu sầu nữa, nàng có thể dùng tâm trạng bình tĩnh nhất chờ đợi Minh Khuynh, có thể dùng nụ cười điềm nhiên nhất đón bình minh mỗi ngày, bởi vì nàng luôn nuôi hy vọng, nàng tin tưởng Minh Khuynh.

Ngày tháng cứ thế thấm thoắt trôi qua, Ngũ Đạo dần dần trở về dáng vẻ ngày trước, chuyện của Quỷ Môn và Huyền Giới tựa như chưa bao giờ xảy ra, dần dần cũng chìm vào quá vãng. Yến Hạ bắt đầu dạy một số đệ tử tu hành, cũng thường đi theo Thiên Cương Minh xử lý những chuyện trong Trung Nguyên. Ngũ Đạo và Thiên Cương Minh lại kết thành liên minh với nhau, việc cần phải làm cũng nhiều hơn. Yến Hạ không thể ngồi ngẩn ngơ trong phòng nhìn Tứ Tượng Đồ mãi nhưng vẫn mang theo nó bên người. Bất kể lúc nào nhớ đến người đó kỳ vọng lại nổi lên trong lòng nàng, dường như chỉ cần Minh Khuynh mở mắt ra nàng lập tức có thể nhìn thấy người đó nở nụ cười quen thuộc với mình.

Ba tháng sau, Ngũ Đạo nghênh đón một chuyện trọng đại.

Đó là chuyện mà ai ai cũng chờ đợi bấy lâu, Yến Lan Đình hôn mê ba tháng trời cuối cùng đã tỉnh lại.

Hôm đó, trời sinh dị tượng, sấm chớp rền vang nhưng chẳng có giọt mưa nào, trời trong xanh vạn dặm, tia sáng lọt xuống sau tầng mây theo ánh chớp, chiếu lên nét bút cứng cáp đề hai chữ Ngũ Đạo trước cửa sơn môn, cũng chiếu sáng cả đỉnh núi Thương Nam Sơn. Sau đó mọi người trông thấy những tia chớp dần lui về phía chân trời, cũng cảm nhận được sức mạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ bao trùm lấy sơn môn.

Lúc nhìn thấy Yến Lan Đình từ trong phòng bước ra, Yến Hạ biết trận chiến với trời này cha lớn thắng rồi.

Ngày hôm đó ai nấy đều rất vui mừng, từ khi Ngũ Đạo tái khởi cho đến nay chưa nghênh đón chuyện vui nào như thế này. Toàn bộ Thương Nam Sơn huyên náo vô cùng, quyết định đốt lửa ăn mừng trên núi, cả sơn môn chìm trong không khí vui vẻ náo nhiệt. Mọi người uống rượu rồi tám đủ thứ chuyện với nhau, cuối cùng nhân vật chính là Yến Lan Đình cũng chịu không nổi phải về phòng nghỉ ngơi. Còn mọi người vẫn ở lại ca hát dưới ánh trăng, tiếng hát và tiếng cười đùa xuyên thấu ánh trăng lạnh lẽo, màn đêm lấp lánh những tia lửa đỏ như đốt cháy nhiệt huyết của cả ngọn núi.

Thân là tông chủ Ngũ Đạo tất nhiên Yến Hạ cũng có mặt, nhiều người liên tục gọi tông chủ ơi tông chủ à, mời nàng nhập cuộc vui. Yến Hạ cầm Tứ Tượng Đồ ngồi trong góc mỉm cười thoái thác, cuối cùng sau đó vẫn phải uống với mọi người hai ly rượu.

Rượu vào ấm người, cũng khơi dậy hồi ức. Đêm khuya, đám người say mềm nằm vật vã đầy trong viện, thậm chí trong số đó còn có hai con người tửu lượng cực kỳ cao là nhị nương và cha ba.

Yến Hạ biết họ rất vui, cha lớn về rồi, cuối cùng cũng thoát được xiềng xích vây khốn nửa đời, họ vui mà Yến Hạ cũng rất vui, chưa bao giờ được tận hưởng niềm vui như vậy, nhưng tiếc là cuộc vui này thiếu mất một người. Yến Hạ dìu cha mẹ nuôi về phòng nghỉ, còn nàng dạo bước chậm rãi trên hành lang ở hậu viện trở về phòng mình.

Hành lang rất dài, hai bên treo đèn lồng tứ giác. Yến Hạ ngẩng đầu lên nhìn, những chiếc đèn nối đuôi nhau chạy dài chẳng thấy điểm tận cùng. Cảnh tượng này khiến nàng nhớ lại ánh đèn ở Sương Thành ngày đó, đó là khung cảnh đẹp nhất nàng từng được thấy trong đời.

Ý cười nhàn nhạt mà dịu dàng hiện lên trong đáy mắt, bất chợt một đốm lửa vút thẳng lên bầu trời, Yến Hạ ngẩng đầu lên, không biết kẻ nào đêm hôm khuya khoắt rảnh rỗi đi đốt pháo hoa. Ánh lửa rực rỡ rơi xuống tựa như đời người phồn hoa cô tịch. Những tia sáng bất kể là phồn hoa hay cô tịch chiếu lên người nàng, kéo thành một chiếc bóng thật dài phía sau, chiếc bóng thoắt sáng tỏ thoắt ảm đạm dưới ánh lửa.

Không hiểu do đâu nàng bỗng nhiên nhớ đến người mình rất muốn gặp đó.

Sau đó, nàng thật sự nhìn thấy hắn.

Bóng sáng chầm chậm bay ra khỏi Tứ Tượng Đồ, ánh sáng nhàn nhạt dần ngưng kết thành hình người, tuy hư vô nhưng Yến Hạ vẫn nhận ra gương mặt cùng nụ cười quen thuộc ấy.

Nước mắt đột nhiên dâng trào che mờ tầm mắt.

Yến Hạ muốn nói gì đó nhưng nàng sợ khung cảnh trước mắt quá đẹp, nàng lên tiếng sẽ làm kinh động đến mộng cảnh.

Người đó nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

    ·

Thương Nam Sơn hôm nay thật là đẹp, giống như đêm Trung Thu ở Sương Thành nhiều năm về trước.

Trăng soi vạn dặm, lửa sáng đêm dài.

- Hoàn chính văn -

NNPH lảm nhảm:

Cảm giác khi làm chương này rất giống khi làm chương kết Tỏa Hồn, cứ muốn mình phải dịch cho thật hoàn hảo dù biết đây chưa phải chương cuối cùng...

Thôi thì còn 5 NT nữa thôi nhé. Chuẩn bị nói lời từ biệt nào.